Trải qua chuyện này, Đàm Hi thực sự nghi ngờ khả năng nuôi nấng trẻ con của Hàn Sóc. Dù sao, chính cô nàng cũng còn là một đứa bé to xác.
Nhưng ngày tháng dần trôi qua, A Thận cũng dần lớn lên, trở thành một chàng trai nhỏ đẹp trai, như một cái cây khỏe khoắn vững vàng, không mọc lệch cũng không mềm yếu.
Hết thảy dấu hiệu đều cho thấy sự lo lắng của Đàm Hi là dư thừa, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi, cho đến khi…
Mùa hè năm ngoái, Đàm Hi đưa hai đứa con tới Hồng Kông du lịch. Hàn Sóc cũng đưa con trai ra ngoài chơi. Hai bà mẹ, ba đứa trẻ đã có một chuyến du lịch hai ngày một đêm tràn đầy vui sướиɠ ở Disney.
Chuyện của Đàm Hi và con trai hằng ngày là…
“A Lưu, con còn nhỏ quá, chưa chơi được cái này đâu.”
“Vâng.”
Mà mỗi ngày của Hàn Sóc và A Thận lại là…
“Mommy, mẹ cao quá, không thể chơi cái này đâu! Mẹ sợ ma, cũng không thể chơi trò này! Cái này phải xuống nước, mẹ đang tới tháng nên không chơi được đâu.”
“… Con trai, con phiền quá đi.”
Lúc đó Đàm Hi sợ phát khϊế͙p͙, đặc biệt khi nghe thấy từ “đến tháng” từ miệng một đứa trẻ ranh vừa tròn ba tuổi thì chẳng khác nào nghe thấy sét đánh giữa trời quang, đánh cho cô mất một lúc lâu vẫn không tỉnh táo lại được.
Nhìn Hàn Sóc thì có vẻ như tập mãi đã thành thói quen rồi. Vị trí của hai mẹ con nhà này bị tráo đổi rồi sao?
Tiểu A Thận càng hiểu chuyện thì Đàm Hi càng cảm thấy đau lòng thay cho đứa bé này. Lúc trước, khi Hàn Sóc phát hiện ra mình mang thai, thậm chí còn muốn chạy tới bệnh viện để bỏ…
Có lẽ, từ lúc xuất hiện trêи thế gian này, thằng bé ấy đã phải đối mặt với vận mệnh gặp nhiều chông gai rồi. Cũng may, Hàn Sóc không trút hết nỗi hận với cha đứa bé lên người nó, vẫn cứ cực kỳ thương yêu.
Nghĩ tới chuyện này, Đàm Hi đột nhiên nhớ ra, hỏi: “A Thận đâu rồi? Sao hôm nay không thấy thằng bé đâu cả?”
“Ở chỗ ba tớ.” Trêи mặt Hàn Sóc xuất hiện vẻ bực bội, “Ông già cứ bám riết, phiền chết đi được.”
Ba của Hàn Sóc là Hàn Quốc Đông, thương nhân ngành sản xuất điện tử lớn nhất Hồng Kông, khối tài sản trong tay lên tới hàng chục tỷ.
Tỷ lệ thuận với sự thành công trong việc làm ăn của ông ta chính là tình sử vô cùng phong luu.
Chưa nói tới chuyện ông ta từng có scandal ầm ĩ với rất nhiều ngôi sao trong nội địa và ở Hồng Kông, chỉ riêng số lượng vợ bé bên ngoài đã cực kỳ chói mắt rồi.
Mẹ của Hàn Sóc tức quý bà Khương Mỹ Linh là vợ hợp pháp của Hàn Quốc Đống, tương đương với “bà chủ gia đình” ở hậu viện thời cổ đại.
Không chỉ phải lo lắng cho chuyện sinh hoạt hằng ngày của chồng mà còn phải làm một “bà cả” tốt, giúp ông ta quản lý cả đàn “vợ bé“.
Nguyên bản, làm vợ cả, địa vị của Khương Mỹ Linh ở Hàn gia không thấp, nhưng bù lại chỉ sinh được một cô con gái, không thể nối dõi tông đường cho Hàn gia, đây là tội lớn!
Năm đó, Hàn Sóc bỏ nhà đi lên phía Bắc, đến tận thủ đô học đại học, tuy nói là để thực hiện mộng ngôi sao của bản thân nhưng trong đó cũng tồn tại suy nghĩ “nhắm mắt làm ngơ”, “có thể tránh được bao xa thì tránh“.
Nếu không, tại sao rất ít khi nghe thấy cô ấy nhắc tới cha mẹ của mình chứ?
“Ba cậu đã làm gì mà khiến cậu lại có vẻ mặt như này?” Đàm Hi nhướng mày.
“Vẻ mặt nào cơ?”
“Đau khổ.”
Hàn Sóc phồng má lên, sau đó lại như quả bóng cao su bị xì hơi, rũ đầu xuống, người cũng héo xuống, “Gần đây ông ấy cứ thích làm ông mai…”
“Chậc, lại giới thiệu đối tượng cho cậu à?”
Hàn Sóc bĩu môi: “Hoắc Tam lần trước còn chưa đủ, ai biết ông ấy còn tìm tới loại người quái đản thế nào nữa chứ? Từ nhỏ tới giờ tớ chưa từng thấy ông ấy quan tâm gì tới tớ. À, lúc này tới tuổi rồi lại vội vàng muốn đá tớ ra ngoài? Hừ! Ông ấy cứ nằm mơ đi! Còn lâu tớ mới nghe theo ông ấy!”
Nói tới câu cuối cùng thì đã chuyển sang trạng thái nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Hi không biết phải an ủi thế nào, đành giơ tay vỗ đầu vai cô bạn: “Sóc, tớ có niềm tin vào cậu! Cố lên.
”…”
“Đúng rồi, lần này chắc cậu ở lại đây lâu hả? Tớ thấy cậu mang theo tận ba vali đồ liền, cũng may hôm qua ra sân bay tiện thể gọi tài xế theo chứ không đúng là không mang nổi!” Đàm Hi lắc nhẹ cái ly chân dài trong tay, ánh mắt rũ xuống nhìn nước rượu màu đỏ sóng sánh, quay cuồng trong ly.
Đột nhiên, nhoẻn miệng cười: “Không, tớ định về nước.”
Nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, như thể đang nói “Hôm nay trời đẹp lắm, thích hợp đi ra ngoài ngoại thành dã ngoại“.
Hàn Sóc thì không thể bình tĩnh được như thế, hai tròng mắt thiếu điều rơi luôn ra ngoài: “Cậu nói là cậu định về Hoa Hạ á?” Gằn từng chữ một, xác nhận.
“Ừ.”
“Sao đột ngột thế?”
Đàm Hi cười: “Không phải sớm một bước, cũng không phải muộn một bước, tớ cảm thấy lúc này là vừa đẹp.”
Hàn Sóc nhìn cổ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chẳng phải trước đó cậu đã nói trong vòng hai năm tới sẽ không có ý định về nước hay sao? Sao tự nhiên lại…”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật: “Nói từ tận năm kia rồi, OK?” Cũng sắp được hai năm rồi.
“Không đúng… Nếu cậu muốn trở về thì đã sớm về rồi, cần gì phải ở lại nước ngoài tận 5 năm chứ?” Hàn Sóc không ngốc, ngược lại, đầu óc cô nàng nhanh nhạy hơn người khác rất nhiều, chỉ nói một câu đã chạm đúng vào manh mối.
“Tất nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng mà bây giờ, tầng chướng ngại khó khăn nhất đã không còn nữa.”
“Trở về tìm Lục Chinh hả?”
“Ừ.”
Hàn Sóc đột nhiên bật cười thành tiếng: “Em gái, anh còn tưởng rằng trái tim em đã nguội lạnh rồi, không ngờ em vẫn còn lưu luyến như thế đấy?”
Đàm Hi ngửa đầu nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, khẽ cười: “Con cũng đã có rồi, không lưu luyến thì còn có thể thế nào nữa?”
Già rồi, chẳng còn nhảy nhót nổi nữa, đành phải an phận chút thôi. Hàn Sóc nghe vậy thì nụ cười hơi cứng lại, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản nhưng vẫn bị Đàm Hi nhìn thấy.
“… Xin lỗi.”
Khóe miệng Hàn Sóc giật nhẹ: “Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”
Ra vẻ thờ ơ nhưng tay cầm để ly rượu lại không tự chủ được mà siết chặt. Đàm Hi nhìn cô bạn một cái thật sâu: “Không cố ý khiến cậu nhớ tới hắn…”
Nụ cười trêи mặt Hàn Sóc hoàn toàn biến mất, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh.