Trong lúc đó, Lục Chinh yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng, nhưng ánh mắt lại thâm trầm, khiến người khác rất khó nắm bắt.
“Vừa rồi cố nói người phụ trách phòng làm việc đối phương tên là gì?”
“Nhiễm Dao” Trong mắt Trương Hân Hoa ánh lên sự khó hiểu. Với kinh nghiệm bao năm lăn lộn trong giới nhà giàu đã nói cho cô ta biết rằng, Lục Chinh không hỏi gì hết, chỉ hỏi tên một người phụ nữ, vậy chắc chắn là có chuyện gì đó.
Nhiễm Dao…
Trương Hân Hoa lục tìm trong ký ức những thông tin tư liệu liên quan đến người này, khẳng định chắc chắn trong giới chưa bao giờ từng nghe thấy cái tên này.
Nghi ngờ giảm đi một nửa, nhưng vẫn không hề mất đi sự cảnh giác, cô ta hỏi ngược lại thăm dò, “Anh quen biết người đó sao?”
Lục Chinh không trả lời, đứng thẳng dậy, cầm chiếc áo khoác vắt trêи ghế dựa, đặt lên khuỷu tay.
“Lục Tổng…” Trương Hân Hoa nhìn động tác của anh, nhất thời khó hiểu.
“Không phải là chụp ảnh trêи tầng thượng hay sao? Dùng chỗ của tôi, đương nhiên tôi phải lên đó xem” Nói xong, sải bước rời đi.
Trương Hân Hoa không còn cách nào khác, đành phải vội vàng đuổi theo.
Chẳng lẽ là người quen thật?
Không phải chứ…
Nghiên cứu sinh Đại học T của Tân Thị trước giờ chưa bao giờ xuất hiện trong giới ở thủ đô. Theo lý mà nói, giữa hai người này đáng ra phải không có mối quan hệ qua lại gì mới đúng. Một con nhóc vắt mũi chưa sạch, sao lại dính được vào một người cao quý như Lục Chinh.
Không sai, đúng là như vậy.
Cũng không biết cô ta đang phân tích sự thật, hay là đang thuyết phục chính mình nữa.
Ôm một bụng chất đầy nghi ngờ, Trương Hân Hoa quay lại tầng thượng, nhưng lần này còn có cả Lục Chinh đi cùng.
Hey, baby, cười giống như trước đó đó… No, no, no, không cần để lộ răng, đúng rồi! Chính là như vậy đấy, hơi mím môi lại, rồi hơi cong lên một chút thôi… tốt lắm! Hơi lơ đãng quay đầu lại, OK! Tuyệt lắm!”
Keven chụp nhanh liên tiếp mấy cái, sau đó ôm máy ảnh cúi đầu nhìn, độ cong trêи môi càng lúc càng rõ rệt.
Nhiễm Dao đi đến bên cạnh, cười tự hào vô cùng: “Bé cưng nhà tôi khá đấy chứ?”
“Có phải là con cô đâu, cô đắc ý có tác dụng gì?”
«
»
“Nhưng mà nói thật nhé, cô bé này rất có cảm giác với ống kính, lại xinh xắn, trời sinh ra có thiên phú trong lĩnh vực này, có suy nghĩ đến việc gia nhập ngành này không?”
Nhiễm Dao thu lại nụ cười, “Anh nói thật hả? Không phải đùa đấy chứ?”
“Bây giờ tôi rất nghiêm túc”
“Vậy hết cách rồi”
“Tại sao?”
“Mẹ đứa bé sẽ không đồng ý đầu”
“Come on! Làm ngôi sao nhí có gì mà không tốt? Tin tôi đi, Hạ nhất định sẽ hot!”
“Anh dựa vào đâu mà đảm bảo như vậy?”
“Tình yêu à, hãy tin tưởng vào con mắt chuyên nghiệp, và cả năng lực thẩm mỹ hàng đầu trong làng thời trang của tôi nữa!” Keven đưa máy ảnh cho Nhiễm Dao, trêи màn hình hiển thị Ngộ Hạ đứng giữa thảm cỏ, mặc bộ váy công chúa màu xanh da trời, khoảnh khắc ngoái đầu lại nhìn được máy ảnh ghi lại.
“Đã phát hiện ra chưa?” Đáy mắt Keven lóe lên một tia dịu dàng không mấy ăn khớp với ngoại hình thô lỗ của anh ta, “Khi cô bé cười dường như cả thế giới cũng sáng lên theo, đóa hoa có tươi đẹp nhường nào cũng sẽ nhạt nhòa đi.”
“Rất ít khi thấy anh lại đánh giá cao về ai như vậy!”
“Đó là bởi vì tôi chưa gặp được người đáng để tối tán dương thôi.”
“Well, vấn đề gia nhập ngành này tạm gác sang một bên đã, chụp xong ảnh hai bộ đồ còn lại đi. Bên kia DỊCH đã bắt đầu gây chuyện rồi, nhanh chân nhanh tay lên, xong sớm dọn dẹp sớm”
“OK. Thực ra, Hạ rất phù hợp với ngành này…”