Con Dâu Trời Phú

Chương 113




Vẫn là giọng điệu mềm mại nũng nịu ấy, thêm chút ít âm mũi, tạo nên sự thân mật khác thường trong đêm tối vắng lặng.

Giống viên kẹo, sền sệt nhưng ngọt lịm.

“Sao thế?” Anh bất giác nhẹ giọng xuống.

Đáy mắt nhấp nhô, giống như một viên đá ném vào trong một mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng nhỏ.

Chưa ai từng nhìn thấy qua một Nhị gia như thế.

“Lục Chinh…”

“Ừ.”

“Lục Chinh… Lục Chinh… Lục Chinh…” Giống như một đứa bé vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, một tiếng nối tiếp một tiếng, những tiếng sau lại tủi thân hơn tiếng trước.

Một người nhạy cảm như anh lập tức phát hiện ra có điểm bất thường.

“Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp của phái mạnh, mang theo hàm ý an ủi.

Vỗn dĩ Đàm Hi chẳng thấy gì, nhưng vừa nghe anh nói, đầu mũi bỗng thấy cay cay, vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ.

Giống như một đứa bé té ngã, vốn không đau đâu, chỉ cần phủi tay phủi chân là có thể vui vẻ đứng dậy, nhưng nếu lúc này có người lớn xuất hiện, rồi xuýt xoa thương yêu các kiểu, đảm bảo đứa bé đó sẽ khóc rống lên ngay.

Bây giờ Đàm Hi cũng đang rơi vào trạng thái đó.

Nhất là một tiếng “ngoan” của anh đã chọt trúng vào nơi mềm yếu nhất trong con tim của cô, sự tủi thân ùa đến bất ngờ, nước mắt cũng rơi ngoài dự liệu.

“Đều tại anh…”

Lục Chinh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên có phải là người nhà họ Tần đã biết được điều gì rồi không, nhưng suy nghĩ lại, tối nay hai người họ mới bắt đầu ở bên nhau, tai mắt nhà họ Tần cũng không thể nhanh nhẹn như thế được.

“Rốt cuộc bị sao làm sao vậy?”

Cô nàng nào đó khịt mũi, lẩm bẩm, “Vốn chẳng sao hết, nhưng anh vừa nói là hại em thành ra thế này! Đồ xấu xa!”

“Thế rốt cuộc là sao nào?”

“Đã biết còn hỏi!”

Đầu bên kia nghe thế, khẽ cười một tiếng.

Ánh mắt Đàm Hi mềm đi, cảm giác lỗ tai như sắp mang thai, người đàn ông này không đi làm phiên dịch thật đáng tiếc, phí hoài một giọng nói trời cho.

“Em đang ở đâu?” Lục Chinh lên tiếng, nhẹ đến bất ngờ.

“Bên ngoài.” Khịt mũi, gió sớm khuya cũng khá là lạnh.

“Không về Tần gia?” Giọng nói trầm xuống.

“Về rồi.”

“Sau đó?”

“Lại ra rồi.”

“Nguyên nhân?” Lục Chinh vội chuyển hướng vô lăng, xoay đầu xe lại.

Chó con, không chịu ngồi yên một chút nào!

“Họ ức hϊế͙p͙ em… Lục Chinh… Lục Chinh… tất cả bọn họ đều ức hϊế͙p͙ em…” Giống như một đứa bé bị giành kẹo, đánh không lại, bèn đi mách với người lớn.

“Họ ức hϊế͙p͙ em thế nào?” Giọng nói ngầm chứa sự nguy hiểm.

Đàm Hi bắt đầu kể lể, “… Anh nói xem, có phải đám người đó rất quá đáng rồi không?!”

“Ừ.”

“Này? Không phải anh là thân thích của nhà họ Tần sao?” Lại đi hùa theo cô?

“Không thân bằng em.”

Đàm Hi hơi sửng sốt, đôi môi chợt cong lên, “Lục Chinh, anh ngày càng tiến bộ rồi đấy, nhưng em thích nghe câu này.”

Nếu nói đến thái độ của Lục Chinh đối với nhà họ Tần, nếu không có Lục Thảo ở giữa đứng ra làm hòa, e rằng đã xảy ra xung đột từ lâu rồi.

“Em cãi nhau với họ rồi?”

“Em là loại người không nói lý như thế sao? Đó gọi là tranh luận! Tranh luận!”

“Không động tay chân chứ?”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

“Đàm Hi?” Anh nóng ruột nhưng không thể không kiềm chế lại, chỉ có điều chân đạp ga liên tục, chiếc xe như mũi tên lao vào bóng đêm mờ mịt.

“Tần biến thái muốn tát em.”

Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, sự lạnh giá trong mắt hiện lên rồi biến mất nhanh chóng.

“Có bị thương không?”

“Dĩ nhiên là không! Em né được, sau đó tát hắn một cái, đánh tên Tần cặn bã ngơ ngác luôn, hắn đứng nguyên tại chỗ giống y như một con ngỗng ngu ngốc. Sợ hắn phản ứng lại sẽ tìm em báo thù nên em co giò chạy trước, trước khi đi còn buông lời xỉ vả, yêu cầu phải cho em một lời giải thích về chuyện này, nếu không thì đường ai nấy đi!”

“Họ… để cho em đi ư?”

“Tại sao lại không chứ? Bà đây là người tự do, không cho tức là giam cầm trái phép!”

Một tia sáng xẹt qua não, Lục Chinh giật mình phát hiện nha đầu này mới 19 tuổi, chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật. Đột nhiên, nhếch môi.

“Lục Chinh, Lục Chinh, anh sẽ chứa chấp em chứ?” Cô gái nín thở, lời vừa thốt ra, tim như muốn rớt ra ngoài, sau đó…

Rơi nhẹ xuống.

Anh nói, “Em đứng yên, đừng đi đâu hết.” Suy nghĩ, bổ sung thêm, “Đợi anh.”

Đàm Hi cất điện thoại, búng ngón tay.

Lục Chinh lái xe trở lại men theo đường cũ, khi anh tìm được cô, cô đang ngồi trêи bậc thềm đá, một tay chống cằm, khuỷu tay gác trêи đầu gối, sau lưng cô có một ngọn đèn, ánh sáng ấm áp bao trùm cả người, như một lớp sương khói vây quanh.

Gió đêm thổi nhẹ, ngọn tóc khẽ bay theo, một cục tròn vo nhỏ bé như vậy, khiến người ta kϊƈɦ động muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, cô gái nhìn thấy anh, ánh mắt chăm chú, sau đó mặt mày trở nên rạng rỡ.

Đàm Hi giơ tay ra, lao vào lòng anh như một viên đạn, ôm lấy eo của anh, bày ra một tư thế vô cùng ỷ lại.

“Lục Chinh!” Cô lên tiếng, giọng nói rõ ràng hơn so với trong điện thoại, chân mày cũng cong lên vì cười.

Con tim anh mềm xuống, nửa ôm cô vào lòng, “Lại gây họa rồi.”

“Không liên quan đến em, là do họ khiêu khích em trước.”

“Em còn nói lý à?” Anh nhéo mũi cô.

Đàm Hi nhăn mũi, “Đừng nhéo, nhột…”

“Giọng nói sao khác vậy?”

“Không sao…” Chưa dứt lời, đã run lên, sau đó hắt hơi một cái.

Anh cau mày, “Lên xe trước đã.”

“Ừm.”

Lúc lên xe, Đàm Hi không cẩn thật bước hụt chân, Lục Chinh đỡ cô từ phía sau, nhưng lại đỡ trúng ngực cô.

“Chỗ này cũng có thịt đấy chứ.” Ánh mắt quét qua ngực cô.

Đàm Hi đang thắt dây an toàn, từ vai phải nghiêng xuống eo trái, vừa đúng lúc đè lên phần giữa vùng ngực, hai cục vốn bằng phẳng nhỏ nhắn vì thế mà trở nên nổi bật hơn.

Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu xa của anh, hai con ngươi hơi sáng lên.

“Háo sắc! Không phải chê em nhỏ hay sao?”

“Nhỏ thật!”

“Vậy anh còn nhìn làm gì?”

“Không ảnh hưởng đến việc ngắm nghía.”

“Chỉ ngắm thôi? Anh không muốn… thưởng thức à?” Vừa nói vừa ɭϊếʍ môi, đuôi mắt lộ ra hàm ý dụ dỗ.

Hầu kết của anh di chuyển, dời tầm mắt đi, khuôn mặt hoàn hảo anh mang theo một chút hơi thở kiềm chế.

“Cậu, cậu không lái xe à?” Cô chớp mắt, cười hỏi, bộ dạng ngoan ngoãn đơn thuần như một thiên sứ, nhưng trong đáy mắt lại chứa đựng sự gian tà mà chỉ có ác ma mới sở hữu.

Anh khởi động xe, nhìn thẳng về phía trước.

Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn mỗi anh.

Anh đứng trêи cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng dưới cầu nhìn anh.

Mỗi người đều có sự chuyên chú riêng, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.

Xe ngừng lại, Đàm Hi đã tỉnh, cô dụi mắt, một chiếc áo vest được đắp lên người cô, là của Lục Chinh.

“A… đến rồi sao?” Giọng nói khàn khàn lúc mới tỉnh,, đầu óc vẫn hơi mơ hồ.

“Ừ.”

Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ lái, cúi người bế cô và cả áo.

Đón lấy ánh sao trêи bầu trời, đắm chìm trong ánh trăng trong vắt, Đàm Hi mở mắt, lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt lưu luyến lướt qua chân mày, sống mũi, cằm dưới, cuối cùng ngừng lại trêи đôi môi thường hay mím chặt của anh.

“Lục Chinh.”

“Ừ?”

“Không. Chỉ muốn gọi anh thôi.”

“Cô gái ngốc.” Anh cười, gương mặt dịu dàng ấm áp.

Vẫn là căn chung cư ấy, bày trí đơn giản, cái lần Đàm Hi bị bỏ thuốc đã cũng từng ở nơi này một đêm.

Cuối cùng, hai người tạm biệt trong bầu không khí không hề vui vẻ.

Anh đặt cô lên ghết sô pha, Đàm Hi cuộn tròn mình lại, một lúc sau, anh cầm một ly thủy tinh đến, đưa cho cô, nước bên trong rất ấm.

“Lục Chinh, anh định chứa chấp em sao?”

“Điều này không phải đã rất rõ ràng rồi ư?”

Ánh mắt cô sáng rực, đặt ly xuống nhào tới ôm anh, đầu cũng bắt đầu cọ cọ vào ngực anh, “Anh thật tốt…”

Người đàn ông này cho cô sự ấm áp như trưởng bối, lại giống như một người tình khiến cô động lòng.

“Anh nói xem, sao em lại thích anh đến thế chứ?” Cô giơ tay ra nâng mặt anh, bốn mắt nhìn nhau, một người thì dịu dàng mềm mại, một người thì chỉ toàn sự bất đắc dĩ.

“Em đó…”

Uống nước xong, Lục Chinh giục cô đi tắm rửa.

“Em không có đồ ngủ.” Đàm Hi dựa người vào cửa phòng tắm, giả vờ phiền não, “Cũng chẳng có đồ chip để thay, làm sao đây?”

Con ngươi của anh tối đi, “Cứ mặc đồ của anh trước, mai rồi mua sau.”

“Vậy anh chọn giùm em với.” Năm ngón tay xuyên qua kẽ tóc, chải bới một cách tùy tiện, có một sự quyến rũ lười biếng không thể diễn tả được bằng lời.

Lục Chinh mở cửa tủ, lấy đại một bộ, ném cho cô.

Đàm Hi nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc áo thun tay dài rộng thùng thình, vải hơi dày, mặc vào chắc chắn sẽ rất nóng.

Cô ném trở về, “Đổi thành một chiếc áo sơ mi đi.”

Lục Chinh lấy ném chiếc áo mới cho cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ, “Đừng ngâm mình quá lâu.”

Đàm Hi nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn chiếc áo sơ mi xanh đen trong tay, nhắm mắt lại, đóng cửa đi tắm.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô rũ mái tóc chưa khô hẳn ra khỏi phòng tắm, đi một vòng trong phòng khách, không thấy Lục Chinh đâu.

Lại tìm trong phòng ngủ phụ và thư phòng cũng chẳng thấy người.

“Lục Chinh?”

“Cậu ơi?”

Phòng bếp cũng không có, nhưng chỗ huyền quan vẫn còn giày của anh, vậy chỉ còn lại… ban công.

Quả nhiên, anh đang dựa vào tay vịn ban công, kẽ tay kẹp điếu thuốc, miệng đang nhả ra một làn khói mờ.

Ngay cả tư thế hút thuốc cũng gợi cảm hơn người thường, cái hương vị “lưu manh” đó đủ để khiến mỗi cô gái đều phải hét lên.

Đàn ông không hư, đàn bà không yêu.

“Qua đây.” Anh lên tiếng.

Đàm Hi đi đến bên cạnh anh, cơ thể sau khi tắm rửa tỏa ra hương thơm thanh mát, gió thổi qua, xông thẳng vào mũi.

“Lại không sấy khô?” Bàn tay lớn xoa lưng cô, khi đụng vào mái tóc ướt, động tác chợt ngừng lại.

Anh nhớ lần trước cô cũng như vậy.

“Hong một chút là khô thôi mà?” Cô nhún vai, nhìn vào điếu thuốc trong tay anh.

“Làm em bị sặc à?”

“Không. À… em có thể hút một hơi không?”

Sắc mặt của anh trầm xuống, cảm xúc trong mắt cuộn trào không yên, “Học ở đâu ra cái thói xấu này đấy hả? Một cô gái, uống rượu, hút thuốc, em còn gì không biết nữa?”

Lục Chinh bất giác nhớ đến lúc cô từng uống bia với Dư Béo, nhìn dáng vẻ là biết đó không phải là lần đầu.

May mà tửu lượng cô khá tốt, không bị hồ đồ nên anh mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Thật không ngờ, con chó con này lại còn biết hút thuốc?!

Đàm Hi cười hi hi, “Em không biết nhiều lắm… ví dụ như, làm cho phụ nữ sinh con…”

Lục Chinh: “…”

Thấy anh không nói gì, Đàm Hi thò tay ra, nhưng lại bị ánh mắt như dao của anh trừng ngược trở về.

Cô cười ôm lấy cổ anh, hai chân cũng quấn lên.

“Đừng quậy!” Miệng tuy nói thế, nhưng vẫn dùng cánh tay không cầm thuốc đỡ lấy cô.

“Một hơi, chỉ một hơi thôi.”

“Một hơi cũng không được” Anh giơ tay lên cao, mặc cho Đàm Hi có với cỡ nào cũng không thể với tới.

“Em chỉ nếm thử thôi mà.”

“Không cho!”

“Anh bá đạo!”

“Em thấy có cô gái nào hút thuốc không?”

“Rất nhiều phụ nữ hút thuốc mà!”

“Không bao gồm em trong đó!”

“Thật sự không cho?” Đàm Hi híp mắt, sự xảo quyệt bay lên từ đày mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Gương mặt của anh trầm xuống.

“Này, là do anh không cho đấy, đừng trách em…” Chữ cuối cùng biến mất khi đôi môi hai người quyện vào nhau.

Đầu lưỡi quét qua cánh môi của anh, hút mạnh hai cái, mùi thuốc còn sót lại bay vào trong miệng Đàm Hi, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trợn to vì kinh ngạc của anh, toàn là vẻ khiêu khích.

Đẩy ra, chép miệng, người vẫn quấn lên người anh, cô gái cười trông vô cùng xinh đẹp.

“Thấy chưa, chẳng phải đã nếm được rồi sao?” Nghiêng đầu, chớp mắt.

Từ khoảnh khắc cô nhào lên cho tới tận bây giờ, trong đầu Lục Chinh vẫn còn đang trống rỗng.

Cảm giác mềm mại trêи bờ môi khiến cho cả người anh cứng đờ, khoảng cách thân mật không khe hở khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô, thơm mát như hoa lan, ngọt lạnh như dòng suối.

“Ngốc rồi à?” Đàm Hi cắn vào sống mũi của anh, để lại một đường dấu răng mờ mờ.

Lục Chinh bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đó đột nhiên giận dữ…

“ĐÀM HI!”

Cô làm một động tác chào quân đội chẳng giống ai, giọng nói trong trẻo, “Có!”

“Em có biết, cái gì là DẪN LỬA VÀO NGƯỜI không hả?”

Cô mỉm cười lắc đầu, “Nhưng, anh có thể… dạy em.”

Hô hấp của anh ngừng lại, cơ bắp cả người bỗng nhiên căng lên.

“Nhóc điên!”

Anh bế cô, lao thẳng vào phòng ngủ, chỉ trong chốc lát, Đàm Hi đã bị anh đè dưới người, ánh mắt nổi giận, lấy tay bóp cổ cô, không cố ý dùng sức, nhưng cũng không để cô có thể thoát ra được.

“Có tin ông đây sẽ bóp chết em không?!”

Người đàn ông giận dữ giống như một con sư tử bị đánh thức trong lúc đang ngủ say, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự bạo ngược từ sâu trong linh hồn.

“Giết chết em ư? Anh có nỡ không?” Cô cười, tia sáng hưng phấn cũng nhấp nhô trong đáy mắt, máu huyết toàn thân kêu gào chảy đến khắp chân tay, xương cốt.

“Đàm Hi, em không nên chọc tôi!”

“Đã chọc rồi, phải làm sao đây?”

“Vậy thì phải chịu trách nhiệm.”

“Chịu trách nhiệm thế… ưm…”

Bờ môi của anh đè xuống, mang theo khí thế như sấm chớp vang rền, bá đạo, ngông cuồng, không nể bất kỳ ai.

Đàm Hi không thể chống cự nổi, hít thở vô cùng khó khăn, cố gắng hết sức để đẩy anh ra.

Lục Chinh không nhúc nhích tí nào.

Một lúc sau mới ngừng lại, hai tay chống hai bên người cô, quan sát cô bằng một đôi mắt mênh ʍôиɠ sâu thẳm.

Đôi gò má của Đàm Hi ửng hồng, nước mắt dâng tràn bờ mi.

Giơ tay lên xoa miệng, cô hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn anh mang theo sự tủi thân, hơi nước trong mắt tích tụ ngày càng nhiều.

Vỡ bờ rồi!

“Lục Chinh, anh là đồ thô lỗ!” Cô giận dữ và nức nở.

“Là ai gây chuyện trước? Hả?” Ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào đôi môi của cô, anh đưa tay ra sờ nhẹ.

“Á…”

“Đau à?”

Đẩy tay của anh ra, “Còn phải hỏi!”

“Tại sao lại rách?”

“ANH NÓI XEM!” Nghiến răng nghiến lợi.

“Anh không cắn mà.”

“Vậy ai cắn đây? Chó hả?”

Anh khẽ ho hai tiếng, không trả lời.

Sự oán niệm của Đàm Hi tăng lên gấp đôi, người này có biết hôn không đấy? Ngoài việc ʍút̼ ra thì chỉ biết cắn, nếu không thì dùng lưỡi càn quét, dùng răng cắn, thô bạo đến đáng sợ.

“Lần sau còn dám châm lửa không hả? Nói!”

“… Không.”

“Còn dám hút thuốc nữa không?”

“Anh cũng hút đấy thôi…”

“Em nói gì?”

“… Không có gì.”

“Đàm Hi, từ nay về sau, em biết điều một chút cho tôi, đừng để tôi bắt được, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Cười lạnh, “Đến lúc đó, em sẽ biết thôi.”

Cô bỗng nhiên thấy rùng mình.

“Lục Chinh, em là người phụ nữ của anh, không phải là con gái anh!” Ý ở đây tức là, ai bảo anh quản lý nhiều như thế hả!

“Đều như nhau.”

Đàm Hi sửng sốt, “Anh nói gì?”

“Anh nói, chỉ cần là em, đều như nhau!”

“Biến thái!”

“Không phải em thích gọi anh là cậu à?”

“…”

Lục Chinh rời khỏi người cô, ngồi bên mép giường, kéo chăn lên, đắp cho cô.

Đàm Hi ló đầu ra ngoài, đôi mắt long lanh đầy nước, rụt rè nhìn anh.

Vào khoảnh khắc lúc nãy, cô thật sự cho rằng bản thân mình sẽ tắt thở mà chết, nỗi khϊế͙p͙ sợ không thể hô hấp được như đưa cô về cái cảnh sắp chết, đứng ở mép vực của kiếp trước, cứ như giây tiếp theo, cô sẽ thịt nát xương tan.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong mắt cô, anh cau mày, giơ tay ra vuốt ve gò má của cô.

“Sợ rồi à?”

Đàm Hi mím môi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

“Xin lỗi…” Sự ảo não xẹt qua đáy mắt, có hơ đau lòng.

“…”

“Khuya rồi, ngủ đi!”

“Anh đi đâu?”

“Phòng ngủ của khách.”

“Tại sao không ở đây?”

“Đồ chó con, em chắc chắn muốn anh ở đây à?” Nhả từng chữ từng chữ, quai hàm căng chặt, tơ máu từ từ hiện lên trong mắt.

Đàm Hi rụt cổ lại, kéo chăn lên.

Cô vẫn còn ám ảnh đấy…

“Vậy anh đợi em ngủ rồi hãy đi.”

“Tự ngủ đi! Thói quen kỳ cục gì thế!” Anh lạnh lùng bác bỏ, thực chất là muốn vội đi dội nước lạnh.

“Lục Chinh…” Ánh mắt tội nghiệp, giơ tay ra kéo ống tay áo của anh.

Anh lạnh mặt, không động đậy.

“Cậu ơi…”

Vẫn không có phản ứng gì.

Đàm Hi thu tay về, xoay người lại, đối lưng với anh, “Đi đi đi… Anh đi đi!”

Nhìn kiểu nào cũng trông giống một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nhìn bóng dáng quật cường của cô, Lục Chinh thở dài, tắt hết những ngọn đèn dư thưa, chỉ chừa lại một cái trêи đầu giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.

Đi thật rồi sao?

Đàm Hi tức giận, hai chiếc gối nối đuôi nhau đập vào tường, trượt dài xuống nền nhà.

“Lục Chinh! Anh là tên khốn!”

Hôn cô cho đã đời rồi giờ lại vỗ ʍôиɠ, lau miệng, trực tiếp bỏ đi?

Còn cắn rách miệng của cô… ưm…

Lỗ nặng rồi!

Năm phút sau, cô bĩu môi, đi chân trần xuống giường, nhặt hai chiếc gối lên.

Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nàng nào đó quyết định đi gặp Chu Công trước đã, mọi thứ đợi tỉnh rồi hãy nói.

Lão già, ngay mai sẽ xử lý anh sau!