Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh

Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh - Chương 15




Sáng hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Vũ Gia lập tức phóng xe tới biệt thự. Bà Vũ nhìn cô từ tốn lên tiếng

\-Thẩm Vy, con nghĩ gì nếu cho mẹ con về đây sống với ta?

\-Không cần phiền như vậy đâu mẹ...con...

\-Như vậy sẽ rất mất không gian riêng của tụi con, vả lại tụi ta cũng là bạn lâu năm nên ta muốn...

\-Như vậy...

\-Không như vậy gì cả, quyết định vậy đi!! Tối nay con mang mẹ con về đây cho ta!!

\-Vâng mẹ...

Cả ngày hôm ấy cô không trở về nhà cũng chẳng lên Vũ Thị làm việc, những lời nói hôm qua của anh cô thật sự chưa thể thông nổi. Cô chẳng có chút tình cảm nào với anh cả, mặc dù biết rằng anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong khoảng thời gian qua nhưng tình cảm thì đâu thể bắt ép.

Quanh quẩn một ngày trong các trung tâm mua sắm đến chán chê, cô trở về Lục Gia. Bước vào nhà, cô lướt ngang qua phòng khách nơi có lão Lục và ả bồ nhí của ông. Vừa bước đến cầu thang đã nghe giọng lão vang lên

\-Nghe nói con đã thu mua thành công FTF?

Thẩm Vy nhíu mày quay lại nhìn ông cười nhạt

\-Sao vậy? Ông sợ tôi khiến tập đoàn của ông phá sản sao?

\-....

Hít một hơi cô cất giọng trầm ổn không cao không thấp nhưng đâu đó là chứa đầy sự khinh bỉ

\-Tôi sẽ không làm thế nếu ông không làm tổn hại gì tới mẹ tôi!! Chỉ cần bà ấy chịu thêm bất cứ sự tổn thương nào từ ông gây ra thì tôi chẳng thể nhẫn nhịn bỏ qua đâu!! Tập đoàn Nguyễn Gia vẫn còn đó còn khi nào tôi lấy lại thì tôi không chắc. Tôi sẽ chẳng làm gì nếu từ nay ông đảm bảo cho mẹ tôi cuộc sống yên ổn. Cứ ở lại đây đi!! Nuôi dưỡng vợ con ông thật tốt, tôi hôm nay đến đây chỉ muốn đưa mẹ tôi ra khỏi cái địa ngục mà ông tạo ra thôi!!

\-Con phải hiểu cho ta!! Ta không yêu mẹ con thì làm sao có thể mang hạnh phúc được cho bà ấy!!

Cô đã dự định chẳng muốn lớn tiếng nhưng xem ra sự bực tức của cô lại bị ông ta khơi dậy

\-Vậy tại sao lại lấy bà ấy?!? Ông vì cái cơ ngơi nhà này sao? Bản thân ông không muốn làm mà vẫn có sẵn tập đoàn cho riêng mình sao? Không yêu bà ấy thì ông sẽ nhẫn tâm mà chà đạp bà ấy sao? Ông dẫn bồ nhí về làm những chuyện dơ bẩn tại căn phòng cưới của mình!! Ông đánh đập, bắt nhốt bà ấy ở dưới kho!! Ông bắt bà ấy nhịn ăn cả một tuần lễ!! Đó là cách ông báo đáp Nguyễn Gia sao?

\-Con nên biết không phải ai cũng có thể lập nghiệp trên hai bàn tay trắng!! Không phải vì thế mà suốt 22 năm qua con đã sống trong nhung lụa sao?

\-Im đi!! Thứ nhung lụa mà ông mang lại...TÔI KHÔNG CẦN!! Hẹn ông ở tòa án, sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, tôi sẽ mang họ Nguyễn!!

\-Con dám!!

Thẩm Vy không trả lời nữa mà bước thẳng lên lầu. Nếu còn phải nói chuyện thêm với ông ta nữa chắc cô sẽ nổi điên mất. Lên đến phòng bà cô điều hòa lại nhịp thở rồi bước vào

\-Mẹ à...mẹ xong chưa?

\-Xong cả rồi đây!!

\-Xem mẹ vui chưa kìa, có phải mẹ chồng con...

\-Ây da, mẹ nhớ bà ấy quá rồi haha. Ban nãy vừa nghe được ở chung với bà ấy mẹ vui mừng không hết...

\-Vâng, con sẽ đưa mẹ qua Vũ Gia!!

\-Mẹ sẽ gáng mua một căn nhà, ở Vũ Gia cũng rất không tiện!!

\-Vâng.

Xuống nhà, bà Lục bây giờ cũng chẳng còn để mắt tới ông mà đặt tờ giấy ly hôn lên bàn

\-Ông Lục, chúng ta xem như hết nghĩa cạn tình!!

Bà bước đi, có lẽ bây giờ bà cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa. Tình yêu mà chỉ có một phía thật sự rất đắng.

Tới Vũ Gia, bà Lục mắt ươn ướt ôm lấy bà Vũ

\-Chị à, bây giờ không sao rồi!! Ở đây với em, chúng ta sẽ có cuộc sống khác!!

\-Cảm ơn em...chị...

\-Qua cả rồi, nào vào đây!!

Cả nhà vui vẻ một lúc thì Hạo Thần bước vào. Anh cúi chào mọi người rồi tiến lại ngồi kế bên cô

\-Mẹ à, con xin lỗi. Hôm nay con có việc nên không thể tới đón mẹ!!

\-Không sao đâu con!!

Thẩm Vy nhích người một chút để không chạm vào anh. Hạo Thần khẽ đưa mắt, mím chặt môi không lên tiếng.

Ăn uống xong xuôi, anh và cô trở về nhà. Hai người hai xe, Thẩm Vy phóng xe như thể chẳng muốn đi cùng anh. Về tới nhà liền lên lầu đóng cửa khiến Hạo Thần khẽ thở ra. Anh pha cho cô một ly sữa rồi lên lầu gõ cửa phòng cô. Thẩm Vy mở cửa nhíu mày khiến anh lắp bắp

\-Em...em uống sữa đi...

\-Tôi không đói!! Đừng làm phiền tôi!!

Nói rồi cô trực tiếp đóng sầm cửa để anh ở đấy khẽ cười chế giễu chính mình.