Trong mắt Lưu Diệu xẹt qua ánh sáng, mơ hồ mang theo vài phần hả hê sung sướиɠ, giống như… mình bị đứa bạn học bắt nạt, sau đó đi tìm người lớn tới giúp, lập tức sống lưng trở nên thẳng tắp, tràn trề tự tin, mọi sự chán nản hóa thành hư không.
Hai người nói chuyện về các vấn đề đang tồn tại ở Thịnh Mậu suốt một tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc, đột nhiên Lưu Diệu cảm thấy mình được một sức mạnh không thể kháng cự lôi ra khỏi sự hoảng loạn, có thể dùng tư thái nhìn xuống để quan sát toàn cục.
Đến lúc này, suy nghĩ đã rõ ràng, mục tiêu cũng được xác định.
“Được rồi, hôm nay tới đây đã, thời gian cũng muộn rồi, anh về trước đi.”
Lưu Diệu đứng lên, đột nhiên bước chân dừng lại, “Đàm Tổng, mọi người trong công ty đều rất trông mong cô. Cô xem khi nào trở về chính thức gặp mặt mọi người được…“.
Từ nay về sau, Thịnh Mậu không còn là đứa trẻ mồ côi nữa, cũng không để cho bất kỳ kẻ nào có thể tùy tiện giẫm đạp được.
“Bọn họ… vẫn còn ở lại ư?” Đàm Hi nhất thời hoảng hốt.
Năm đó, Thịnh Mậu có ba tổ đội, quyết sách, thao tác, quản trị rủi ro, do cô tự mình trấn giữ, tuyển chọn vô cùng gắt gao. Hiện giờ, cũng không biết đã phát triển thành bộ dáng gì rồi?
Ánh mắt Lưu Diệu thoáng trở nên ấm áp, “Bọn họ vẫn còn ở lại…” Vẫn luôn đợi cô trở về.
Hít sâu, mặt mày Đàm Hi giãn ra, ánh mắt kiên định, “Chín giờ sáng mai mở cuộc họp toàn công ty, yêu cầu… mọi người nhất định phải có mặt!”
“Được! Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Lưu Diệu rời đi, nhưng Đàm Hi lại mãi không thể chìm vào giấc ngủ được.
Cô đứng dậy, rời giường, lấy một chai vang đỏ ra, bụp… Núm gỗ bắn ra, hương rượu lan tràn.
Thân chài nghiêng đi, rượu đỏ quay cuồng trút vào chiếc ly chân dài, sau đó lại trở nên bình lặng.
Bàn tay trắng nõn cầm lấy chân cốc, nhẹ nhàng lắc, đi tới bên cửa sổ sát đất đứng yên lặng, ánh mắt nhìn về nơi xa. Lọt vào tầm mắt là cảnh đêm xa lạ, không thể so sánh được với ban đêm hoa lệ, sặc sỡ và lộng lẫy của Zurich.
Đàm Hi ngẩng đầu, cần cổ cao mảnh khảnh tạo thành một đường cong duyên dáng, đắm chìm trong ánh trăng, trắng nõn như sứ.
Không biết đứng bao lâu, có lẽ là hai phút, cũng có lẽ là nửa giờ…
Men rượu dâng lên, người cũng mắt đầu mơ mơ màng màng.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Đàm Hi thức dậy rất đúng giờ.
Khuỷu tay gập lại, thoáng dùng sức ngồi dậy dựa vào đầu giường, đưa tay day huyệt thái dương hơi đau.
Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra sau khi mình uống nửa cốc rượu vang đỏ thì không biết ngủ quên từ lúc nào. May là vẫn còn biết trở về giường nằm. Lò dò bò ra mép giường, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, chiếc ly chân dài nằm nghiêng trêи thảm, vẫn còn lưu một chút rượu ở bên trong.
Duỗi eo một cái, lấy điện thoại ra, tìm được một dãy số và bấm gọi đi. Tút!
“Hi Hi, chào buổi sáng!”
Nghe được âm thanh tươi đẹp ở đầu bên kia, khóe miệng Đàm Hi không khỏi nhếch lên cười nhẹ nhàng, “Chào buổi sáng, Tiểu Công Trúa.”
“Này, đừng gọi tớ là Tiểu Công Trúa nữa, người ta đã lớn rồi, ngượng kinh lên được…” Giọng nói mềm mại thuộc về riêng Nhiễm Dao khẽ lẩm bẩm.
“Lớn? Lớn ở chỗ nào thế?”
“Ôi trời! Cậu cậu cậu… lưu manh!”
“Tớ về thủ đô rồi.” Đàm Hi nói, “Chuyến bay ngày hôm qua.”
Đầu bên kia đột nhiên im bặt, dường như hít thở cũng trở nên vô cùng cẩn thận, “Thật sao? Cậu… đã về rồi sao?”
Đàm Hi mỉm cười, giọng cũng mềm nhẹ hơn, “Phải, tớ về rồi.”
Sau ba giây yên lặng, “A…”
Đàm Hi run tay, vội vàng kéo điện thoại ra xa, khóe miệng nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại tràn ngập dung túng.
“Thật tốt quá! Rốt cuộc cậu đã về rồi… Mong rằng mong sao, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này! Tung hoa! Chúc mừng! Oh yeah!” Sự vui vẻ của Nhiễm Dao dường như luôn đơn giản như thế.