Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh

Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh - Chương 45




Những ngày sau đó, Thẩm Vy trở nên im lặng hơn hết. Mặc anh nói, mặc anh làm khuôn mặt cô cũng chỉ duy nhất một biểu cảm.
Hạo Thần vẫn vậy, thậm chí anh còn ít ngủ ở phòng hơn. Cứ hễ cô nhắm mắt lại là anh lại bỏ ra ngoài.

Hôm nay là chủ nhật Hạo Thần bước lên lầu đánh thức Bảo Bảo dậy. Đánh răng cho con rồi bế con xuống lầu. Thẩm Vy ngay lúc đấy cũng bước ra khỏi phòng, hai ánh mắt chạm nhau rồi rời đi.

Cả buổi sáng Hạo Thần muốn tiếp cận cô nhưng cô lại luôn im lặng mà ngồi trên sofa, mắt dán lên màn hình tivi

\-Thẩm Vy, sao em không ăn sáng?

\-...

\-Thẩm Vy, em sẽ lại đau dạ dày đấy!!

\-...

\-Uống sữa không anh pha cho em!!

\-...

Lúc này anh chịu không nổi nữa mới bực dọc mà quát hét

\-Thẩm Vy em trẻ con lắm rồi đấy!! Chỉ vì tôi muốn em học nấu ăn mà em thái độ như vậy với tôi? Em nên nhớ em là vợ, là mẹ. Nên xem lại trách nhiệm của mình với gia đình đi!!

Hạo Thần bước lên lầu thở hắt. Bảo Bảo ở sofa chớp chớp mắt nhìn mẹ mình rồi bỏ chạy lên lầu với ba, bé còn không quên quay đầu hét lớn với mẹ

\-Mẹ thật quá đáng!! Ba, đợi Bảo Bảo!!

Thẩm Vy nhìn con mình theo ba mà lòng càng tức tối hơn. Ánh mắt cô sắc lẹm lại mà nhìn quanh nhà.

Tối hôm ấy, Thẩm Vy mặc một chiếc đầm đen ôm sát body. Vòng một của cô tuy nói là xệ nhưng lại rất đầy đặn, mặc áo đỡ ngực thì trông cô lại vô cùng quyến rũ. Chiếc váy ngắn cũn cỡ khoe trọn đôi chân thon gọn, nuột nà.

Bước xuống nhà, Thẩm Vy lướt qua anh và con đang ngồi ở sofa. Hạo Thần nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay cô rồi nhìn bộ dạng của cô lúc này... đôi ngực kia đã lấp ló cùng chiếc váy ngắn củn khiến anh chau mày

\-Em đi đâu?

\-Không liên quan tới anh, buông tay tôi ra!!

Hạo Thần lúc này chính là mất bình tĩnh mà hét lớn

\-Tôi hỏi em đi đâu?

\-Tôi đi ngủ với trai, được không? Anh buông tay tôi ra, tôi đau đấy!!

Hai tai Hạo Thần bắt đầu lùng bùng, anh vừa nghe cái gì vậy. Ánh mắt anh đỏ chót, nhìn vào khiến người khác phải khiếp sợ. Nhưng với Thẩm Vy thì khác ngay từ lần đầu gặp, vẻ ngoài của anh có khiến ai e ngại đi nữa thì cô vẫn luôn là ngoại lệ. Vùng tay ra khỏi tay anh, cô bước xuống gara phóng xe đi.

Ánh mắt Hạo Thần từ đầy lửa giận đã trở nên yếu đuối. Nước mắt anh bỗng chốc rơi xuống. Bảo Bảo nhìn ba mình rồi bước lại lắc lắc tay ba

\-Baba, Baba đừng khóc mà...

Hạo Thần cúi xuống hôn lên trán con rồi nắm tay con lên lầu. Anh vào phòng con nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng hôn lên má con

\-Ngoan, ngủ đi! Ba ở đây với con!!

\-Ba...ba sẽ không giận mẹ chứ?

\-Dĩ nhiên là không rồi, ngoan nào...nhắm mắt lại ngủ đi!

Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời ba nhắm mắt lại. Hạo Thần đợi khi con ngủ mới ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất chợt điện thoại reo lên. Đưa tay bắt máy khẽ thở ra

"Hạo Thần, em thấy Thẩm Vy đang uống rượu ở bar!!"

\-Kệ cô ấy đi!! Còn em, sao lại ở bar?

"A...haha...em đi uống với bạn...hứa không để say sỉn làm chuyện lung tung!!"

\-Nam hay nữ?

"Yaaa anh đừng có tra khảo vậy chứ!! Em sẽ về sớm. Cũng sẽ trông trừng vợ anh...ừm hửm?"

\-Tùy em, nhớ về sớm!! Về nhà điện cho anh!!

"Em biết rồi, đừng lo mà~ Ngủ sớm đi!!"

Hạo Thần tắt máy nhìn qua Bảo Bảo đang say ngủ. Cạnh con chính là tấm hình gia đình, nhìn vào Thẩm Vy anh cũng không biết nên nghĩ gì. Ngồi xuống giường con mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nho nhỏ ấy.

Đến 11 giờ anh mới nghe tiếng xe phóng vào biệt thự. Đứng dậy bước ra khỏi phòng con liền thấy Thẩm Vy loạng choạng bước vào. Vừa thấy anh, chân cô cũng khựng lại

\-Lại là anh sao? Nhìn mặt anh lúc này thật sự rất chán ghét!! Tại sao năm đó tôi phải tìm anh nhỉ? Cảm giác bây giờ của tôi chính là hối hận...ợ...

Hạo Thần thở hắt ra ngoài, nhếch mép nhìn cô

\-Hóa ra tìm tôi em hối hận đến vậy?

\-Phải, rất hối hận!!

Cô lướt qua anh mà bước lên lầu. Tiến thẳng vào phòng dựa khóa cửa liền bị cánh tay Hạo Thần chặn lại. Anh đẩy cửa ra ép cô vào cửa mà hôn điên cuồng như thú dữ. Thẩm Vy đẩy mạnh anh ra mà giáng xuống cho anh một cái tát

\-Dơ bẩn!!

\-Em nói gì? Tôi dơ bẩn?

\-Phải, anh rất dơ bẩn. Ra khỏi phòng đi!! Tôi không muốn ngủ với anh!

Hạo Thần nhếch mép gật gật đầu rồi bước ra ngoài. Lúc cửa khép lại là lúc Thẩm Vy gục xuống bên cạnh giường mà khóc nấc lên

\-Hạo Thần, tại sao lại đối xử với em như vậy?