Mặc dù chuyện Nhạc Ngọc Lưu hợp tác với Cố Trầm không phải giấu giếm gì, nhưng mỗi khi hỏi chuyện làm ăn này nhờ vị quý nhân nào phù trợ, y vẫn cười cười tránh né chủ đề này. Càng che che giấu giấu, Nhạc Tiên Dẫn càng cảm thấy nghi ngờ. Gã đang muốn phá hỏng chuyện tốt này.
Đêm xuống, Nhạc Tiên Dẫn đích thân dẫn người ra bến tàu, thần không biết quỷ không hay. Một bóng đen hiện lên trong màn đêm, thuộc hạ của Nhạc Tiên Dẫn xuống thuyền, đi về tay không.
“Nhị gia, trong rương không có gì cả.” Thuộc hạ chắp tay thuật lại.
Nhạc Tiên Dẫn hơi chau mày. Những cái rương bạc lớn này đã được người lái thuyền vận chuyển lên, ngày mai thuyền phải xuất cảng rồi, nhưng số bạc ấy đã đi đâu? Nhạc Ngọc Lưu và Cố Trầm thần bí mua thuốc gì chứ?
Trở về không công, trong lòng Nhạc Tiên Dẫn vốn đã lo lắng càng thêm tức giận, ngày hôm sau đi theo mọi người nhìn tàu rời cảng, gã không tin đại ca gã sẽ không theo thuyền xuất cảng. Không tin vào chuyện ma quỷ, thế mà không có khuân vác chuyển hàng, đại ca gã cũng chưa từng bước chân xuống cảng, đoàn thuyền lần lượt nối đuôi nhau rời bến.
Hai huynh đệ đều có tâm tư riêng cùng nhau trở về phủ. Nhạc Chiêu biết hôm nay là ngày xuất cảng, hỏi: “Chở bạc đi rồi?”
“Đi rồi, phụ thân.” Nhạc Ngọc Lưu vẻ ngoài lão thần, có vẻ không lo lắng chút nào với chuyến đi của số bạc này.
Dù sao cũng là mấy rương bạc lớn, huống chi còn là chuyến buôn bán lên kinh thành, chẳng trách Nhạc gia không an lòng cho lắm.
Nhạc Tiên Dẫn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lẽ ra lần này đại ca nên đi theo, dù sao cũng không phải chuyến buôn bán nhỏ nhặt gì.”
“Không quan trọng.” Nhạc Ngọc Lưu nói, “Mẻ bạc này không mất được, lần này là Cố đại thiếu gia cho ta ít lời lãi để ta liên hệ với cửa hàng trên kinh thành, chắc chắn ngân phiếu có thể tới nơi bình an vô sự.”
Nghe được hai chữ “ngân phiếu”, Nhạc Tiên Dẫn đứng hình. Chắc hẳn đây là biện pháp trước kia Cố Trầm đã đề cập qua, có Vương gia tương trợ, vốn dĩ đây chỉ là ý tưởng suông thôi, vậy mà có thể làm được thật.
Chẳng trách Nhạc Ngọc Lưu không chút lo lắng nào đối với chuyện buôn bán lần này, cũng không sợ gã ngáng đường, thoải mái nói ra hàng hoá chính là bạc, có khi trong lòng đã thầm chế giễu gã rồi. Nhờ đó, địa vị của Nhạc Ngọc Lưu tại Nhạc gia được củng cố, mình có muốn gia sản cũng khó hơn cả ngày trước.
Đương nhiên chuyện này là do Cố Trầm hợp tác với Nhạc Ngọc Lưu đùa bỡn mình, Nhạc Tiên Dẫn giận dữ, vô thức cuộn tay thành nắm đấm sau lớp tay áo.
Chuyện Nhạc Ngọc Lưu phụ trách chuyến đi của đoàn thuyền đã sớm truyền tới tai Tống thị. Nhạc Tiên Dẫn âm thầm chịu đựng chân trước bước vào sảnh, chân sau vừa tới hậu viện đã bị nha hoàn Tống thị ngăn lại.
“Nhị gia, phu nhân gọi ngài qua đó một chuyến.”
Nhạc Tiên Dẫn không có cách nào, kiên nhẫn đi tới phòng Tống thị.
“Mẫu thân.”
Tống thị ra vẻ không màng thế sự, trông vẫn luôn thanh tâm quả dục, thường ngày việc hay làm nhất là ăn cơm cúng Phật, thấy Nhạc Tiên Dẫn đến, bèn ân cần hỏi han một lúc:
“Hài nhi.”
Gã thừa biết Tống thị không quan tâm gì tới thân thể mình cả, những câu hàn huyên trước đó đều là màn dạo đầu cho câu chuyện phía sau thôi, quanh đi quẩn lại cũng đến chuyện chính: “Mấy ngày tới để đại ca ngươi lo chuyện thuyền đi.”
“Khiến mẫu thân lo lắng, đúng là đại ca có cách xử lý, lần này là do nhi tử thất sách.” Giọng điệu Nhạc Tiên Dẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có vẻ gì là muốn nhận sai.
Tống thị liếc nhìn nhi tử đứng im một bên. Mặc dù hai người không thân thiết lắm, nhưng từ nhỏ Nhạc Tiên Dẫn đã được nàng nuôi bên cạnh, gã vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng.
“Ngươi đó, ngươi mềm lòng.” Tống thị lẩm bẩm, “Ngày xưa thì mềm lòng với Nhạc Doanh Khuyết, sau này thì lại mềm lòng với Cố Trầm, ngay cả cách đối phó với đại ca ngươi cũng phải cẩn thận. Ngươi nhìn cả đám bọn họ đi, ai cũng đều ngáng chân ngươi.”
Từng câu từng chữ của Tống thị đều rất nhỏ nhẹ, nhưng lại không cho Nhạc Tiên Dẫn cơ hội phản bác: “Mẫu thân dạy ngươi thế nào, là nam nhân thì không thể có lòng dạ đàn bà được. Bất cứ ai ngáng đường ngươi, tất cả đều đáng chết.”
“Lâm Nhược Thu, người này biết rõ nhiều chuyện của ngươi, lẽ ra phải xử lý lâu rồi, thế mà ngươi vẫn để lại mối nguy hại lớn như vậy cho bản thân. Ngươi xem ngươi xử lý chuyện này cẩn thận thế nào, sao lại có thể thiếu sót như vậy được.”
Mấy ngày nay Lâm Nhược Thu gửi thư đã ít đi, không còn ngày nào cũng gửi như trước nữa, bây giờ là cách mấy ngày gửi một phong thư. Thật ra trong lòng nữ nhân này đã tự hiểu rõ, nhưng nàng ta vẫn cố giãy giụa chút hơi tàn cuối cùng.
“Tiên Dẫn, mẫu thân và nhà ngoại còn trông cậy vào ngươi. Ngày trước chuyến thuyền đi buôn bán đã làm trì trệ kinh tế, cữu cữu* của ngươi đã giúp ngươi xuất tiền xuất lực, ngươi không thể khước từ ý muốn của Tống gia được.”
*Cữu cữu: Cậu
Tống thị từng bước ép sát tới, muốn Nhạc Tiên Dẫn đưa ra lời cam đoan chắc chắn.
Ai cũng đều đang ép buộc hắn. Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm, Nhạc Ngọc Lưu, đến cả mẹ ruột cũng vậy.
Nhạc Tiên Dẫn kìm nén, khó khăn duy trì nụ cười trên môi: “Mẫu thân dạy phải. Không phải Nhạc Doanh Khuyết đang mang thai sao? Dù sao cũng là trưởng bối, ta sẽ đi thăm một chút.”
Muốn đối phó với Cố Trầm, e rằng khó có thể chống chọi nổi hắn trên phương diện làm ăn. Chỉ có Nhạc Doanh Khuyết đơn độc tay chân trói gà không chặt, đến đi đứng cũng khó khăn, bây giờ lại còn mang thai, quả đúng là lỗ hổng trí mạng của Cố Trầm.
Tống thị nghe vậy vẻ mặt thả lỏng ra, gật đầu nói: “Nha đầu Lâm Nhược Thu kia vẫn còn gửi thư cho ngươi, sợ là nàng vẫn chưa hết hy vọng với ngươi, ngươi làm thế nào khiến nàng giúp ngươi nốt một lần đi.”
Cố gia nhiều việc, Cố Trầm cũng không thể trích ra chút thời gian đưa Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang, hắn không khỏi có hơi xấu hổ: “Chờ đại ca ngươi về, chuyện ở cửa hàng cũng hòm hòm rồi ta sẽ đưa bảo bối đi.”
Trước mặt người khác thì nghiêm túc đến mức khiến người ta nín thở, khi đứng trước mình thì biểu lộ vẻ nhún nhường thấp hèn như vậy, khiến Nhạc Doanh Khuyết không khỏi động lòng: “Không vội, chuyện làm ăn quan trọng hơn.”
Dạo này có rất nhiều việc, Cố Trầm đều canh giờ vội vã hồi phủ ở bên Nhạc Doanh Khuyết. Trông thấy bên ngoài hửng nắng, Cố Trầm gọi: “A Ly!”
“Có đói không?” Cố Trầm nhìn phần bụng hơi nhô lên một chút của Nhạc Doanh Khuyết, “Chúng ta ăn cơm sớm.”
Gọi hai lần, A Ly hổn hển chạy từ ngoài vào: “Cố đại thiếu gia….”
“Đừng vội vàng hấp tấp, cẩn thận Thiếu nãi nãi.” Cố Trầm chau mày.
A Ly cúi người: “A Ly lỗ mãng, vừa rồi A Ly nhặt được một gói đồ này.”
Nghe vậy, hai người nhìn A Ly, trong tay A Ly cầm một bọc giấy: “Không biết là do ai mang tới.”
“Đừng mở ra.” Cố Trầm quát lớn. Đồ không rõ nguồn gốc không thể mở ra trước mặt Nhạc Doanh Khuyết được, “Cầm đi đưa đại phu xem thử.”
A Ly nhận được lệnh phân phó rồi mới lui ra.
Sau khi hai người dùng cơm xong, Cố Trầm lấy cớ đi dạo, ra vẻ đạo mạo nói: “Cả ngày bảo bối nhi đều không bước ra khỏi nhà, đại phu cũng bảo thân thể ngươi yếu đuối, vẫn nên vận động nhiều hơn.”
Đáng tiếc Nhạc Doanh Khuyết phải ngồi xe lăn, y muốn hoạt động cũng không được.
Cố Trầm bỏ xe lăn ra, ôm lấy người đi vào trong sân. Hoàng hôn mỏng manh, sắc trời đỏ rực ánh nắng chiều.
Đám hạ nhân rất nhanh trí, thấy đại thiếu gia ôm thiếu nãi nãi liền thi lễ, sau đó đỏ mặt rời đi. Nhạc Doanh Khuyết da mặt mỏng, y níu lấy xiêm y trước ngực Cố Trầm, nói chuyện cũng không dám nói to: “Ngươi mau thả ta xuống đi.”
“Hửm?” Cố Trầm đắc ý. Hắn thừa biết da mặt Nhạc Doanh Khuyết rất mỏng, dạo này hắn cố ý ôm Nhạc Doanh Khuyết đi tản bộ, y rằng Nhạc Doanh Khuyết ngượng chín mặt ụp mặt vào ngực hắn.
“Ta…. Không đi dạo nữa…. Chúng ta về phòng đi….” Đại thiếu nãi nãi đã không còn mặt mũi nào gặp người khác, thế mà cái người khơi mào còn giả vờ làm vẻ mặt không hiểu gì. Cố Trầm giả bộ không hiểu gì cho lắm, cúi đầu nhìn người trong ngực. Ánh mắt hắn sáng rực, tâm tư giảo hoạt thản nhiên lộ ra không thèm che giấu, muốn ngắm vẻ thẹn thùng của Nhạc Doanh Khuyết.
Biết rõ Cố Trầm ăn mềm không ăn cứng, Nhạc Doanh Khuyết bị người ôm chặt, không còn cách nào khác, y đành hơi gượng gạo ôm lấy cổ Cố Trầm. Bờ môi run rẩy áp lên, cảm giác ướt át chạm vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng nói: “Cố lang… Tha cho ta đi….”
Trong lòng Cố Trầm mềm mại, khoé miệng không khỏi cong lên: “Bảo bối phải tha cho vi phu mới đúng….”
Được ôm vào phòng, nhiệt độ trên mặt Nhạc Doanh Khuyết mới giảm xuống. Y lườm lườm cái người độc ác trước mắt, thế mà người này còn cười cười, đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung.
Cố Trầm đang muốn nói gì đó, bỗng A Ly hốt hoảng chạy vào từ bên ngoài: “Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi….”
Cố Trầm thu lại vẻ mặt thiếu gia ngả ngớn, trầm giọng hỏi: “Đại phu nói sao?”
“Đại phu…” A Ly rủ mắt, tay không ngừng gảy góc áo.
Tim Cố Trầm đập thịch một cái, không khỏi cảm thấy lòng quặn lên: “Có chuyện gì nói thẳng!”
A Ly cắn răng đáp: “Đại phu nói, đây là một gói thuốc phá thai….”
Chưa đợi Cố Trầm tức giận, A Ly đã quỳ rạp xuống đất.