Hết một ván, toàn quân bị tiêu diệt hết sạch, đương nhiên Hàn Sóc cũng không thể may mắn tránh khỏi được.
“Ả a a… Sao mẹ lại chết rồi?” Điên cuồng đập bàn phím.
“Không liên quan đến mẹ, đồng đội của mẹ quá gà” A Thận nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thay đổi giao diện trò chuyện.
Bên trong là các lời bình luận tệ hại về Hàn Sóc.
“Cô ta có biết đánh không thế?”
“Đây là Kalista gà nhất tôi từng gặp”
“Học sinh tiểu học ăn trộm tài khoản của phụ huynh đúng không? Nhìn đi, cấp độ thấp như vậy còn gì?”
“Mẹ kiếp! Đúng là kẻ đầu sỏ gây họa”
“Lúc nào cũng lắc la lắc lư được, cô ta đang dạo phố đấy à?” “Này anh bạn nhỏ, về tìm bố mẹ chơi đi, đừng ở đây gây rắc rối nữa”
Hàn Sóc nghe hết những lời an ủi của con trai, bỗng nhiên như nắng hạn sau mưa, “Ừ! Đúng rồi! Đúng là do đồng đội quá gà!”
Gà đến không tả nổi!
“Ôi Fuck…” Ánh mắt Hàn Sóc co lại, “Kalista gà nhất?! Mắng tao à?! Con trai, lên!”
A Thận gật đầu, gõ bàn phím bùm bụp, đáp lại từng câu một.
Rất nhanh sau đó, mồi châm lửa chiến đã chuyển từ Kalista của Hàn Sóc sang Soraka là A Thận.
“Cô rốt cuộc có mắt không hả, phía trước có người cầu cứu cô vẫn mặc kệ, sao cứ chạy đi cứu Kalista gà mờ đó hả?”
(A Thận ở đây chơi nhân vật nữ, Hàn Sóc cũng vậy.)
“Hai người muốn chơi trò tình nhân thì làm ơn treo máy đi, đừng có ở đây gây họa làm hại mọi người, cảm ơn!”
A Thận là anh hùng bản nhất, là đội trưởng đội cứu viện buff máu một phát là hồi được 800 máu, hơn nữa đẳng cấp cũng không hề thấp, vẫn còn có khả năng uy hiếp địch. Điều kiện tiên quyết là khi mọi người mắng, cậu ta còn ung dung vạch ra sai lầm của mọi người trong trận đánh vừa rồi.
“… Được rồi, bây giờ mọi người đều có sai lầm, có còn muốn tiếp tục thảo luận nữa không?”
“Đệch mợ! Chị gái nhỏ Soraka à, chị là đại thần ở đầu chui ra đấy?”
“Làm qua người thuyết minh game chưa? Dùng từ chuyên nghiệp quá nhỉ, logic đừng quá rõ ràng thế chứ, ngôn từ cũng hơi bị sắc bén quá rồi đấy, có thể dịu dàng một chút không?
“Này, có thể dẫn chúng tôi một ván được không?”
“
A Thận: “Không được”
“Why?”
“Tôi chính là trợ thủ riêng của mẹ tôi, cảm ơn”
“Me?”
“Cái quần què gì thế?”
“Bấy giờ gọi là anh, chị không thịnh hành nữa, mà chuyển sang gọi mẹ cho mốt hả?”
Hàn Sóc nhảy ra, “Con trai ngoan, không chơi với đám người này nữa”
A Thận: “Vâng ạ, mẹ”
“ôi đệch!”
“Còn có kiểu CP này nữa cơ à?”
“Người trong thành chúng ta biết chơi thật đấy”
“Quan hệ phức tạp thật”
“Có lẽ đại thần có tình cảm đặc biệt với mẹ, nhưng mà mẹ ruột của đại thần có biết không?”
Hàn Sóc: “Tôi chính là mẹ ruột của nó, cảm ơn.”
Quăng ra câu này xong, trực tiếp out ngay.
A Thận cũng out theo, “Mommy, ngày mai sẽ trả thù cho mẹ”
“Con trai ngoan!”
Cậu nhóc cười ngại ngùng.
“Đúng rồi, con làm xong bài tập tiếng Anh chưa?”
“Rồi ạ.” A Thận học trường quốc tế tốt nhất Hồng Kông, nghe nói rất nghiêm ngặt, nhưng Hàn Sóc chưa bao giờ thấy cậu nhóc về nhà làm bài tập. Lần này cô thấy hứng thú nên mới hỏi: “Con làm lúc nào?”
“Sáng nay”
“Thế à? Sao mẹ không nhìn thấy nhỉ?”
“Mommy, lúc đó mẹ còn chưa ngủ dậy”
“… Thế à” Hàn Sóc gãi đầu, đột nhiên có chút áy náy, “Hay là lần sau mẹ dậy sớm, cùng con làm bài tập nhé?”
“Vâng” Chỉ cần mẹ thích thôi.
Hàn Sóc thấy hài lòng, giơ tay xoa đầu con trai, “Sáng mai mẹ sẽ đưa con đến lớp học năng khiếu.”
“Vâng ạ.
“Ui chao, sao con trai của mẹ ngoan vậy nhỉ?” Nhìn con trai cong mắt lại cười, Hàn Sóc cũng coi như cảm thấy mình làm mẹ vẫn được cần, nên thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, A Thận kiểm tra lại sách vở dùng trong lớp học năng khiếu, “Đi thôi, bà ngoại”
Khương Mỹ Linh nhìn lên cầu thang, “À ở… mẹ con còn chưa xuống, để bà lên gọi, con đợi ở đây nhé”
“Đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi”
Nói xong, cậu nhóc tự đeo ba lô lên, trên mặt cũng không hề có chút thất vọng nào.
So với việc để mẹ đưa mình đi học, cậu bé mong mẹ được ngủ thêm hai tiếng hơn.
“Nhưng mà…”
“Đi thôi, bà ngoại”
Khương Mỹ Linh giậm chân, mặt cau có lại, “Con nhóc chết tiệt này…”
Nghiến răng, sải bước đuổi theo cậu nhóc.
Rất nhiều lúc bà còn thấy xấu hổ thay Hàn Sóc, đã từng gặp nhiều người làm mẹ mà không quan tâm đến con, nhưng người cầu thủ được đến trình độ như vậy thì có được mấy người.
Điều quan trọng nhất là cậu nhóc lại không hề oán thán gì cả, không khóc lóc cũng không làm ầm ĩ lên.
Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng…