Đàm Hi ngửi thấy mùi thức ăn mới rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Đậu phụ, củ từ, cải thìa?” Tuy rằng bày biện rất tinh xảo, thoạt nhìn thấy rất thèm ăn, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất một xanh hai trắng, “Nuôi em như nuôi thỏ đấy à?”
“Thỏ thì không biết cắn người.”
Đàm Hi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Ý gì?”
“Ngoan, nhà này làm đồ ăn rất được, em cứ nếm thử mà xem.” Lục Chinh cầm đũa gắp cho cô một miếng đậu phụ.
Đàm Hi thấy liền buồn bực, thứ mềm oặt như thế, sao anh có thể gắn lên được vậy? Còn không làm nó bị nát nữa chú.
Ăn thử một miếng, quả thực hương vị rất tốt, rất thơm ngon.
“Ngày thường ngoài ớt ra, còn một vài loại gia vị nữa như bát giác, tía tô cũng phải ăn kiêng, những cái này đều có ảnh hưởng tới sự hấp thụ của thuốc.” Từ sau khi biết Đàm Hi đang uống thuốc Đông y, Lục Chinh liền để ý một chút tới phương diện này.
“Nói có đầu có đuối, anh học ở đâu vậy?”
Lục Chinh lại tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, động tác không ngừng, “Anh đã hỏi thầy thuốc Đông y rồi.”
Đàm Hi ngẩn ra, trêи môi hiện lên một nụ cười nhưng nhanh chóng cất lại ngay.
Đồ ăn thật sự rất ngon miệng.
Sau đó, hai người gần như không nói gì, một người chuyển tấm ăn cơm, một người chuyên tầm nhìn cô ăn cơm.
“… OK!” Đàm Hi đặt đũa xuống, lại rút khăn giấy ra lau miệng.
Lục Chinh đi tính tiền, Đàm Hi tranh thủ thời gian lướt weibo, vụ bình luận của Hàn Sóc đã hoàn toàn lắng xuống, mà hot search về cô bé con cũng dần dần hạ xuống thấp hơn.
Đúng như Lục Chinh nói, hết thảy vẫn đang phát triển theo kế hoạch.
Hai người rời khỏi nhà hàng, người đàn ông ôm eo Đàm Hi, cách một tầng vải mà vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng như cũ.
“Hóng gió? Tản bộ?”
Đàm Hi lắc đầu, “Đưa em về thẳng công ty thôi.”
“Giờ sao?”
“Làm gì?”
“… Tăng ca.”
Lục Chinh suy nghĩ một chút, “Chuyện này anh cũng có trách nhiệm,“ Vẻ mặt nghiêm túc, “Thế nên, nhất định phải tăng ca cùng em.”
“Không cần đâu.”
“Anh nói cần là cần.”
“Huống hồ, tăng ca xong còn có thể đưa em về nhà nữa.”
“Không cần đưa, em đã thuê phòng khách sạn ngay dưới văn phòng rồi, về đó nghỉ ngơi là xong.”
Hầu hết người đàn ông trượt nhẹ, “Mấy hôm nay em không về biệt thự a?”
Đàm Hi gật đầu, không hề nghi ngờ gì anh.
Lục Chinh bình tĩnh rời tầm mắt, “Chẳng phải muốn về công ty sao? Lên xe.”
Hử? Sao tự nhiên dễ nói chuyện thế?
Kỳ quái…
Sự thật đã chứng minh, Đàm Hi nghi ngờ không phải không có nguyên cớ, dù sao sau khi tới nơi rồi, người này năn nỉ ỉ ôi để ở lại, lý do cực kỳ tốt đẹp rằng: cùng tăng ca.
Đàm Hi: “…”
Ngồi tới 10 giờ tối, Đàm Hi cũng xong việc, thu thập đồ đạc chuẩn bị ra về.
Đột nhiên động tác khựng lại, lúc này mới nhớ ra trong văn phòng vẫn còn có người khác nữa.
Cô giương mắt lên nhìn thì thấy Lục Chinh đang ngồi trêи sofa, tay dài chân dài, lưng dựng thẳng lên theo thói quen, đang lật xem gì đó.
Đàm Hi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua, chỉ thấy trêи bìa sách viết mấy chữ lớn “Nghìn lẻ một đêm”, khóe miệng cô lập tức giật giật, “Sách đồng thoại? Bản ghép vần?”
“Ừ.” Anh đọc xong trang này lại tiếp tục lật sang trang sau.
“Anh định làm gì thế?”
“Hạ Hạ thích nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ.”
Đàm Hi vui vẻ: “Nói vậy, sau này nhiệm vụ dỗ con gái ngủ giao cho anh nhé?”
“Có thể, nhưng tiền để là anh phải được vào ở đã.”
Đàm Hi chỉ cười không nói, không nói được cũng không nói không được.
Trong mắt người đàn ông xuất hiện vẻ sâu xa.
“Được rồi, tăng ca xong rồi, anh về đi thôi.” Đàm Hi bắt đầu đuổi người.
“Ừ. Đưa em về trước.”
“Không cần, em đi thang máy là tới nơi rồi.”
“Đi.”
Đi vào thang máy, Đàm Hi ấn tầng năm và tầng hầm 1, vẻ mặt Lục Chinh vẫn bình thường, không hề có ý phản đối.
Đinh!
Đàm Hi: “Em tới rồi, anh lái xe chú ý an toàn đấy.”
Nói xong liền đi ra ngoài, không ngờ Lục Chinh cũng đi ra theo.
“Làm gì?”
“Tiễn em.” Giọng nói hờ hững.
“Em tới rồi.”
“Còn chưa tới, không tính.” Rất đúng đắn, rất nghiêm túc.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Đàm Hi đột nhiên reo inh ỏi, chợt nhớ ra đây là khách sạn, cô còn thuê phòng…
“Lục Chinh, anh… ưm!” Còn chưa nói xong thì miệng đã bị bịt kín rồi.
Nụ hôn của người đàn ông mang theo khí thế mạnh mẽ không cho phép từ chối, như mưa rền gió dữ, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Cho dù Đàm Hi muốn hay không muốn thì đều phải thừa nhận.
Trong ánh đèn mờ, trong hành lang nhỏ hẹp, một nam một nữ không ngừng quấn quýt.
Thỉnh thoảng còn có âm thanh ngắt quãng.
Nụ hôn của người đàn ông không ngừng mạnh hơn khiến cho lửa bên trong Đàm Hi cũng bị bùng lên, loại tê dại xuất phát từ tận xương cốt này khiến cho cô càng khao khát nhiều hơn.
Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì thân thể luôn rất thành thật.
Đúng vào lúc cô từ bỏ chống cự, chuyên tâm với công việc, đột nhiên Lục Chinh lại lùi lại, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, cố gắng nhẫn nại.
Đèn hành lang chợt tắt.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt rực lửa vẫn nhìn chằm chặp vào nhau.
“Đàm Hi, em cũng muốn anh.” Giọng đầy chắc chắn, còn có vẻ đắc ý nữa.
“Vậy, anh cho không?”
“Cho, mạng cũng cho em.”
Đổi lấy được tiếng cười duyên của người phụ nữ, “Đại Điểm Điềm, năm năm không gặp, không biết anh… còn được không?”
Nghe thấy xưng hô trước kia, sự vui mừng trong lòng Lục Chinh vừa mới được nảy sinh đã bị tiếng “được không” sau đó hoàn toàn dập tắt, “Nhóc con, thử không phải là biết luôn sao?”
Thiên lôi đụng địa hỏa, đã được định trước là một đêm không ngủ.
Đàm Hi hôn mê ba lần, chết đi sống lại vô số lần nhưng người nào đó vẫn cứ tràn đầy tinh lực, nóng lòng muốn tiếp.
“… Anh xong chưa?”
“Sắp.”
Nửa tiếng sau.
Đàm Hi nghiến răng nghiến lợi, đây mà là “sắp” à?
Đồ lừa đảo!
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, ánh sáng ấm áp chiếu lên giường.
Hắt lên người một nam một nữ đang nằm cạnh nhau.
Lục Chinh đã tỉnh từ lâu, cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, tế bào toàn thân lại bắt đầu xao động, kêu gào.