“Có lưu ý gì không?”
“Hoa càng nhiều thì thành ý càng lớn.” Trần Khải giải thích đơn giản và thẳng thắn.
“999?”
“À… cũng có thể.” Đại gia mà, có tiền cứ tùy hứng thôi.
“Mau đi làm đi.” Trần Khải cười nhẹ, “Boss, còn một vấn đề cuối cùng nữa.”
Mặt mày Lục Chinh nặng nề, “Nói.”
“Hoa đặt xong rồi thì đưa tới đâu ạ?”
“Tra xem Hàn Quốc Đống… Đột nhiên dừng lại, “Không, tra chỗ ở của bà Khương ấy.”
Bà Khương, Khương Mỹ Linh, mẹ của Hàn Sóc. Trần Khải bừng tỉnh hiểu ra, “Đã biết.”
Vừa hay ở đối diện tòa nhà có một tiệm hoa tươi khá đẹp, sau khi thư ký Trần suy nghĩ đây thận trọng thì tự mình qua đó.
Nửa tiếng sau, Lục Chinh nhận được điện thoại của anh ta.
“Bosss, có muốn viết gì lên tấm card không?”
“Tấm card?”
“…”
Trần Khải chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, sau ba giây im lặng, lại chịu thương chịu khó giảng giải, “Là một tấm bưu thϊế͙p͙ nhỏ kẹp ở trong đóa hoa ấy, bên trêи thường viết lời nhắn cùng chữ ký của người tặng hoa dành cho người nhận hoa.”
“Có mẫu gì không?”
“À… Ngài chờ một chút, để tôi hỏi bà chủ quán.” Năm giây sau.
Trần Khải, “Ví dụ như: Xin lỗi, anh sai rồi, là anh không tốt, không nên làm em tức giận, xin em hãy tha thứ cho anh! Lục Chinh,
“Thẳng thắn quá, chẳng có cảm giác nội hàm gì hết.”
Trần Khải, “Là anh không biết nên làm em bị tổn thương; là anh lỗ mãng nên cắt đứt tình em; là do anh tùy hứng nên khiến em phải đau khổ. Em yêu, xin hãy tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh!”
Lục Chinh: “… Hình như có hơi nghiêm trọng quá rồi. Không được, đổi.”
Trần Khải, “Có người nói, thời gian chẳng khác nào một con dao, bất cứ thứ gì cũng có thể chặt đứt, bao gồm tơ tình. Anh nói thời gian là một cái lưới, lọc hết mọi lỗi lầm, chỉ còn lại nỗi nhớ về em. Em yêu, tha thứ cho anh có được không?”
Lục Chinh, “Quá sến, đổi.”
Trần Khải: “…”
Đại ca, anh tha cho tôi đi mà! Cuối cùng, Lục Chinh nói: “Thôi bỏ đi, cứ đưa hoa sang thôi, cô ấy sẽ hiểu.”
“Vâng.” Ngài nói sớm có phải xong việc lâu rồi không?
Hôm sau, khi bó hoa hồng vàng đóng gói cực kỳ đẹp mắt được đưa tới biệt thự Thiển Thủy Loan thì Đàm Hi và hai đứa trẻ đã đang ở phòng chờ sân bay rồi.
“Mommy, chúng ta phải về nhà sao?”
“Là nơi gọi là Hoa Hạ ấy ạ?
” Đàm Hi gật đầu.
Tròng mắt cô bé con đảo tròn, “Vậy có phải là sẽ được nhìn thấy ba không?”
“Con muốn gặp ba con ư?”
“Vâng… Muốn ạ!”
Đàm Hi xoa tóc cô bé, “Rồi sẽ gặp thôi.”
A Lưu vẫn luôn cúi đầu chơi PSP đột nhiên ngước mắt lên nhìn mẹ mình, lại nhìn cô chị, thở dài thườn thượt: mấy cô bé gái quả thực dễ lừa thật! Rồi sẽ gặp ư? Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… đều có khả năng.
Đàm Hi ném cho cậu con trai ánh mắt cảnh cáo, ý bảo cậu nhóc đừng có nói chuyện lung tung.
A Lưu gật đầu bất đắc dĩ, sau đó lại lắc đầu than thở: Phụ nữ ấy mà…
Đàm Hi: Ranh con! Chín giờ mười lăm phút, qua cửa an ninh.
Mười giờ đúng, chuyến bay từ Hồng Kông tới thủ đô cất cánh đúng giờ. Khi cảm giác không trọng lực xuất hiện, thân máy bay hơi nghiêng về phía sau, rồi xông lên trời, cắt ngang tầng mây, sau khi bay được một quãng rồi liền bắt đầu trở nên ổn định.
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói lóa.
Đàm Hi hạ ô che cửa sổ xuống: lâu không gặp, Hoa Hạ; lâu không gặp, thủ đô!
“Hoa? Hoa gì cơ?” Hàn Sóc đứng trước cửa, tay giữ chốt, vẻ mặt ngơ ngác.
“Biệt thự Thiển Thủy Loan, số 12 khu C, chính là nơi này mà đúng không?” Cậu chàng chuyển phát nhanh vừa đối chiều địa chỉ, vừa nhìn Hàn Sóc.
Cậu ta cũng đang rất mê man. “Cậu nói là cậu tới đưa hoa hả?”
“Đúng thế!” Hàn Sóc nhìn trái nhìn phải, “Hoa đâu?”
“Ồ!” Cậu trai nhanh chóng quay trở lại ven đường, mở cốp xe ra, lấy từ bên trong ra một bó hoa hồng vàng cực lớn.
ực! Hàn Sóc nuốt nước bọt, không phải cố khoa trương mà thực sự là… một bó hoa hồng quá lớn, gần như chắn hết nửa người cậu trai chuyển phát rồi.
“Cô giữ lấy nhé!” Hàn Sóc vội vàng lùi về sau hai bước, “Này này… Cậu có chắc là không đưa nhầm không thế?”
Cậu trai chuyển phát nhanh khó khăn lắm mới thò được cái đầu ra, “Cực kỳ chắc chắn!”