Con Dâu Trời Phú

Chương 1121




Ngộ Hạ uống ừng ực hai ngụm, đôi mắt to tròn chuyển động, thỉnh thoảng rơi xuống người Lục Giác Dân.

Dì Hà cũng rót nước ấm cho A Lưu, “Cậu chủ nhỏ, uống không?”

Duỗi tay cầm lấy, “Cảm ơn bà.” Dù khá lạnh nhạt nhưng lại rất lễ phép.

Ngộ Hạ lắc đầu, “Không uống nữa ạ!” Đàm Thủy Tâm để cốc lên bàn trà, nghĩ một chút lại rót cho Lục Giác Dân một cốc, “Chỉ có nước sôi để nguội, có uống không?”

Trong lòng ông cụ Lục đang nhảy nhót lắm nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản, “Ừ, tạm chấp nhận.” “Cụ ơi, ông kia là ai thế ạ?” Ngộ Hạ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ khó hiểu.

Lục Giác Dân lập tức trở nên khẩn trương, trái tim vọt lên tận cổ họng, máu trong người bắt đầu sôi lên.

“Ồ, đó là cụ ông của cháu.” Giọng Đàm Thủy Tâm rất lạnh nhạt.

“Chính là ông nội của ba ấy ạ?”

Cô bé con lập tức bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra chính là cụ ông tính tình xấu xa, mặt mũi cũng xấu xí đó sao!”

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng chìm vào yên lặng.

Ngay cả bác Từ và tài xế vừa bước qua cửa cũng đồng thời ngây người. Tiểu tổ tông à, cháu thật đúng là… cái gì cũng dám nói!

Dì Hà không khỏi toát mồ hôi hột.

Đàm Thủy Tâm lén liếc nhìn sắc mặt của Lục Giác Dân.

A Lưu cũng cảm nhận được bầu không khí có vẻ không đúng nên dừng động tác mân mê máy chơi game PSP lại.

Chỉ có cô bé con vẫn cười ngọt như mật, mắt cong cong, y như một mảnh trăng non.

“? Sao mọi người đều im lặng thế ạ? Vừa rồi lúc ở công viên, khi cụ ông quát lên làm cho mấy kẻ tóc đỏ kia đều bị dọa choáng váng!” Cổ bẻ con nhảy xuống từ sofa, nhấc đôi chân ngắn cũn cỡn đi vòng qua bàn trà, hướng về phía Lục Giác Dân, sau đó bắt đầu bò lên chân ông cụ Lục.

Hì hì hì hục!

“Cụ… sao cụ không bế cháu?” Cô bé con ngước mắt đầy tủi thân, ánh nước trong đôi mắt hạnh long lanh như thể giây tiếp theo có thể khóc ra được.

Cả người Lục Giác Dân đã cứng đờ, một thân mình nhỏ bé, ấm áp đang ngồi trêи đùi ông cụ. Ông muốn duỗi tay ra ôm lấy nhưng lại không dám.

Theo lý thuyết, ông cụ cũng là người đã từng bế cháu, cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy trẻ con, nhưng chưa từng bị chấn động như lúc này bao giờ.

Giống như đó là một vật báu chạm vào là vỡ, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không dám lại gần.

Ngộ Hạ buồn tới mức má đỏ hồng lên, ông cụ này không ôm cô bé, miệng nhỏ mím lại, mắt thấy sắp khóc tới nơi rồi.

Đột nhiên, nách được một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy, ngay sau đó cả người nhẹ bẫng, đảo mắt một cái, cô bé đã ngồi ở trêи đầu gối Lục Giác Dân rồi.

Bác Từ trợn trừng mắt không dám tin tưởng.

Dì Hạ cũng kinh ngạc y như thế.

Năm đó, chỉ sợ cậu chủ Chinh cũng chẳng được nhận đãi ngộ như thế này đâu nhỉ?

Chỉ có Đàm Thủy Tâm vẫn rất bình tĩnh, dường như đã đoán được kết quả sẽ là như thế này rồi.

Ngộ Hạ lại không muốn ngồi như thế, thân mình tròn vo ngọ nguậy xoay người một cái đã ngồi quỳ trong lòng Lục Giác Dân, mặt đối mặt với ông cụ.

Bốn mắt nhìn nhau, một già một trẻ, cách nhau tới vài thập niên nhưng hoàn toàn không thể gây trở ngại cho việc thân cận về huyết thống.

Mắt già quắc thước, mắt hạnh ngây thơ.

Trong nháy mắt, linh hồn Lục Giác Dân như bị sét đánh, chấn động không kịp trở tay.

“Ông ơi, tại sao ông vừa quát lên là có thể đuổi được đám yêu quái kia đi thế? Ông là Tôn Ngộ Không a?” Vừa nói còn vừa giơ bàn tay mũm mĩm lên sờ miệng ống cụ, tựa như muốn nghiên cứu loại “năng lượng đến từ giọng nói” một cách triệt để.

Trong lòng bác Từ run sợ, đang định tiến lên ngăn cản lại bị dì Hà ngăn lại.

Dì Hà lắc đầu với ông, trong đáy mắt dường như hiện lên vẻ cao thâm khó dò.

Đàm Thủy Tâm cũng không nói gì, chỉ ngồi trêи sofa, lẳng lặng nhìn, trong mắt hiện lên vài phần hoài niệm và thương cảm.

“Ông ơi, sao ông không nói gì thế ạ?”

“… Cháu là Hạ Hạ đúng không?”

“Đúng ạ! Cháu là… Đàm – Ngộ – Hạ! Ông tên là gì ạ?”

“… Lục Giác Dân.” Còn trả lời với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“À, thì ra ông không phải Tôn Ngộ Không.”

“Ông ơi, ông còn chưa nói cho cháu biết, tại sao ông chỉ quát lên thôi mà đã dọa cho đám yêu quái sợ chạy đi mất?”

“Sai rồi, cháu nên gọi ta là cụ.” “Nhưng cụ ông là một ông lão tính tình xấu xa, mặt mũi gớm ghiếc mà!” Cô bé con vẫn cứ cố chấp tin tưởng như thế. Mắt thấy sắc mặt Lục Giác Dân có xu thế đen sầm xuống, nhưng giây tiếp theo lại từ âm u thành quang đãng…

“Ông có thể đánh yêu quái, còn có thể bế cháu, rõ ràng là một anh hùng vĩ đại, sao có thể là cụ ông chứ?” Giọng nói non nớt đầy vẻ nghiêm túc.

“Cái này…” Lục Giác Dân lập tức cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.

Muốn cô bé con gọi mình là “cụ”, mềm mềm mại mại, có thể ngọt vào tận tim, nhưng nếu là cụ thì lại không thể làm anh hùng vĩ đại nữa.

Hai hình người nho nhỏ đang đánh nhau ở trong lòng, ông áp đảo tôi, tôi đẩy ngã ông.

Lần đầu tiên trong đời, Lục Giác Dân cảm nhận được thế nào gọi là “giày vò”, mặt già nhăn như đít khỉ.

Đàm Thủy Tầm nhìn thấy vẻ mặt đầy đấu tranh của ông thì tâm tình lập tức trở nên rất tốt, nhìn Tiểu Ngộ Hạ bằng ánh mắt vừa khen ngợi, vừa cổ vũ.

“À thì… cụ ông không phải để chỉ một người cụ thể mà chỉ là xưng hô thôi, có cụ ông rất hung dữ, nhưng cũng có những cụ ông rất hiền lành, cho nên không hề mâu thuẫn gì với anh hùng vĩ đại cả… Khụ… không hề mâu thuẫn…”

Ngộ Hạ cúi đầu, sau một phen trầm tư liền ngẩng phắt đầu lên, “Vậy ông là kiểu cụ ông nào ạ?”

“Đương nhiên cũ là kiểu người hiền lành rồi! Không xấu tính, mặt cũng không gớm ghiếc.”

“Thật?”

“Đương nhiên.”

Đàm Thủy Tâm bĩu môi, thầm mắng một tiếng lão già chết tiệt!

Vẻ mặt bác Từ thì như thấy ma.

Dì Hà lại cảm thấy như thể bản thân mình vừa ăn phải phân.

Chỉ có cô bé con là mặt mũi hớn hở, “Cụ ơi, cụ ông này không giống như người mà cụ nói đầu, cụ ấy không xấu người cũng không xấu tính, là một anh hùng vĩ đại nha!”

Nụ cười của Đàm Thủy Tâm lập tức cứng đờ, sau khi nhìn vào đôi mắt tối sầm của Lục Giác Dân thì không khỏi chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Bé ngoan à, cháu có vui vẻ thế nào cũng không nên bán đứng cụ như thế chứ!