Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh

Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh - Chương 50




Thẩm Vy ngay sau đó liền lén anh ra ngoài mua que thử thai về nha. Nhìn qua nhìn lại không thấy anh ở trong phòng cô mới yên tâm thử. Tâm trạng lúc này của cô khá phức tạp, bàn tay khư khư đặt trên bụng như trông chờ kết quả mà mình mong muốn.

Hai vạch đỏ hiện lên khiến Thẩm Vy vui sướng, một chút nữa thôi là cô đã hét lên thật rồi. Giấu que thử thai vào túi cô bước ra ngoài lấy lại bình tĩnh mà tìm anh. Hạo Thần bên phòng làm việc nhìn mớ văn kiện mà ngán ngẩm. Thẩm Vy nhìn anh khẽ cười

\-Đang làm gì đó?

\-Em xem chồng em có tội nghiệp không? Cái mớ bồng bông này...

Thẩm Vy bật cười tiến lại ôm lấy anh, để đầu anh lên ngực mình

\-Hạo Thần, cảm ơn anh!

\-Hửm? Vì cái gì cơ?

\-Vì anh thôi!

Hạo Thần ánh mắt nghi ngờ nhìn cô rồi khẽ cười

\-Em cảm thấy trong người thế nào rồi?

\-Ổn rồi, em không sao, chắc do bệnh dạ dày tái phát!

\-Ừm, để lát anh nấu cháo cá cho em ăn!!

Thẩm Vy nuốt khan cổ họng cười gượng

\-Em ngán cá lắm, anh nấu cháo với nấm chay cho em là được rồi!!

\-Ừm, lát anh nấu cho em!!

Thẩm Vy gật đầu cúi xuống hôn lên môi anh, tay vòng qua cổ anh khiến nụ hôn thêm sâu. Dứt nụ hôn cô liền leo lên lòng anh ngồi, môi tìm đến cổ anh mút nhẹ

\-Gì vậy? Muốn sao?

\-Không có, nhưng muốn ở gần anh!!

\-Được rồi, á...em cắn nhẹ thôi...đau anh...

Thẩm Vy thích thú cười khúc khích trong lòng anh. Hạo Thần nghe tiếng cười của cô liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nghiêng đầu qua một bên để cô thỏa thích cắn mút cổ anh.

Hạo Thần bắt đầu tập trung lại công việc, đến khi cảm thấy người trong lòng đã có hơi thở đều đều liền nhìn xuống. Thẩm Vy đã ngủ rồi, môi cô vẫn đặt trên cổ anh như thể chẳng muốn dừng lại việc trêu chọc anh. Hạo Thần khẽ cười bế cô đứng dậy tiến về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi mới tiếp tục công việc dang dở.

Tới trưa, Thẩm Vy tỉnh dậy đã là 12 giờ hơn. Bước xuống nhà thấy anh đang xào nấm liền tiến lại ôm anh từ sau, vùi mặt vào lưng anh mà dụi dụi

\-Ưm...ông xã...

\-Dậy rồi hửm?

\-Ừm, hôn em đi!!

Hạo Thần quay người lại hôn nhẹ lên môi cô, xoay người lại với bếp mà tiếp tục xào nấu. Thẩm Vy làm ra vẻ mặt uất ức chui vào giữa lòng ngực anh mà ôm chặt lấy. Hạo Thần khẽ cười đảo đũa một chút trên chảo rồi tắt bếp.

Hai tay anh đặt hai bên thành bếp mà cúi xuống hôn sâu vào môi cô, nụ hôn dây dư mãi đến khi Thẩm Vy chủ động rời đi, cô tiếp tục tìm đến cổ anh hôn nhẹ lên đó một cái nữa mới yên vị lại bàn ghế. Hạo Thần cho chảo nấm xào vào nồi cháo rồi tiến lại ôm cô

\-Hôm nay sao lại thích hôn như vậy?

Thẩm Vy chớp chớp mắt nhìn anh, khóe môi cong lên một nụ cười

\-Vì em thấy hạnh phúc đó~

Hạo Thần đưa tay ngắt nhẹ mũi cô, đặt xuống chóp mũi một nụ hôn rồi để hai chóp mũi chạm nhau. Hơi thở bạc hà nam tính ấm ấm của anh đều đều phả ra

\-Hạnh phúc tới mức nào?

\-Ưm...đến phát điên lên được!!

Hạo Thần nhíu mày yêu chiều nhìn cô

\-Đến phát điên lên được sao?

\-Ừm, đúng vậy nha~

Bàn tay anh đặt lên má cô, nhẹ nhàng nâng đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, môi chạm môi, nụ hôn nhẹ nhàng dây dư không hồi kết. Đến khi dứt ra anh liền nhìn xuống bờ môi đang đỏ ửng sưng lên do những nụ hôn triền miên từ sáng đến giờ mà bật cười

\-Sưng cả rồi này...còn muốn hôn nữa hay không?

\-Aaa là do anh gặm ấy!!

Hạo Thần bật cười đứng dậy tiến tới nồi cháo mà quấy đều. Ánh mắt Thẩm Vy nhìn theo bóng lưng anh, tay đặt nhẹ lên bụng khẽ cười hạnh phúc. Tiến lại tủ lạnh lấy ít trái cây, cô nhìn anh

\-Hạo Thần, từ mai em tới tập đoàn cùng anh được không?

\-Sao vậy? Em lại cảm thấy hạnh phúc đến mức không muốn rời khỏi anh?

\-Aaa đừng có chọc em mà. Tại dạo này em đang trong quá trình thiết kế bộ sưu tập mới. Chỉ ở nhà vẽ thôi cũng rất nhàm chán, em muốn lên tập đoàn vừa được ngắm chồng vừa được thỏa sức thiết kế!!

\-Ngắm chồng hay quản chồng?

\-Cả hai!!

Anh bật cười tiến lại đưa tay mình lên vuốt ve cánh môi cô

\-Nếu không phải vì môi em đã sưng tấy anh sẽ cắn nó đến khi em cầu xin thì thôi!

\-Anh..

\-Mai đi cùng anh, ở cùng vợ cũng rất tốt!!

Hai vợ chồng cứ vậy mà vui vẻ đến tận chiều rồi cùng nhau qua Vũ Gia để đón tiểu Bảo Bảo trở về nhà. Ngồi trên xe cô lâu lâu khẽ đưa mắt nhìn qua anh rồi nhìn Bảo Bảo cuối cùng dừng lại ở chiếc bụng phẳng lì kìa mà nở nụ cười hạnh phúc.