Con Dâu Trời Phú

Chương 1133




Mắt thấy đồng sự Mã bại trận xuống đài, những người ở đây đều không khỏi thầm khen chiếu bốn lạng đẩy ngàn cân của Đàm Hi.

Ngoại trừ những nhân tố khác không nói tới, người phụ nữ này quả thật cũng có một chút thủ đoạn, thế nên chẳng phải ngẫu nhiên mà CK thành công được như thế.

Câu đánh lại làm cho đồng sự Mã á khẩu không biết nói gì vừa rồi, đó là bằng chứng tốt nhất.

Vương Văn Phong nhướng mày, lại có một đồng sự khác đứng lên.

Lúc này, còn chưa đợi Đàm Hi lên tiếng, anh ta đã lập tức báo tên tuổi, “Tôi họ Hoàng, cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Đàm Tổng.”

Đàm Hi thuận thế nhìn lại, hơi gật đầu với đối phương, rõ ràng không hề có một chút cảm xúc nào nhưng lại vô cớ khiến người ta e ngại.

“Mời nói.” Giọng nói hờ hững, lạnh nhạt.

Đổng sự Hoàng chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng sau khi liếc mắt nhìn vẻ mặt cười như không của Vương Văn Phong, anh ta nghiến chặt khớp hàm, cố gắng chống đỡ, mở miệng nói…

“Nghe những gì Đàm Tổng nói thì thấy cô cũng là người trong nhân tài, như thế chẳng phải chức vị của mọi người cũng nên bố trí ở những địa phương tương ứng đúng không? Miếu lớn chứa được tiểu thần những miếu nhỏ lại không cung phụng được Phật lớn, vạn sự vạn vật đều phải có sự tương xứng, cô cảm thấy thế nào?”

Bộp bộp bộp!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đàm Hi không nhịn được vỗ tay, “Lời này nói rất đúng.”

Hai công ty sáp nhập lại, trước giờ sẽ luôn có sự mâu thuẫn về chức vị giữa nhân viên cũ và mới, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ tạo ra xung đột từ chính trong nội bộ công ty.

Từ lúc CK thành lập đến nay, tính cả lớn cả nhỏ thì cũng phải làm tới trăm dự án rồi, Đàm Hi đã nhìn thấy quá nhiều tình huống như thế, cũng biết rõ ràng lợi hại bên trong chuyện này.

Trước kia, cô là người đứng nhìn, vui vẻ xem diễn, giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cô phải đối mặt, tuy có hồi hộp nhưng không hề hoảng loạn.

Có những vấn đề không phải trốn tránh là có thể giải quyết được, thay vì để mâu thuẫn tích lũy lại cho tới lúc bùng nổ tan tành hết thảy thì thà nhân lúc còn sớm dập tắt mồi lửa, để phòng tai họa khi nó chưa xảy ra còn hơn.

Đổng sự Hoàng thấy Đàm Hi không những không tức giận mà còn thẳng thắn đồng ý với quan điểm của mình thì vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.

Dù cô phô trương thanh thế cũng được, làm bộ làm tịch cũng được, có thể có được khí độ thong dong và khả năng nhẫn nhịn lớn như thế này cũng đã đủ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác rồi.

Cảm xúc căng thẳng trong lòng anh ta không khỏi thả lỏng, dùng giọng điệu như muốn nghe ý kiến, không còn tia công kϊƈɦ nhưng vẫn sắc sảo như cũ, “Đàm Tổng định phối hợp như thế nào đây?”

“Rất đơn giản, ai có năng lực người đó lên.”

Mọi người ngẩn ra.

“Mọi người hẳn là đều biết rõ kế hoạch tiếp theo đây của tôi. Sau khi Thịnh Mậu và Thiên Dụ sáp nhập với nhau sẽ trở thành căn cứ địa của CK ở Hoa Hạ này, phạm vi nghiệp vụ bao trùm cũng chủ yếu ở khu vực châu Á, không hề có gì giao thoa với diện tích che phủ thị trường của tổng bộ ở Zurich. Nói cách khác, CK vẫn là CK, Thịnh Du vẫn là Thịnh Dụ.”

Một công ty chủ yếu hoạt động ở thị trường u Mỹ, một công ty lại bao trùm toàn châu Á, hoàn toàn không có xung đột gì về lợi ích cả.

“Thế nên, người của CK cũng sẽ không được điều về trong nước, đương nhiên, nếu hai bên muốn tổ chức trao đổi học hỏi thì tôi cũng hy vọng mọi người sẽ tham dự.”

Coi như biến tướng hứa hẹn rằng người của CK sẽ không nắm giữ các chức vụ vốn có ở Thiên Dụ.

Nhưng…

“Thịnh Mậu thì sao?”

Cùng tồn tại ở thủ đô, hai bên đều có quản lý cấp cao, nên sắp xếp chức vị thế nào đây?

Đàm Hi thoáng nhìn qua đồng sự Hoàng, lại quét mắt nhìn mọi người, “Tôi nghĩ anh không hiểu những gì tôi vừa mới nói. Sau khi bài trừ ra một vài yếu tố không quan trọng, còn lại, trong phạm vi cạnh tranh hợp lý thì người nào có năng lực cao hơn thì sẽ ở vị trí cao hơn, rất công bằng.”

Đổng sự Hoàng ngẩn ra, “Ý của cô là…”

Đàm Hi không nhìn anh ta mà đưa mắt nhìn quanh một vòng trong phòng họp, “Nếu tất cả mọi người đều quan tâm tới vấn đề này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Sau khi Thịnh Dụ thành lập, từ vị trí phó giám đốc trở lên đều sẽ thông qua phương thức cạnh tranh mà đạt thành.”

Đổng sự Hoàng nhận được ám chỉ của Vương Văn Phong liền ngước mắt nhìn Đàm Hi vốn có chuẩn bị mà tới, cố nhẫn nhịn việc muốn đưa tay lau mồ hôi, hỏi: “Cạnh tranh… thế nào?”

Đàm Hi cười, “Chuyện này có thể yên tâm, tiêu chuẩn khảo hạch các vị trí sẽ do bộ phận nhân sự của cả hai bên cùng định ra. Khi đó, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy kết quả khảo hạch trêи giấy trắng mực đen. Đổng sự Hoàng còn có câu hỏi nào nữa không?”

“Hết… hết rồi.”

“Mời ngồi.”