Con Dâu Trời Phú

Chương 1113




Đàm Hi bị chọc cho tỉnh lại, ngực như bị thứ gì đè, vừa nặng nề vừa ngứa. Mở mắt ra, con chó săn lớn nào đó đang nằm trêи người có lúc gặm lúc cắn.

“Anh…” Vừa mở miệng, giọng đã khàn đặc.

Đàm Hi nhấc một chân lên, người đàn ông đang làm việc hăng say bị ăn một đòn thình lình như thế, lập tức mềm luôn.

Nhưng lại chẳng bực bội hay giận dỗi, ngược lại còn ghẻ sát mặt vào, “Hi Hi, bà xã a…”

“Câm miệng, khụ khụ…” Sáng sớm gợi tình quái gì chứ?

“Khô họng?”

Đàm Hi trừng mắt với anh, giờ mới biết à?

Người đàn ông tươi cười, xuống giường rót cho cô một cốc nước, nâng cô dậy, “Ngoan, uống một ngụm nào…”

Chất lỏng mát lạnh chui vào trong họng, tạm thời giảm bớt sự khô khốc.

“Còn muốn nữa không?”

Đàm Hi lắc đầu, tuy rằng cổ họng đã khá hơn nhưng cô vẫn chẳng muốn nói chuyện, quá mệt!

Còn mệt hơn cả tăng ca!

Dưới chăn bông, cái vuốt sói nào đó vẫn còn đang sờ loạn.

Đàm Hi trừng mắt, “Anh thôi ngay.”

“Không thôi.”

“Lục – Chinh!”

“Ăn chay quá lâu, đã quên sạch mùi thịt rồi, dù sao em cũng phải cho anh cơ hội ôn lại chứ.”

“Ha ha… Không sợ no chết à.”

“Vậy làm quỷ phong lưu thôi.”

“Lục đại tổng tài, mặt anh đâu rồi? Không cần nữa sao?”

Người đàn ông trầm ngâm trong chớp mắt, suy nghĩ đầy vẻ nghiêm túc, “Thứ đồ đó quá vướng bận, tạm thời ném đi trước đã.”

Đàm Hi thật sự không quản được con ngựa hoang thoát cương này, ngáp một cái rồi tiếp tục quấn chăn ngủ, để mặc anh một mình thở phì phò muốn làm gì thì làm.

Lần thứ hai tỉnh lại, cảm giác đã tốt hơn lúc trước nhiều.

Bên ngoài cửa sổ, nắng đã chói chang.

Đàm Hi duỗi lưng vặn người, tay vòng về phía trước, thò lên tủ ở đầu giường tìm điện thoại.

Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên bến tại, hơi thở ấm áp phả vào vành tai làm Đàm Hi cứng đờ cả người, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sau đó nhắm mắt lại giả chết.

“Có tác dụng không? Anh biết là em tỉnh rồi.” Mang theo mấy phần đắc ý.

Đàm Hi đột nhiên trợn mắt, mắt đen đốt người, “Đêm qua… anh dụ dỗ em.”

“Thì sao?”

“Lão lưu manh.”

“Còn có sức mà mắng chửi người, tốt lắm, vậy…” Lại thêm một lần.

Thịnh Mậu.

Lần thứ V, Linda nhìn về phía cửa ra vào.

Đã 11 giờ tới nơi rồi, sao vẫn chưa thấy tới chứ?

“Chị.” Tạ Văn Ti thò mặt tới, vẻ mặt thần bí, “Em có một phát hiện rất lớn.”

“Phát hiện gì?”

“Hình như Đàm Tổng chưa đi làm.”

“… Ù.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Trong khoảng thời gian này, cô đã quen với việc sáng ra vừa đi làm đã nhìn thấy Đàm Hi rồi.

Sài Thiệu ở bên cạnh, nghe thấy thế liền cười nhạt nói: “Tư duy của đám phụ nữ các cô đơn giản quá.”

Tạ Văn Ti trừng mắt hung dữ: “Phụ nữ làm sao hả? Chẳng lẽ anh không phải do phụ nữ sinh ra và nuôi lớn à?”

Sài Thiệu: “…”

“Hừ! Nói chúng tôi đơn giản, vậy có bản lĩnh anh nói cái gì không đơn giản đi?”

“Nói thì nói! Nghĩ xem hôm qua Đàm Tổng tan tầm trước là muốn đi đâu?”

“Hen ho?”

“Sau khi hẹn hò?” Sài Thiệu hướng dẫn từng bước, khóe môi nhếch lên một nụ cười ám chỉ đẩy xấu xa.

“Ôi chao… anh là đồ tài xế già!” Nhưng nghe rất có lý đấy…

Sau khi hẹn hò…

Thuê phòng khách sạn.

Cả người Tạ Văn Ti run lên, sao suy nghĩ của cô cũng lệch lạc rồi thế này?

Đến tận giờ cơm trưa, Đàm Hi mới tới công ty, những sắc mặt lại tái nhợt, bước chân nhẹ bẫng.

Sài Thiệu bày ra vẻ mặt cao thâm như nhìn thấu chân tướng.

Mặt Tạ Văn Ti đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh xấu hổ.

Linda khẽ họ một tiếng, “Được rồi, tiếp tục làm việc đi, nghiêm túc cho tôi.”

Đàm Hi vừa mới tiến vào văn phòng, Lưu Diệu đã lập tức xuất hiện, “Tư liệu của mấy đồng sự và lãnh đạo cấp cao của Ban Quy đều ở đây.”

“Nhanh vậy sao? Ở đầu ra thế?” Đàm Hi nhướng mày.

“Thám tử tư.”

Đàm Hi lập tức ném cho anh ta một ánh mắt tán thưởng.

Lưu Diệu cười khiêm nhường, đột nhiên ánh mắt khựng lại, dừng nơi cổ áo khép hờ của Đàm Hi, “Khụ… Hôm nay hình như hơi lạnh.”

Đàm Hi: “?” Lạnh sao? Sao cô không cảm thấy gì… “Vừa lúc khăn quàng cổ khá là có tác dụng, Đàm Tổng cảm thấy sao?”

“Khăn quàng cổ?”