Tới 11 giờ đêm cô mới ra khỏi quán bar, cảm giác có người theo sau nên cô dừng lại
\-Anh có ý gì?
\-...
\-Yaa, còn dám khinh thường không trả lời tôi??
Cô nổi đóa mà quay lại đánh gã kia không thương tiếc, chỉ là gã không thèm chống cựu lại mà để cô thỏa sức đánh. Đến khi thỏa mãn cô mới đứng dậy tiến về phía xe mà phóng về nhà.
Hạo Thần đứng ngay cạnh cửa sổ phòng mình nhìn xuống đường vào gara chờ cô. Tiếng chuông vang lên, anh khẽ nhíu mày bắt máy
\-Chuyện gì?
"Phu nhân đánh tên vệ sĩ nhập viện rồi ạ!!"
\-Đưa anh ta tới bệnh viện, viện phí tính vào tài khoản của tôi!
"Vâng!"
Hạo Thần thở hắt ra ngoài, anh thật sự rất tức giận với cô nhưng lại chẳng thể ngó lơ cô nổi. Anh còn rất giận nên chẳng muốn theo đuôi cô mà cho vệ sĩ tới canh cô, chỉ là không nghĩ cô lại ra tay như vậy.
Bóng xe vút qua đường xuống gara khiến anh thở phào, mọi sự lo lắng cũng tan dần. Nằm xuống giường khoảng 30 phút anh không an tâm nên bước qua phòng cô. Thấy cô đang nằm úp sấp trên giường anh khẽ cười tiến lại, chỉnh cho cô tư thế nằm thoải mái rồi xuống nhà pha cho cô ly nước giải rượu.
Cô hôm nay đã ngoan ngoãn uống hết phần nước mà nằm ngủ ngon lành, có lẽ hôm nay cô uống rất nhiều. Chỉnh gối lại cho cô, anh pha một thau nước ấm để lau cánh tay và chân cho cô rồi mới tẩy trang và thoa kem dưỡng da. Nhìn cô gái đang ngủ ngon lành kia mà ánh mắt anh khẽ dâng lên chút buồn
\-Phải chi lúc tỉnh dậy em cũng như vậy. Ngoan ngoãn và chẳng biết làm tổn thương người khác!!
Thở dài anh trở về phòng mình. Nhìn tấm ga đệm hôm qua được anh thay ra mà quăng vào một góc phòng khiến tim anh khẽ nhói, tới bây giờ anh vẫn chẳng tin cô dám làm điều đó. Có lẽ tình yêu này, anh chắp vá không nổi...cũng nên buông bỏ để cô tìm một hạnh phúc cho riêng mình.
Sáng hôm sau, Thẩm Vy tỉnh dậy tưởng chừng như có ai đè nặng cơ thể mình, chút ớn lạnh bỗng chốc chạy dọc sống lưng khiến cô khẽ rùng mình, đôi mắt nặng trịch khó khăn lắm mới nâng lên được. Hơi thở cô nóng hổi, dồn dập, giọng nói thều thào
\-Cảm rồi sao?
Cô gắng gượng mãi chẳng thể ngồi dậy nên đành nằm xuống giường thở hắt.
Hôm nay là chủ nhật nên Hạo Thần ngủ đến tận 9 giờ mới tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi anh vẫn chẳng thấy cô xuống nhà nên lên phòng kiểm tra.
Hạo Thần đứng trước phòng cô mà gõ cửa liên hồi nhưng chẳng mảy may một tiếng động, anh lo lắng mất kiên nhẫn mà mở cửa tiến vào trong.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền với khuôn mặt tái nhợt, Hạo Thần tiến lại đưa tay lay người cô nhưng cũng không có lấy chút phản ứng, đưa tay lên chán liền truyền tới cảm giác nóng hổi.
Anh thở hắt ra ngoài, cô gái này rốt cuộc phải như nào thì anh mới có thể yên tâm đây? Bước vào nhà tắm anh thấm ướt chiếc khăn bông, trở ra ngoài đắp nhẹ lên chán cô rồi gọi cho bác sĩ tới.
Vị bác sĩ già với gọng kính đầy kinh nghiệm tiến vào thăm khám cho cô tầm 10 phút sau liền quay ra
\-Phu nhân sốt thường thôi nên thiếu gia đừng lo!! Tôi sẽ kê thuốc cho phu nhân, ngày uống ba lần, thường xuyên thay khăn đắp chán cho phu nhân và lau rửa tay chân để hạ nhiệt độ cơ thể!!
Anh gật đầu cho vị bác sĩ lui rồi tiến vào phòng thay khăn cho cô, đưa một tấm khăn lau tay chân cho cô rồi trở xuống nhà nấu một nồi cháo cá mang lên phòng. Thẩm Vy lúc này mới nhíu mày tỉnh dậy, cảm giác trên chán man mát truyền tới cảm giác dễ chịu. Hạo Thần nhìn cô cùng ánh mắt không mấy hài lòng
\-Em dậy rồi? Đi chơi cho khuya vào!!
\-...
\-Được rồi, ngồi dậy tôi đút cháo cho em!!
\-Tôi...không ăn...đâu...
Anh không nói hai lời liền đưa tay đỡ cô lên, để cô dựa vào thành giường. Anh đưa tay múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rồi đưa qua cô. Thẩm Vy lắc lắc đầu không muốn ăn liền bị ánh mắt sắc lạnh của Hạo Thần làm cho im bặc, cô khẽ há miệng nuốt trọn muỗng cháo. Lúc này, anh mới hài lòng mà không mặt nhăn mày nhó như ban nãy. Hơn nửa chén cháo, Thẩm Vy nhìn anh như năn nỉ
\-Tôi không nuốt nổi nữa đâu...miệng đắng lắm...
Hạo Thần nhìn tô cháo đã vơi một nửa nên cũng không bắt ép cô mà đưa tay lấy túi thuốc đưa qua cô
\-Em uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi!
Thẩm Vy đưa tay nhận những viên thuốc cho vào miệng rồi uống nước. Cảm giác đăng đắng khiến cô nhíu mày. Hạo Thần khẽ cười trước thái độ của cô để cô nằm xuống giường đắp mền lại cho cô rồi bước ra ngoài để cô nghỉ ngơi.