Con Dâu Trời Phú

Chương 1131




“Chính tôi cũng đang ngu người đây này. Cô hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai?”

“Sự thật bày ra ngay trước mắt, Đàm Tổng người ta rõ ràng là một đàn chị xinh đẹp, nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ok? Sau này ít hóng hớt mấy tin đồn bậy bạ linh tinh đi. Quả nhiên không thể tin vào mấy lời đồn được mà.”

“Khoan đã! Cô có chắc cô ta là Đàm Tổng không? Chứ không phải người nào đó do CK phái tới chứ?”

“Anh rõ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người ta đã tự báo ra tên họ rồi, anh còn cố hấp hối giãy giụa nữa à?”

“Fuck… lần này đúng là mù mắt rồi…” Người đàn ông thất thần, lúng túng nói một câu.

“Mà quả thực…” Cô nàng lễ tân mơ mộng, “Đàm Tổng xinh đẹp thật đấy, khí thế siêu mạnh, quả thực là một đàn chị mạnh mẽ. Tôi muốn trở thành fan của chị ấy rồi, làm sao đây?”

“Toi rồi! Sao tôi lại quên chụp ảnh nhỉ…”

Người đàn ông móc điện thoại ra, kêu rêи mấy tiếng trong group chat của nhân viên công ty. Tất cả mọi người đều nhao nhao hỏi anh ta làm sao thế.

“Bí mật kinh thiên! Thì ra Đàm Tổng là một đại mỹ nhân! Siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp… đẹp!”

“Phụt… đùa cái quái gì thế?”

“Dương Tử, mắt cậu bị lác rồi à?”

“Có cần tôi giới thiệu cho cậu một bác sĩ khoa mắt không?”

Một hồi nhao nhao, cầu chat trong group nhảy lia lịa.

Người đàn ông cắn răng một cái, gõ bùm bùm một hàng chữ…

“Ai nói điều thì kẻ đó là cháu của mấy người! Không tin tự tới tầng mười hai mà xem.”

Group yên tĩnh trong chớp mắt.

“Bé ngoan, nào, gọi ông nội đi.”

“Ông Hai của cháu ở đây này.”

“Giơ tay, ông Ba ở đây!”

Hai mắt người đàn ông trắng dã, hộc máu.

Lại nói tới Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn đi một đường thông suốt tới thẳng tầng 12.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng, hai bên bất ngờ gặp nhau nên đều khá sửng sốt.

Đàm Hi ngẩn ra là vì tự nhiên có hai gã như đứng ở đây.

Hứa Cường và Vương Văn Phong đa phần là ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Hứa Nhất Sơn bước ra khỏi thang máy trước, duỗi tay ngắn cửa, Đàm Hi bước ra.

Chỉ bằng động tác đơn giản này đã khiến cho hai người Vương, Hứa nhìn ngay ra quan hệ chủ phó ở đây.

“Đàm Tổng?” Người đàn ông cao gầy tiến lên, cười ôn hòa nho nhã.

Đàm Hi bắt tay lại, cười tươi, “Rất vui được gặp, đồng sự Vương.” Sau đó thu tay về một cách tự nhiên.

Sự mềm mại ấm áp rút ra, trong lòng Vương Văn Phong đột nhiên lại cảm thấy mất mát không thể diễn tả được.

Người đẹp, nhất là kiểu lạnh lùng, cao ngạo như thế này luôn khiến cho mắt đàn ông sáng rực lên, đồng thời cũng sinh ra dã tâm muốn chinh phục không thể tránh thoát.

“Ha ha…” Một tiếng cười sang sảng từ bên cạnh truyền tới, “Không ngờ Đàm Tổng lại trẻ tuổi và xinh đẹp như thế, quả thực có mắt như mù!”

Đàm Hi đưa mắt nhìn sang, lại mỉm cười, “Vị này hẳn là đồng sự Hứa rồi.”

So sánh với vẻ nho nhã của Vương Văn Phong thì Hứa Cường lại có vẻ đơn giản thô thiển y như tên của anh ta, làm người ta cảm thấy vừa ngay thẳng, vừa hào phóng.

Còn ngay thẳng thật hay hào phóng giả thì còn phải xem kỹ mới biết được.

“Thì ra Đàm Tổng biết kẻ hèn này? Quả thực là phúc của tôi.”

Đàm Hi nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.