Con Dâu Trời Phú

Chương 1136




Hứa Nhất Sơn lấy ra cái bút ghi âm, lúc này mới trầm giọng mở miệng, “Từ khi Đàm Tổng tiến vào văn phòng này, mỗi câu nói của mọi người đều được thu ấm vào đây, tùy thời có thể sử dụng làm chứng cứ và quy kết trách nhiệm được.”

Tức là, đây là chứng cứ cho những lời hứa hẹn của Đàm Hi, cũng là chứng cứ cho những vấn đề của những người khác trong cuộc họp ngày hôm nay.

Người nào nói gì, có ý gì, là trung thành hay có ý xấu xa, vừa nghe liền biết ngay.

Vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi.

“Đàm Tổng, cô làm thế là có ý gì hả?” Đổng sự Hoàng đột nhiên mở miệng, giọng điệu có sự tức giận.

“Đổng sự Vương muốn chứng từ, tôi cho anh ta một bản điện tử, có vấn đề gì sao?”

“Đổng sự Hoàng không cần kϊƈɦ động quá mức như thế, hôm nay tôi tới đây với hai trăm phần trăm thành ý để nói chuyện với các vị, vì Thịnh Mậu, tất nhiên cũng vì Thiên Dụ. Dù sao công ty cũng là một chế độ, không nên độc đoán. Mặc dù tôi cũng có khả năng biến nó thành độc đoán nhưng lại không muốn làm thế.”

Giọng Đàm Hi đột nhiên trở nên nặng nề và lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, “Sở dĩ ngồi ở đây là cho các vị mặt mũi, cũng xin các vị hãy bảo vệ tốt bổn phận của mình, cũng là cho Đàm Hi tối mặt mũi. Nếu không…”

Nói một nửa, để lại một nửa, đây mới là “nữ ma đầu” của quảng trường Paraty!

Chân đồng sự Hoàng trở nên mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.

Cũng may Đàm Hi mở miệng đúng lúc, nói một câu “mời ngồi” nên mới che giấu được một màn xấu hổ này.

Đúng là cho bọn họ mặt mũi, lời này quả thực không có gì để bắt bẻ cả.

“Mọi người còn có nghi vấn gì nữa không? Hôm nay cứ nói hết ra tại đây, tôi sẽ lập tức trả lời ngay.” Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, Đàm Hi liếc nhìn Vương Văn Phong một cái, lại quay đầu nhìn sang Hứa Cường, ánh mắt thấm sâu khó miêu tả được bằng lời, dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy.

Toàn hội trường chìm vào khoảng yên lặng chết chóc.

Mười giây…

Hai mươi giây…

Ba mươi giây…

Ước chừng qua hai phút, vẫn không có ai lên tiếng.

“Nếu không ai còn gì để nói nữa, tôi coi như mọi người đã bằng lòng rồi. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng những gì cần nói, cũng hỏi qua ý kiến của từng người, hy vọng sau này mọi người có thể yên lòng làm việc, đừng làm mấy chuyện không đầu nữa. Nếu muốn trở thành người một nhà thì phải có lòng muốn sống chung hòa bình với nhau. Nếu ở đây còn có ai ba phải, vậy đừng trách Đàm Hi tôi trở mặt không lưu tình!”

Đầu tiên cho một miếng táo ngọt, sau đó lại đánh một gậy, mọi người đều bị gõ cho hôn mê.

Hứa Nhất Sơn đặt mình ngoài cuộc nên có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, càng cảm nhận sâu sắc được việc Đàm Hi đã trưởng thành đến mức đáng sợ như thế nào sau năm năm.

Phụ nữ ấy mà, đúng là hổ cái!

Đặc biệt đây còn là “con hổ cái lớn” có chỉ số chiến đấu tuyệt vời.

Chậc chậc…

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, dừng ở đây thôi, tan họp!” Đàm Hi dẫn đầu rời đi.

Hứa Nhất Sơn lẳng lặng theo sau.

Vương Văn Phong và Hứa Cường liếc nhìn nhau, gần như đứng dậy cùng lúc, đuổi theo ra cửa, để lại nhóm đồng sự thi nhau thở ngắn than dài, liếc mắt nhìn nhau.

“Lão Hoàng, anh cảm thấy thế nào?”

Đổng sự Hoàng mở chai nước khoáng ra, uống một ngụm, dáng vẻ thảnh thơi khác xa hoàn toàn vẻ rón ra rón rén, sợ hãi ban nãy, khí thế cả người cũng đột nhiên biến đổi.

Rốt cuộc đều không phải loại người chỉ ăn mà không làm.

“Thế nào cái gì?”

Đổng sự Lưu cười hừ một tiếng, “Đừng có giả đò nữa, kỹ thuật diễn này của anh không đi đóng phim đúng là đáng tiếc đấy!”

“Hả? Lão Lưu, anh đang nói cái gì thế? Sao tôi chẳng hiểu chút nào vậy?”

“Còn giả bộ nữa?”

Đổng sự Hoàng khẽ họ một tiếng, quơ quơ bình nước khoáng, “Anh hỏi thế, làm sao tôi biết anh đang muốn hỏi cái gì?”

Đổng sự Lưu bị anh ta quanh co lòng vòng một hồi đến mức choáng váng cả đầu óc, mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại, “Đương nhiên tôi đang hỏi Đàm Tổng!”

“Anh cũng đã gọi người ta là Đàm Tổng rồi, còn hỏi tôi thế nào làm gì?”

“Thôi đi! Anh và Vương Văn Phong, Hứa Cường bắt tay nhau diễn trò như thế chẳng phải là muốn thăm dò cổ ta sao? Vừa rồi còn liên tiếp hỏi mấy câu liền, đuổi theo không bỏ, rõ ràng là có thể nhìn thấu vài thứ hơn tôi!”