Con Dâu Trời Phú

Chương 1075




“Không nói mấy cái đó nữa.” Đàm Hi chuyển đề tài vô cùng lưu loát, chỉ vào túi lớn túi nhỏ trêи bàn, “Không biết ông thích ăn gì nên thượng vàng hạ cám, mỗi thứ đều mua một ít.”

Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ phức tạp: “Cháu… có lòng rồi.”

Giống như than thở lại giống như không phải.

“Chuyện nên làm thôi, ông bị ngã tại bữa tiệc, Thịnh Mậu nên hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Nhưng ông càng hy vọng cháu tới thăm ông dưới thân phận một đứa cháu hơn chứ không phải Tổng tài của Thịnh Mậu.”

Đàm Hi nhướng mày, “Dù sao đểu là cháu cả, có gì khác nhau sao?”

“Có! Nếu cháu tới với thân phận bên dưới, chứng tỏ cháu vẫn còn thừa nhận lão già này, thế thì ta còn có thể cậy già lên mặt hỏi cháu một câu… về hai đứa trẻ kia.”

Nụ cười trêи mặt Đàm Hi từ từ thu lại.

“Cô bé, trước khi đi cháu đã có rồi, đúng không?”

“…” Không nói tức là ngầm thừa nhận.

Trong mắt ông cụ Bàng xuất hiện vẻ đau xót, gần như có thể nhìn thấy ánh nước, “Đều là lỗi của ông, Lục Chinh nó trách ông cũng đúng thôi! Buồn cười là tới bây giờ ông mới nhận ra mình đã từng sai lầm quá đáng tới mức nào.”

Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng nhưng hốc mắt lại không nhịn được hơi đỏ lên, dần chuyển sang ấm áp.

Cô vội vàng ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà.

“Cháu có thể sinh lũ nhỏ ra, nuôi nấng tới bây giờ, ông còn phải cảm ơn cháu, cảm ơn cháu thay đứa con gái mất sớm của ông, còn thay cả Lục Chinh cảm ơn cháu nữa. Nếu năm đó ông biết… thì tuyệt đối sẽ không ép cháu phải lựa chọn.” Trêи gương mặt kiến nghị của người đàn ông hằn in dấu vết của năm tháng, sâu lắng và uy nghiêm, giờ phút này lại đầm đìa nước mắt y như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm gì.

Đàm Hi nhìn đi nơi khác, mượn hành động này để xua tan nước mắt nóng ẩm: “Năm đó, không ai ép cháu cả, là cháu tự mình đưa ra quyết định.”

“Cô nhóc…”

“Những lời nói của ông lúc đó cũng chỉ khiến cháu có thêm quyết tâm ra đi hơn mà thôi. Rời đi là bởi vì yêu anh ấy, không liên quan tới bất kỳ ai.”

Trong mắt ông cụ xuất hiện vẻ ngạc nhiên: “Ý cháu là sao?”

Đàm Hi mỉm cười, nhìn thẳng vào ông cụ, trong mắt như có hai ngọn lửa sáng rừng rực đang cháy: “Không phải ông vẫn cho rằng mấy câu của ông có thể làm cháu biết khó mà lùi, bỏ ra nước ngoài đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Nếu cháu không muốn đi thì có rất nhiều cách để ở lại. Cho dù lúc đó ông quyền cao chức trọng nhưng nếu cháu đã muốn dùng cứng đối cứng thì ông cũng chẳng có cách nào cả đầu. Đồ sứ quý giá, miếng ngói lại sắc bén, một khi đập vào nhau, thứ bị tổn hại nhất định là đồ sứ rồi.”

Đồ sứ chỉ cần mở một miếng nhỏ thôi đã chẳng còn giá trị gì nữa.

Còn miếng ngói dù có tan xương nát thịt thì vẫn cứ là ngói.

Bàng Diên Chiểu bị sự cứng rắn trong mắt cô làm cho chấn động, hay cho cầu ngọc ngói cùng nát!

“Cháu chỉ không muốn anh ấy vì tội của cháu mà cho người khác cơ hội nắm được điểm yếu thôi. Cho dù sau đó anh ấy không làm quân nhân thì cháu cũng không muốn trong hồ sơ của anh ấy xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào. Năm năm, cháu thành toàn cho tín ngưỡng của anh ấy, cũng thành toàn cho nguyện vọng của ông, giờ có phải tới lượt các ông cũng nên làm gì rồi không?”

“Cháu… có ý gì?” Bàng Diên Chiểu bình thản nhìn thẳng vào cô như muốn nhìn thấy cô gái trước mặt này.

Đàm Hi đứng lên, nhìn về phía cửa sổ đôi đón nắng bên ngoài, ánh mặt trời hắt lên người cố như bao phủ lên một tầng ánh sáng vàng, thần thánh mà thành kính.

Cô nói: “Cháu muốn một người chồng, con của cháu cần một người cha. Nếu gặp phải ngăn cản thì người chắn diệt người, Phật chắn diệt Phật, không tiếc hết thảy để dọn dẹp mọi chướng ngại, bao gồm… cả Bàng gia của ông.”

Đàm Hi tới bất ngờ, rời đi cũng vội vàng.

Trong nháy mắt khi cô đi lướt qua, Bàng Lập Minh chỉ thấy gió lạnh ập vào mặt, còn quẩn quanh hương vị nước hoa, càng lúc càng xa.

Cảnh Lam mím môi, nóng nảy bám chặt vào tay chồng giống như sợ bị ai cướp đi vậy.

“Lập Minh, cô ta đi rồi, chúng ta vào xem ba thế nào đi.”

Hai người đi vào trong phòng bệnh, đột nhiên sợ hãi khi thấy ông cụ nhà mình luôn cứng rắn nhưng bây giờ hai con mắt lại đỏ ửng, còn có lệ như có như không quanh hốc mắt.

“Đàm Hi! Con đi tìm nó…” Cơn tức của Bàng Lập Minh từ bụng xông thẳng lên đầu, làm bộ muốn đuổi theo.

“Đứng lại!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Con định làm gì hả?”

“Ba, con bé đó khinh người quá đáng, con…”

“Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn chấp nhặt với bể dưới, lòng bao dung của con đều cho chó ăn hết rồi cả sao?”

“Nhưng mà cô ta quá đáng!”

“Quá đáng?” Ông cụ Bàng bừng tỉnh, mắt đột nhiên xuất hiện vẻ tự giễu, “Thì ra các con có thành kiến với Đàm Hi như thế, thảo nào con bé lại nói ra những lời như vậy…”

Bàng Lập Minh và Cảnh Lam liếc nhìn nhau, nói những lời như vậy?

Nói gì cơ?

“Từ nay về sau, ba không muốn nghe các con nói linh tinh hoặc lời nào không hay về con bé. Nhớ kỹ, một chữ cũng không thể nói.”

Bàng Lập Minh ngẩn ra.

Cảnh Lam ngạc nhiên tới cực độ: “Ba, có phải cô ta nói gì với ba không? Không nên tin…”

“Đủ rồi!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Ba hiểu rõ Đàm Hi là người như thế nào, không cần các con phải nói ra nói vào. Mặt khác, từ nay về sau, chuyện giữa nó và Lục Chinh, tất cả người trong Bàng gia chúng ta cũng không được nhúng tay vào!”

Cảnh Lam bị lời nói nghiêm túc của ông cụ làm cho sợ tới mức cứng đờ cả người, không có cách nào phản bác nôi.

Sắc mặt Bàng Lập Minh khá phức tạp: “Ba, có thể nói cho con biết lý do không?”

Ông cụ Bàng không nói gì.

Sau một lúc lâu: “Rốt cuộc vẫn là Bàng gia nợ con bé..” Cùng với đó là một tiếng thở dài nặng nề, giống như một cái búa nặng trịch nện lên đầu trái tim người khác.

Thực ra, Bàng Lập Minh rất muốn nói, với thực lực hiện nay của Bàng gia thì căn bản không cần phải sợ Đàm Hi.

Ông cụ Bàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của con trai, trong mắt già xẹt qua vẻ thâm sâu: “Đừng khinh thiếu niên nghèo, cuối cùng cũng có ngày mặc áo rồng áo phượng.”

Bàng Lập Minh nhíu mày suy tư.

Cảnh Lam ngày người ra, nghe mà chẳng hiểu gì. Bà ta chỉ biết rằng, Đàm Hi đã cho ông cụ nhà mình uống canh mê rồi, mà còn thành công nữa chứ.

Bà ta phải nhanh chóng báo tin này cho mẹ biết mới được.

Cùng thời gian, nhà chính Lục gia.

Bà cụ Lục dậy từ rất sớm, lấy từ trong đáy hòm ra một cái sườn xám màu trắng bạc, đứng trước gương xoay trái xoay phải, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Lục Giác Dân đi tập thể ɖu͙ƈ về, tìm khắp phòng khách cũng không thấy Đàm Thủy Tâm nên lập tức trở về phòng ngủ.