Con Dâu Trời Phú

Chương 1118




Cốc cốc cốc…

Không động tĩnh.

Rầm rầm rầm…

Vẫn không có động tĩnh gì.

Tài xế gõ cửa tới một phút đồng hồ, trong lúc đó, sự nhiệt tình của Lục Giác Dân cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Gió lạnh lướt qua, thấm vào tận xương cốt.

Dì Hà nhíu mày, bảo tài xế lui lại, bà tự mình tới, “Bà chủ, là tôi đây, Tiểu Hà! Bà có ở nhà không?”

Vẫn không có tiếng đáp lại như cũ.

“Có phải ra ngoài rồi không?”

Sắc mặt Lục Giác Dân nặng như nước.

Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng động cơ ô tô.

Mắt dì Hà Sáng lên, kết quả, là đi vào căn nhà bên cạnh…

“Đừng gõ nữa, bà cụ nhà này đã đưa hai đứa trẻ ra công viên chơi rồi.” Cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu thò ra, “Vừa rồi tôi có gặp ngoài cổng tiểu khu, còn chào hỏi mà.”

Dì Hà nhìn sắc mặt ông cụ Lục rồi tiến lên cười hỏi: “Chào bà, xin hỏi bọn họ tới công viên nào thế ạ?”

Người phụ nữ hơi do dự.

“Bà yên tâm, đó là bà chủ nhà tôi, đây là ông chủ, tới thăm hai đứa chất, không phải người xấu đâu.”

“À… thì ra là người một nhà. Thảo nào cứ cảm thấy ông cụ đây quen mắt thế, hóa ra là cụ ông của hai cục cưng nhỏ. Ba cụ cháu giống nhau lắm.” Người phụ nữ đon đả nói.

Lục Giác Dân nghe thấy hai tiếng “cụ ông” là lập tức thấy cả người thoải mái, sảng kɧօáϊ tinh thần.

Cuối cùng, người phụ nữ không những chỉ đường mà còn giới thiệu rõ ràng, tỉ mỉ bố cục của công viên kia: “… Khu đất trống đó rất thích hợp để nướng BBQ, cửa hàng tạp hóa bên cạnh còn có bán gia vị.”

“Cụ ơi, cánh gà thơm quá! Cục cưng đói lắm rồi…” Tay nhỏ của Ngộ Hạ chống cằm, nhìn cánh gà nướng trêи giá không chớp mắt, nuốt nước bọt ừng ực.

“Còn chưa chín, đợi chút nữa mới ăn được.”

“Đợi bao lâu ạ?”

“Năm phút nữa.”

“Vâng.” Thật lâu…

Lúc đầu, bác Từ nướng cùng bà cụ Lục, sau đó A Lưu cũng gia nhập, còn đảm bảo mình sẽ cẩn thận, không để bản thân bị bỏng.

Ngộ Hạ vén tay áo lên muốn làm cùng nhưng bị ba người kia nhất quyết từ chối. Bà cụ Lục: “Bé ngoan, cháu cứ ngồi chờ ăn là được rồi.”

Bác Từ: “Cô chủ nhỏ, cháu đừng động vào, chúng tôi làm là được.”

A Lưu: “Đừng thêm phiền, đợi ở một bên đi.”

Cô gái nhỏ không những không tức giận mà còn cười vô cùng ngọt ngào. Dù sao sẽ được ăn, còn không phải làm việc, vậy cô bé chính là người vui vẻ nhất rồi.

“Này, các cậu nhìn đứa bé kia xem có phải chính là cô bé đang hot trêи weibo không?”

“Ồ! Đúng rồi kìa…”

“Người thật còn đáng yêu hơn cả trong ảnh chụp.”

“Đi, qua nhìn xem…”

Một đám thanh niên vừa mới nướng BBQ xong, chuẩn bị ra về liền nhanh chóng đi về phía bên này, có nam có nữ, vẻ mặt đầy tò mò.

Người nổi tiếng trêи weibo, đây là lần đầu tiến bọn họ gặp được!

Trẻ con dễ thương cơ mà, có ai không thích chứ?

“Cô bé, chụp với chị một bức ảnh nhé?”

“Còn chị nữa!”

“Chị cũng muốn!”

“Phải xếp hàng theo thứ tự, biết không hả? Đợi một bên đi!”

“Rõ ràng tớ nói trước, cậu tranh gì mà tranh chứ?”

Thanh niên dễ nổi nóng, và nói vừa bắt đầu xô đẩy, không ai nhường ai.

Ngô Hạ bị tình huống bất ngờ trước mắt dọa cho sợ hãi, miệng nhỏ mím lại, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.

A Lưu tiến lên, bảo vệ cô bé ở sau lưng, thân mình nhỏ bé tràn ngập vẻ cứng cỏi không sợ hãi.

Bác Từ thấy tình hình không ổn nên lập tức bỏ đồ trong tay xuống, chắn ở đằng trước, “Các cô cậu làm gì thế hả?”

“Chụp ảnh thôi mà, ông bác đừng bày ra dáng vẻ như sắp đánh người thế chứ?”

“Đúng thế! Chỉ là nổi tiếng trêи mạng thôi, chụp một chút thì sao? Còn có thể càng nâng cao độ hot của đứa trẻ nhà bác nữa đấy.”

Đám người trẻ tuổi này không nội chiến nữa mà cùng xoay chiều họng súng, nhất trí đối ngoại.

Bác Từ vẫn vững vàng chắn ở phía trước, “Mau đi đi! Không được chụp!”

“Hừ, hôm nay tôi cứ muốn chụp đấy, sao hả?” Một cô gái tóc đỏ hoe lấy điện thoại ra, bắt đầu hướng về phía Ngộ Hạ chụp loạn lên.

Cô bé con vội vã vùi đầu vào trong ngực em trai, tóc đỏ là yêu quái, không cho cô ta chụp!

Bác Từ nhất thời giận dữ, hất tay cô gái kia ra, “Ai cho cô chụp ảnh hả?”