Trong cột sáng lơ lửng những hạt bụi rất nhỏ, ánh sáng mặt trời cũng mang theo hương thơm tinh mát của xà phòng. Tất cả yên tĩnh mà tuyệt đẹp.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên lặng, Nhiễm Dao hơi cau mày lại, “Mời vào”
“Nhiễm Tổng, bên phía phòng chụp ảnh xảy ra chút vấn đề”
“Có chuyện gì vậy?” “Là người mẫu nhí…”
“Thôi Ngọc San?”
“Đúng vậy, người nhà cô bé muốn hủy hợp đồng”
Nhiễm Dao mím môi, trầm ngâm giây lát, “Nguyên nhân là gì?”
“Nói khách sáo là vì cô bé bị bệnh, nhưng thực tế là bị DỊCH lôi kéo với giá cao hơn.”
DACH cũng kinh doanh trang phục trẻ em, nhưng lượng tiêu thụ và danh tiếng xưa nay vẫn không thể bằng được thương hiệu của Nhiễm Dao, hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi, thường xuyên giở trò sau lưng đối thủ.
Phía Nhiễm Dao đã từng chịu không ít ấm ức, nay họ lại dám cướp đi cả người mẫu đã ký hợp đồng với công ty cô.
“Bên kia quá đáng quá rồi, chỉ biết giở trò để hèn bẩn thỉu…”
Nhiễm Dao hít sâu, cố gắng bình phục lại tâm trạng phẫn nộ, “Người nhà Thôi Ngọc San đồng ý rồi à?”
“Vâng, vừa rồi tôi đã gọi điện trao đổi, thái độ của họ rất kiên quyết”
“Không phải chứ…” Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ trầm tư.
Gia đình Thối Ngọc San điều kiện rất khá, còn có chút liên quan đến Lục gia và Bàng gia, không có lý nào lại vì chút tiền lẻ cỏn con đó mà trở mặt được.
“Nhiễm Tổng, bấy giờ phải làm thế nào? Các địa điểm ngoại cảnh đã được bố trí xong xuôi hết rồi, Keven chỉ đồng ý giành thời gian trong hôm nay cho chúng ta chụp được thổi, bây giờ lại không có người mẫu… Ôi trời ơi, gấp chết người!”
“Phía bên Keven có kéo dài thêm được không?”
“Không được đâu. Anh ta còn có mười mấy trang bìa tạp chí phải chụp nữa, lần này cũng vì nể mặt cổ cho nên mới giành thời gian đến đây chụp…”
“Người mẫu tạm thời thì sao?”
“Người lớn dễ tìm, nhưng còn người mẫu nhí…”
Tròng mắt Nhiễm Dao đảo một vòng, ánh mắt dừng lại trêи người Ngộ Hạ, “Tôi có cách rồi!”
“ắt xì!” Ngộ Hạ xoa mũi, sao tự nhiên lại thấy lạnh thế nhỉ?
Địa điểm chụp ngoại cảnh là khu vườn hoa riêng tư nằm trêи đỉnh tòa nhà Lục Thị.
Nói ra thì, có thể chiếm dụng được địa điểm này cũng là do Thôi Ngọc San kia làm cầu nối.
Khi Nhiễm Dao dẫn theo hai người trợ lý và hai nhóc con đến, hiện trường đã được bố trí xong xuôi, chỉ chờ nhϊế͙p͙ ảnh gia và người mẫu vào vị trí.
“Dì ơi, tại sao chúng ta lại đến đây?” Ngộ Hạ tò mò nhìn xung quanh đánh giá, không quên hỏi han.
“Bởi vì phải quay quảng cáo” “Có ngôi sao không ạ?”
“Có”
“Oa… Ở đâu ạ?”
Nhiễm Dao khom người xuống, bế cô nhóc lên, xoay người đi về phía phòng hóa trang, “Chính là cháu đấy, cô bé đáng yêu của dì. A Lưu, đi thôi nào!”
Cậu nhóc không hề tình nguyện đi theo.
“Cháu? Ngôi sao ư?”
“Đúng vậy, lát nữa cháu nghe theo lời nhϊế͙p͙ ảnh gia nói, đứng ở giữa, tạo dáng mấy cái chụp vài pose là được rồi.”
“Phải tách – chụp ảnh ạ?”
“Đúng rồi, cháu có muốn chụp không? Giống như là các diễn viên nhí trong phim truyền hình ấy, mặc váy đẹp trang điểm xinh xắn”
“Được ạ!”
Váy, trang điểm, chụp ảnh, đều là những thứ hấp dẫn mê hoặc kinh người khiến các cô bé gái thích cái đẹp không thể kháng cự lại.
Nhiễm Dao thở dài. Nếu như cô nhóc không chịu đồng ý thì cô cũng thực sự không tiện cưỡng ép.
Bây giờ dễ dàng hơn nhiều rồi.