“Har?” Đôi mắt hạnh chớp chớp. Nhiễm Dao cù cô bé con, “Cháu là cô bé đáng yêu Hạ Hạ…”
“A! Dì Dao Dao!”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi, mua!” Cô hồn đứa bé một cái, chọc cho cô nhóc bật cười ha ha.
“Ô… dì gầy đi rồi, tóc cũng dài hơn nữa.” Ngộ Hạ đánh giá, dáng vẻ nghiêm túc phát biểu suy nghĩ.
“Vậy cháu có thấy dì… càng đẹp hơn không?”
“Có ạ.” Giọng nói non nớt vang lên, đến gần cuối còn bổ sung thêm, “Di đẹp lắm!”
Nhiễm Dao nhất thời như mở cờ trong bụng, chỉ muốn ôm chặt cô nhóc đáng yêu này vào trong lòng để yêu thương. “A Lưu, cháu thông minh như vậy, chắc là vẫn nhớ dì chứ?” Trêu chọc chị gái xong, lại đến lượt cậu em trai.
“Có ấn tượng” Cậu nhóc hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ ông cụ non.
“Xi…” Lạnh lùng vậy sao?
“Quả không hổ là ba con, cháu với ba cháu đúng là như từ một khuôn đúc ra…”
Ánh mắt Tiểu A Lưu trở nên lạnh buốt.
Nhiễm Dao ý thức được đã chạm đến từ cấm kỵ, nên tươi cười dỗ dành nói, “A… Di lỡ lời! Lỡ lời thôi!”
Nửa tiếng sau, hai nhóc con thu dọn xong liền theo Nhiễm Dao rời đi.
Đàm Hi đứng ngoài cửa, không quên dặn dò: “Phải nghe lời dì đó, chú ý an toàn nhé?
“Con biết rồi, mommy!”
“Have a good time!”
Nhìn xe Nhiễm Dao đi xa, nụ cười trêи mặt Đàm Hi dần biến mất. Cô lấy điện thoại gọi đến một dãy số.
“Ms?”
“Biển số xe Jing-A XXXX, đi theo họ, bảo vệ an toàn cho họ”
“Rõ”
Lúc này Đàm Hi mới xoay người đi vào trong phòng.
Tám giờ mười lăm, xe Hứa Nhất Sơn đến, Trình Vũ ngồi trêи ghế lái phụ.
Đúng lúc Đàm Hi đi ra ngoài biệt thự, mở cửa ghế sau xe, ngồi vào trong.
Chiếc Mescerdes màu đen chầm chậm đi về phía trung tâm thành phố.
Bốn năm trước, nhằm đáp ứng nhu cầu phát triển, Thịnh Mậu đã chuyển từ Tân Thị đến thủ đô, tọa lạc tại một tòa nhà văn phòng ngay trung tâm thành phố.
Vẫn nằm ở tầng 18,
“Í? Hôm nay phải họp à?” Aiken như thể còn chưa tỉnh ngủ, nhìn mẩu giấy chớp chớp mắt. Đến khi anh ta xua tan đi cảm giác mơ màng mới phát hiện ra mình không hề nhìn lầm, đúng là sắp phải học thật, hơn nữa còn là cuộc họp toàn bộ nhân viên.
Mấy năm nay, tuy Thịnh Mậu phát triển bình bình, không có đột phá gì lớn, nhưng quy mô đã không chỉ lớn gấp đôi khi còn ở Tân Thị.
Ví dụ như đội quản trị rủi ro do anh ta quản lý, năm ngoái lại có thêm hai người mới, năm nay đã đạt đến quy mô 8 thành viên.
Người ta vẫn hay nói “người đồng sức mạnh”, nhưng anh ta cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Thứ cảm giác đó tích tụ lại cùng với thời gian, càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ lúc người đó rời đi…
Thứ người đó mang đi không chỉ là linh hồn của Thịnh Mậu, mà còn có cả tín ngưỡng và hy vọng của từng người ho.
Nay chịu bao khổ cực, gian nan vượt qua từng ngày, cuộc sống như sa vào đầm lầy, nhưng vẫn không muốn rời đi, rốt cuộc là tại sao chứ?
Aiken búng mảnh giấy, nhếch miệng lên mỉm cười.
“Hey, đang ngẩn người gì đấy?” Lâm Diệu Diệu đột nhiên vỗ vai anh ta, “Cầm gì đó? Đưa tôi xem với nào…”
Khóe miệng Aiken giật giật, “Bà cổ à, tôi xin cô trước khi ra tay thì kêu lên một tiếng ra hiệu trước cho tôi có được không, OK? Giật nảy mình, sợ chết khϊế͙p͙ đi được!”
“Chít… kêu thế này à?”
“…” Aiken nội thương, từ chối nói chuyện với kẻ ngốc.
“Biểu cảm này của anh là sao hả? Tôi nói tiếng Trung không thạo lắm, có phải anh không biết đâu?”
“Ờ, cổ Hoa Kiều thì giỏi rồi?”
“Icon, tôi cảnh cáo anh, đừng có ăn nói khó nghe như vậy!”
“Tôi tên là Aiken, không phải là ICON!”
“Dù sao cũng phát âm giống nhau cả thôi…”
“Thế tôi nói cô là Hoa Kiều là sai à?”
Lâm Diệu Diệu tức giận giậm chân bình bịch, nhưng tiếng Trung của cô rất bình thường, cũng không biết nhiều mấy câu mắng người nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Aiken.
Tinh…
Cửa thang máy mở ra, cô gái mặc đồ công sở vội vã bước vào.
Hai người ngừng trêu chọc nhau lại, “Hi, chị Linda.”
“Aiken, Diệu Diệu, chào buổi sáng!”