Con Dâu Trời Phú

Chương 1059




“Nói”

“Nếu như Hằng Phong đã quyết tâm muốn đối đầu đến cùng với chúng ta, tôi không dám bảo đảm Thịnh Mậu có thể rút lui toàn vẹn, có nghĩa là, có thể chúng ta sẽ phải mất một khoản tiền bồi thường. Đương nhiên, mức tiền bồi thường sẽ hoàn toàn do hợp đồng quy định, tôi sẽ cố gắng hết sức để giành quyền lợi cho chúng ta”

“Ok, cứ yên tâm làm đi.” Đàm Hi đưa lại tập tài liệu cho Trình Vũ.

Trình Vũ một tay nhận lấy, đứng dậy: “Vậy tôi đi làm việc trước đây…”

Bỗng nhiên, bước chân khựng lại, Trình Vũ nhìn thẳng vào Đàm Hi, “Thực ra có một biện pháp đẹp cho cả đội bên”

Đàm Hi nhướng mày, “Nói thử xem”

“Chúng ta hoàn toàn có thể cưỡi lừa tìm ngựa, dùng phương thức hợp tác mới để lấp cái hố do Hằng Phong để lại, với điều kiện tiền đề là thực lực của đơn vị hợp tác mới này so với Hằng Phong chỉ hơn chứ không kém”

“Rốt cuộc ý của cô là gì?”

“Lục Thị thấy thế nào? Anh cả trong ngành, nếu so với hàng tôm tép như Hằng Phong chỉ biết dựa vào tuyên truyền quảng cáo để nổi lên thì là một sự lựa chọn không tồi!”

“Rồi sao nữa?”

“Đàm tổng, tôi đề nghị cô có thể phát huy ưu thế của bản thân, kiếm về một món hời lớn cho công ty”

“Ưu thế… bản thân?”

Trình Vũ chớp mắt, mỉm cười đoan trang, những lời nói thốt ra lại không hề chính trực, “Ví dụ, dùng nhan sắc dụ dỗ, hay là khiêu khích, hoặc là… trực tiếp đánh ngất rồi kéo vào khách sạn, làm thịt anh ta đã rồi tỉnh!”

“Được lắm!” Đàm Hi đứng dậy, cầm áo khoác, xách túi, nở nụ cười quyến rũ.

ĂC..

Trình Vũ há hốc mồm, “Ý cô là?”

“Làm thịt anh ta đã rồi tính đúng không? Bây giờ tôi đi ngay đây”

Nói xong, cô giẫm giày cao gót rời đi.

Trình Vũ há hốc miệng đứng tại chỗ, “A ừm… liệu cô ấy có làm thật không nhỉ?”

“Boss, bên ngoài có người muốn gặp anh” Cuộc họp hàng tháng như thường lệ, giám đốc các phòng ban đang phát biểu theo thứ tự, báo cáo tổng kết công việc, Trần Khải đi từ bên ngoài vào, nhìn Lục Chinh đè thấp giọng nói.

Nếu không phải là người cực kỳ quan trọng thì Trần Khải đã dàn xếp được, tuyệt đối sẽ không đến gặp anh để hỏi chỉ thị thế này:

“Ai?”

“Đàm… Tổng”

Sau đó, Lục Thị đã vinh dự ghi lại kỷ lục buổi họp có thời gian ngắn nhất trong lịch sử, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc chỉ có – vẻn vẹn bảy phút!

“E hèm!” Sau khi Lục Chinh đi, Trần Khải đứng ra, hắng giọng, “Mọi người nộp lại báo cáo công việc rồi về bộ phận làm việc…”

Trong văn phòng tổng tài, Đàm Hi đã ngồi đó được một lúc.

Tiếng đẩy cửa truyền tới, tiếng bước chân từ xa đến gần, cô thở mạnh một hơi, trêи gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười mỉm không chê vào đâu được. Tiếp đó, cô chậm rãi xoay người lại.

“Lục Tổng, chào anh”

Sự kỳ vọng đầy ắp trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào, những đốm lửa đang nhảy nhót cũng tắt phục một tiếng, không còn lại gì.