Con Dâu Trời Phú

Chương 1078




Ngô Hạ từ trêи sân khấu chạy xuống trước mặt anh ta, “Chú à, cháu cũng muốn xem!” Bàn tay nhỏ chỉ vào màn hình.

“Được thôi.” Keven bế cô bé lên đùi mình ngồi, “Đấy, nhìn xem đây là cô tiến bé nhỏ nào này, sao lại xinh xắn như thế cơ chứ? Ôi trời ơi, quá xinh đẹp.”

Lời nói làm cho cô bé không ngừng cười rộ lên, chú nói cô bé là cô tiên bé nhỏ, vui quá!

A Lưu ngồi trêи sofa gần đó, thu ánh mắt lại, cúi đầu, tiếp tục tháo dỡ linh kiện trong tay.

Không nhịn được thầm mắng: Chị gái ngốc, mới được khen vài câu đã không biết Đông Tây Nam Bắc gì rồi, cẩn thận bị người ta bán vào vùng núi sâu làm con dâu nuôi từ bé!

Studio chỉ thuê một ngày, nhưng giá lại không thấp, Nhiễm Dao cực kỳ đau lòng.

Cũng may Ngộ Hạ rất cố gắng, lần quay nào cũng đều cực kỳ thuận lợi.

Đúng bốn giờ chiều, công việc kết thúc.

Cuối cùng không cần phải đau đầu vì việc tuyên truyền nữa, Nhiễm Dao thở phào một hơi, sau đó vung tay lên: “Đi nào, dì đưa các cháu ra ngoài chơi…”

Cô bé con rất hứng thú, ngồi trêи đùi Keven, bàn tay nhỏ đập vào nhau một cái: “Được ạ!”

A Lưu lại chỉ liếc nhìn một cái đầy lạnh nhạt, cậu bé rất đúng đắn, không thèm chơi đâu.

Trêи con phố đi bộ ở trung tâm thành phố.

Nhiễm Dao dắt hai đứa nhỏ vừa đi dạo vừa ăn, cuối cùng tiến vào một cửa hàng bánh ngọt, lúc này ba người mới dừng lại nghỉ chân.

“Muốn ăn gì nào?” Nhiễm Dao hỏi hai đứa nhóc.

Mắt Ngộ Hạ lấp lánh: “Để cháu chọn kỹ đã…” Cuối cùng chọn một bánh pudding hương việt quất.

A Lưu lạnh mặt: “Ngọt, không thích.”

Thời gian chờ đợi trôi qua từng giây từng phút.

Tròng mắt cô bé con đảo tròn, đột nhiên mở miệng: “Dì, cháu có thể mượn điện thoại của dì chơi một chút không?”

“Được thôi, này…” Đừng nói điện thoại, cho dù trái tim nhỏ cũng có thể móc ra không ngần ngại, ai bảo cô bé này quá mức đáng yêu đâu chứ?

“Cảm ơn dì ạ!”

Nhiễm Dao nghiêng mặt, ghé sát vào.

“Chụt-” Một cái hồn thơm tho rơi xuống gò má cô.

Trái tim lập tức trở nên ấm áp.

A Lưu nhìn Ngộ Hạ một cách khó hiểu, mày nhỏ hơi nhíu lại nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.

Đàm Hi xem email Lưu Diệu gửi tới cho mình, người giúp việc họ Cẩu, 50 tuổi, chồng là kiến trúc sư công trình, con trai mở một cửa hàng ở trong thành phố cũ.

Quan hệ gia đình đơn giản, quan trọng là người rất thành thật.

Nhìn tướng mạo cũng thấy dễ gần, thế nên cô liền gọi điện thoại cho Lưu Diệu: “Người này nhìn được đấy, ngày mai bảo bà ấy tới biệt thự đi, không có vấn đề gì thì coi như có thể bắt đầu công việc rồi.”

“Được.”

“Cứ thế đi.” Đàm Hi chuẩn bị cúp máy…

“Khoan đã!” Lưu Diệu đột nhiên cao giọng lên.

“Còn có việc gì à?”

“Không… Là tôi tự nhiên nhớ ra nên nhắc nhở cô một cầu, giờ đã 5 giờ 40 phút rồi.”

“Hů?”

“… 6 giờ, cô và Lục Tổng có hẹn.”

Đàm Hi bừng tỉnh, quả thực Lưu Diệu mà không nhắc thì cô cũng bận quá mà quên luôn.

“Được, tôi biết rồi.”

Buông điện thoại ra, Đàm Hi đứng lên, đi vào phòng nghỉ.

Mười phút sau, nữ doanh nhân giỏi giang mặc vest đã lập tức biến thành một người phụ nữ đầy thời thượng.

Áo cổ yếm màu đen để lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, phối hợp với quần lụa ống rộng, một đối cao gót màu đen đính đá khiến cho đôi chân càng thêm dài và thẳng tắp.

Khóa tài liệu lại, sau đó xách túi rời đi.

Đi qua nơi nào liên để lại một làn gió thơm ở đó.

“Đàm Tổng, đi thong thả.”

“Đàm Tổng, tạm biệt.” “Đàm Tổng, chơi vui vẻ!

Linda nhìn theo bóng cổ đi xa dần, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: “Phụ nữ mà có thể đạt được tới nước này thì có đàn ông hay không cũng chẳng sao.”

Và lúc bị Sài Thiệu nghe được, “Sao có thể nói vậy được? Phụ nữ tốt thì sẽ càng xứng với một người đàn ông tốt, ví dụ như em.”

Sửa lại áo vest, đầy vẻ ung dung tự tại.

Không đợi Linda mở miệng phản bác, Lâm Diệu Diệu đã lập tức trợn mắt, cầm lấy một thứ gì đó ở trêи bàn ném thẳng vào anh ta.

“Gương à?”

“Đúng thế, cho anh mượn soi một chút.”

“Diệu Diệu, cô đang châm chọc tôi đấy hả?”

“Đúng thế, tôi sợ anh nghĩ mình là hoàng tử ếch.”

Ngụ ý, anh chỉ là một con cóc thôi.

“Phụt…” Aiken không nín được cười đầu tiên.

Có một người mở đầu, mọi người cũng trở nên vui vẻ hơn.

Rất nhanh, trong văn phòng tràn ngập tiếng cười vang.

Sài Thiệu đấm ngực giậm chân, chịu đủ đả kϊƈɦ: “Các… các người… thật quá đáng…”

Dáng vẻ xấu hổ y như một thiếu nữ vậy.

Tràng cười càng lớn hơn.

Sài Thiệu cũng chẳng giận, ngược lại thấy rất vui vẻ, đời sống ở văn phòng quá buồn tẻ, thỉnh thoảng vui đùa một chút với đồng nghiệp cũng coi là một việc tốt.

“Được rồi, mau dọn đồ đi rồi tan làm, hai phút nữa là 6 giờ rồi đây này, định ở lại qua đêm hết đấy à?” Linda nói đùa.

Lúc này mọi người mới tản ra, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bàn luận về Đàm Hi.

Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi mới tới kia.

“Có một bà chủ xinh đẹp đúng là khác hẳn, lúc làm việc cũng thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.”

“Cô chẳng có tiền đồ gì hết! Nhưng mà quả thực Đàm Tổng của chúng ta đẹp thật.”

“Đúng thế, đẹp chết người ấy chứ.”

“Lau máu mũi đi kìa, mất mặt quá.”

Đàm Hi vừa mới bước ra khỏi tòa nhà văn phòng liền thấy một chiếc BMW H3 đang dừng ở ngay cửa ra vào, hình dáng kiêu ngạo và nổi bật của chiếc xe khiến không ít người phải vậy lại bàn tán.

Tòa nhà văn phòng mà Thịnh Mậu đang đặt trụ sở cũng đã được xây dựng khá lâu rồi, từng là một trong số những khu văn phòng số một số hai ở thủ đô, thế nhưng bây giờ nhìn tường ngoài đã loang lổ vết thời gian, cơ sở vật chất lạc hậu, không còn sự nổi bật của ngày xưa nữa.