Còn Có Thể Yêu?

Chương 8: Cố tình khiêu khích




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lưu Gia Thành không biết đêm nay mình đã uống bao nhiều rượu.Hành động của anh ta tàn bạo và bạo lực hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai giờ sau, Dương Tú Linh, gần như kiệt sức, bị . Chiếc Maybach màu đen khởi động động cơ, và bỏ lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.Dương Tú Linh siết chặt tấm ngân phiếu trong tay, sau vài hơi thở dốc, cố gắng đứng lên.

Hai chân vẫn mềm và run, thậm chí rất khó cử động. Bụng dưới có chút khó chịu, cô vô thức đưa tay che bụng. Ở đây, đã có một sinh mệnh nhỏ, đang phát triển lặng lẽ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Tú Linh đột nhiên cảm thấy chua xót. Thiên thần nhỏ tái sinh trong bụng cô hồn nhiên quá. Thật tội nghiệp làm sao!

Cả cuộc đời cô dường như hoàn toàn chìm trong bóng tối, Điều duy nhất thúc đẩy cô lúc này là tấm séc trên tay Tấm séc này ít nhất có thể cứu sống mẹ cổ Sáng sớm hôm sau, Dương Tú Linh mang giấy kiểm tra đến bệnh viện. Nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ gặp Dương Hạ Lan cũng đang trong bệnh viện này

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lưu Gia Thành sợ tôi sức khỏe không tốt nên phải đưa tôi đi khám" Dương Hạ Lan bình tĩnh nhìn Dương Tú Linh cười thật duyên dáng Cô ta diện một chiếc váy suông thanh lịch, phóng khoáng.



Lớp trang điểm đậm còn sót lại trên mặt Dương Tú Linh còn chưa kịp rửa sạch. Cô đã ngồi trong hành lang bệnh viện cả đêm, lúc này làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.Đứng cùng người đẹp Dương Hạ Lan, cô hoàn toàn trở thành một gã hề.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi thanh toán xong, Tú Linh chi liếc nhìn Dương Hạ Lan, sau đó xoay người rời đi, không muốn làm phiền.

Nhưng từ phía sau, Dương Hạ Lan lạnh giọng nói: "Mẹ cô có đứa con gái tốt như vậy sao lại đột nhiên tự sát?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Tú Linh sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lại cô ta và hỏi: "Tại sao?"

Đây là một bí ẩn chưa được giải đáp!Hơn một năm qua, cô vẫn không thể hiểu nổi làm sao mà người mẹ luôn lạc quan của mình lại có thể tự tử

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Hạ Lan biết nguyên nhân ư?

Dương Hà Lan nhếch môi cười một nụ cười đẹp mê hoặc lòng người. Tất nhiên, bây giờ có ta đã chính thức đứng trong Lưu gia, có lưu gia chống lưng. Đương nhiên cô ta vô cùng tự tin, kiêu ngạo.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta cười và nói: “Tất nhiên là tôi biết. Vì tôi đã tận mắt chứng kiến bà ta tự tử. "Dương Hạ Lan, cô đang nói cái gì vậy?" Dương Tú Linh trong lòng chấn động, lập tức chạy tới, túm lấy cổ áo của Dương Hạ Lan. "Dương Hạ Lan, nói rõ ràng ra cho tôi nghe!" Dương Tú Linh gằn giọng. "Có cái gì mà phải che dấu? Mẹ cô là loại hồ ly đi dụ dỗ cha tôi sinh ra cô. Cô và bà ấy là một loài hoang dâm như nhau cả."

Dương Tú Linh hơi lùi lại phía sau, đứng trước thang cuốn, nhìn Dương Hạ Lan.Nụ cười trên môi cô ta trở nên xấu xa kinh khủng. "Bà ta thích quyến rũ đàn ông lắm. Còn dám tìm hai ông già tới chơi với bà ta!" "Con mẹ cô đúng là con đĩ trời sinh. Già lắm rồi còn có thể hầu hạ hai người đàn ông một cách thoải mái." "Dương Hạ Lan!" Dương Tú Linh chưa bao giờ nghĩ rằng đằng sau sự việc này lại có một âm mưu khủng khiếp như vậy!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Hạ Lan không sợ hãi chút nào. Cô ta vẫn thản nhiên cười. "Sau đó, mẹ cô chắc là cho rằng bà ta ở trên đời này bản quá, không có mặt mũi nào nhìn ai cho nên moi..." "Dương Hạ Lan, tôi giết cô!"

Dương Tú Linh tức giận đến mức trừng lớn hai mắt, vươn tay bóp cổ Hạ Lan.Hạ Lan đã thở không ra hơi, nhưng cô ta vẫn không sợ chết, thậm chí còn không thèm phản kháng. "Cô có biết mẹ cô rẻ mạt như thế nào không? Tầm tuổi đó rồi vẫn còn vui vẻ rên rì dưới hông hai gã đàn ông..." "Câm miệng! Câm miệng lại!" "Tôi giết cô! Tôi giết cô!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Tú Linh cố hết sức bóp cổ cô ta.

Mặt Dương Hạ Lan dần dần đỏ lên. Rồi đột nhiên cô ta cong môi cười, thay đổi nét mặt sang vẻ kinh hãi: "Cứu... cứu em. Lưu Gia Thành, cứu em!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.