Gương mặt người phụ nữ bỗng nhiên trắng bệch.”Nhậm Tĩnh, chị không nên hẹn tôi ra đây” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ “Cho dù là ôn lại chuyện cũ cũng được, thăm dò cũng được, thực sự không cần thiết, cứ yên phận làm bà Đàm của chị đi không tốt ư?””Cô tưởng tôi không muốn làm tốt cái chức vị bà Đàm hay sao chứ?” Cô ta khẻ gầm lên, khóe mắt đã hơi đỏ, giống như con thú vị vây khốn, “Cho nên tôi mới buộc phải gặp cô”“Giữa hai người có mối quan hệ tất yếu nào ư?” Đàm Hi nhún vai, tỏ vẻ không hiểu.
Nhậm Tỉnh u oán liếc nhìn cô: “Đây giờ cô đã là cổ đông lớn nhất của Đàm… Bàn Quy, nếu như cô cố ý đối phó với Đàm Tông Võ thì chúng tôi hoàn toàn không thể chống đỡ lại được! Nếu Trương Như Thu có thể làm một người vợ hiền lành đảm đang thì tại sao tôi lại không làm được chứ?”
Tuy cô ta được trở thành “bà Đàm” như ý nguyện, những người xung quanh ít nhiều cũng cung kính với cô ta. Nhưng sau lưng thường xuyên có người so sánh cô ta với Trương Như Thu. So với người vợ trước mạnh mẽ1giỏi giang tháo vát thì người mới lên chức nhờ vào cái bụng là cô ta chịu đủ mọi lời lên án chỉ trích.
Nếu như cô ta có thể giúp Đàm Tông Võ giải quyết được nguy cơ lần này thì nhất định có thể thoát khỏi cái mác “bình hoa” kia!
Đàm Hi cong môi lên: “Chị dựa vào đầu mà cho rằng tôi sẽ giúp chị? Hay nói cách khác, chị có gì đáng để tôi giúp đây?”
“Hi Hi, giờ cô đã là cổ đông lớn nhất của Ban Quy rồi, A Võ không có gì đáng ngại đối với cô cả, cô không thể giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một con đường sống hay sao? Nếu như… cô vẫn còn để trong8lòng chuyện năm xưa, vậy tôi có thể giải thích!” Đôi mắt người phụ nữ hiện rõ sự cấp bách.
Biểu cảm Đàm Hi lãnh đạm, không nói tiếp, nhưng cũng không có ý định chặn cô ta lại không cho nói tiếp nữa.
Nhậm Tình hít sâu một hơi: “Năm xưa, tôi đã đồng ý với cô lấy đi cổ phần trên tay A Võ để chạy trốn là bởi vì anh ấy từng nói chắc chắn rằng sẽ không ly hôn với Trương Như Thu. Tôi quá tuyệt vọng, chỉ có thể tự lên kế hoạch cho riêng mình, nhưng sau đó tôi đã mang thai thật…”
Vốn dĩ Nhậm Tĩnh định lấy việc có thai làm cái cớ lừa Đàm Tông Võ chuyển cổ phần sang tên2cô ta, nhưng người tính không bằng trời tính, trong bụng cô ta lại xuất hiện một đứa bé.
Lúc đó cô ta rất bối rối, cho đến khi có kết quả siêu âm, chắc chắn là một bé trai thì Đàm Tông Võ chính miệng hứa sẽ cho cô ta một danh phận thì Nhậm Tĩnh mới hoàn toàn bị lay động.
So với việc lưu lạc tha hương nơi đất khách quê người, đương nhiên cô ta muốn có cuộc sống ổn định cơm no áo ấm vô ưu vô lo hơn.
Sau đó, Đàm Hi xảy ra chuyện, ra nước ngoài nên giao dịch đó cũng không được ai nhắc đến nữa. Nhậm Tĩnh cũng dần dần quên đi, yên tâm làm một phu nhân gia đình4giàu có, từ đó giúp chống dạy dỗ con cái.
Nếu không phải vì quãng thời gian trước Thịnh Dụ náo động quá ấm i, khiến cho Ban Quy cũng bị dao động thì Nhậm Tĩnh sẽ không chủ động hẹn Đàm Hi ra đây.
“Tôi biết cô muốn lấy lại quyền phát ngôn ở công ty, thậm chí sau đó sẽ còn tiến hành hàng loạt những cải cách đao to búa lớn…” Nhậm Tĩnh bạo gan nói ra những suy đoán của mình, khoảnh khắc đó, đôi mắt người phụ nữ phát ra ánh sáng trí tuệ.
Đàm Hi ngồi ngay ngắn lại. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào đây, cô chính diện nhìn cô ta: “Nói tiếp đi”
“Từ thái độ của cô đối với Thịnh Dụ thì không khó nhận ra rằng, cô sẽ thiên về diễn biến hòa bình, chứ không liều chết đấu đá triền miên. Xuất binh lập mưu, tấn công chiếm thành, đối với Ban Quy, cô cũng hy vọng không phải chiến đấu mà vẫn khuất phục được binh lính đúng không?”
“Vậy dám hỏi bà Đàm có đề xuất gì hay không?” Ánh mắt Đàm Hi thoáng qua sự nghiền ngẫm, dường như không ngờ Nhậm Tĩnh cũng có lúc thông thái như thế này, trước đây đúng là đã coi thường có ta rồi.“A Võ đã trả lại di sản của ba mẹ cô, cổ phần còn lại đã bị chia đi một nửa cho Trương Như Thu sau khi ly hôn. Nếu như căn cứ theo tỷ lệ hiện tại, thì đúng là anh ấy không được coi là người chiếm nhiều cổ phần nhất trong hội đồng quản trị, nhưng vẫn còn có ảnh hưởng, cũng có khả năng hiệu triệu nhất định đối với những thành viên khác trong hội đồng quản trị. Nếu như anh ấy chịu ủng hộ quyết định của cô thì tin chắc rằng con đường chuyển đổi mô hình của Ban Quy sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Chị nghĩ là Đàm Tông Võ sẽ ủng hộ tôi sao?” Đàm Hi lạnh lùng cong môi lên, “Chẳng lẽ chị còn không biết ông ta đã giở trò gì sau lưng tôi hay sao?”
“Chỉ cần có đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ có cách khiến cho anh ấy đứng về phía cô” Nhậm Tĩnh chắc như đinh đóng cột.
Đàm Hi dò xét nhìn Nhậm Tĩnh, ánh mắt dường như là nghiêm khắc, giống như đang cân nhắc mức độ đáng tin cậy của những lời nói vừa rồi.
“Cô đừng quên, tôi đã sinh cho anh ấy một đứa con trai”Nhậm Tĩnh tiếp tục tăng thêm sức mạnh cho bản thân mình.
Cuối cùng…
Đàm Hi: “Nói ra điều kiện của chị trước đã.”
“Giao dịch năm xưa của chúng ta coi như chưa từng xảy ra, cô buộc phải giữ kín miệng. Thứ hai, sau khi A Võ rút lui khỏi Bản Quy, mong có để lại cho anh ấy một con đường sống. Hai điều kiện đó đối với cô không hề khó khăn gì cả, chỉ cần nhấn từ hơn một chút, khoan dung hơn một chút thì có thể không cần tốn nhiều sức lực để có được Bàn Quy, như vậy có phải là vui hơn không?”
Đàm Hi mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi dựa vào đâu mà tin chị?”
Nhậm Tĩnh lắc đầu, “Không cần tin, cô có thể thử trực tiếp xem, nếu như phí công vô ích, tôi cũng không dám kể cổng, cứ coi như là mua bán tốn công, cô cũng không cần phải để ý đến hai điều kiện tối đưa ra nữa”
“Được, vậy thì tuần sau tại buổi họp hội đồng quản trị của Ban Quy, hy vọng chị Tĩnh sẽ không khiến tôi phải thất vọng” Đàm Hi đứng dậy, chủ động giơ tay phải ra.
Nhậm Tĩnh có chút hấp tấp đứng lên theo, bắt tay lại, ánh mắt vô cùng sáng loáng: “Vậy thì chúng ta hãy cùng chờ xem.”
Đạt điều kiện giao dịch thành công, Đàm Hi không ở lại lâu mà rời đi trước.
Nhậm Tĩnh nhìn theo bóng lưng Đàm Hi đi xa, hai chân mềm nhũn ra, ngồi trượt xuống ghế.
Lòng bàn tay, lưng, cổ, trán đều đã chảy mồ hôi ròng ròng.
Rất lâu sau cô ta mới thở hắt ra một hơi, sắc mặt trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Cô ta nghĩ, năm năm không gặp, Đàm Hi đã trưởng thành đến mức khiến người ta cảm thấy e ngại và ngưỡng vọng. Bản thân cô ta dù có thế nào cũng không thể đuổi theo kịp được nữa rồi.
Cô ta không dám hy vọng nhiều điều xa xỉ, chỉ cầu mong có thể bảo vệ được hạnh phúc trước mắt là đủ rồi.