Ai nói dê con không biết nổi nóng, ai nói Nhiễm Dao không bao giờ nổi giận chứ?
Đó là khi chưa chạm đến giới hạn của cô, khi còn ở trong phạm vi có thể nín nhịn được. Nhưng một khi đã vượt quá giới hạn, cô sẽ không hề do dự giơ móng vuốt ra, bảo vệ tất cả những gì cô quan tâm.
Từng câu từng chữ rõ ràng đầu ra đấy, khiến cho Trương Hân Hoa không cách nào phản bác lại, “Tôi không cố ý làm vậy…”
“Chị đã gây nên chuyện thế rồi, giờ chỉ nói một câu không cố ý là muốn phủi sạch tất cả mọi chuyện hả? Chị không biết xấu hổ ư?”
“Cô Nhiễm, tôi biết bây giờ tâm trạng của cô đang rất kϊƈɦ động, nhưng tôi thực sự là không cố ý… Không ngờ cổ bé lại lao về phía trước mạnh như vậy, tôi nhất thời không khống chế được lực, cho nên mới…”
“Nghe ý chị thì là do chúng tôi sai đúng không?”
“… Tôi không nói như vậy, đừng có cắt cầu lấy nghĩa!”
Nhiễm Dao cười lạnh: “Tôi lớn thế này, từng gặp nhiều loại người không biết xấu hổ rồi, nhưng loại người không biết xấu hổ đến cực điểm như chị vẫn là lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy.”
Sắc mặt Trương Hân Hoa trầm xuống, trong đáy mắt lóe lên sự lúng túng. Cô ta đường đường là đại tiểu thư của bất động sản Hồng Vận, chưa bao giờ bị ai mắng như vậy cả!
Mất hết cả mặt mũi rồi!
“Cô nói thì cứ nói đi, dựa vào cái gì mà mắng người?”
Nhiễm Dao: “Bởi vì chị đáng bị ăn mắng!”
“Nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào, bồi thường, hay là điều kiện khác. Không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây, làm phiền mọi người.”
Giọng điệu Trương Hân Hoa cứng rắn.
“Được lắm” Nhiễm Dạo giận đến bật cười, “Vậy xin chị, Thôi phu nhân, Trương đại tiểu thư. Chị xin lỗi cháu tối đi, nhớ đó, phải xin lỗi cực kỳ chân thành, cực kỳ thành khẩn đấy!”
“Có!”
“Sao nào, chị thấy khó khăn lắm à?”
“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, hiểu được thế nào là xin lỗi…”
“Cháu hiểu!” Ngộ Hạ đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời biện giải của Trương Hân Hoa, “Mẹ cháu nói, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm. Cô làm sai thì phải xin lỗi, còn cháu có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác
“Nói hay lắm!” Keven tiến lên, ôm cô bé con vào trong lòng, “Vị phu nhân đây, đúng là cô phải xin lỗi cô bé”
“Các… các người ức hϊế͙p͙ người quá đáng!” Trương Hân Hoa tức giận, bảo cô ta đi xin lỗi một đứa trẻ ranh con vắt mũi chưa sạch ư, còn lâu!
“Cô à, con gái cô còn đang đứng bên cạnh nhìn đấy. Cô có chắc muốn tạo dựng hình tượng là một người mẹ không có trách nhiệm, không biết gánh vác trước mặt con gái mình hay không?”
Những nhân viên khác tại hiện trường cũng lần lượt xúm lại, nhìn Trương Hân Hoa với ánh mắt chỉ trích.
“Rõ ràng đã làm sai rồi mà còn già mồm cãi láo nữa”
“Người lớn đã sao? Làm sai cũng phải xin lỗi hết.”
“Hôm nay không xin lỗi thì đừng hòng đi được!”
“Đúng vậy! Xin lỗi đi…”
“Xin lỗi đi…”
Thấy mình đã khiến đám đông nổi giận, tay chân Trương Hân Hoa mềm nhũn, ánh mắt mơ màng.
Nhưng nếu cô ta phải nói lời xin lỗi với một đứa trẻ con còn chưa đến năm tuổi thì thực sự là quá mất mặt. Nhất thời cô ta thấy vô cùng khó xử, tiến lùi thế nào cũng dở dang.
Đột nhiên ánh mắt sáng lên, đúng rồi, Lục Chinh có ở đây!
Cho dù là nể mặt Bàng Thiệu Đình, anh ta cũng phải giúp mình, nghĩ vậy, cô ta nhìn Lục Chinh với ánh mắt cầu cứu.
Nhiễm bao thấy vậy, nhưng không ngăn cản.
Cô muốn xem xem rốt cuộc Lục Chinh có thái độ gì!
Một khi anh đứng về phía Trương Hân Hoa, có nghĩa là đã làm tổn thương đến con gái ruột của mình, sau này sẽ có lúc anh phải hối hận. Chỉ sợ đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc!
May mà Lục Chinh không hề để ý đến. Mặc cho Trương Hân Hoa cầu cứu thế nào, anh vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ.
Nhiễm Dao thở phào nhẹ nhõm: Phù! Vẫn coi như thức thời.