Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó

Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó - Chương 24




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Hi, anh đẹp trai, có muốn tới đây không?” Người thanh niên bên cạnh cười hì hì chào hỏi King.

King liếc mắt nhìn cậu, đi tới.

Thanh niên kia hoảng loạn rút lui vài bước: “Này, tao giỡn đó, mày đừng có tới đây nha, tao gọi người đó!”

King: “…”

Shane cười to tiến lên ôm lấy y: “Quên đi, dù sao ông chồng mày cũng không có ở đây …”

King cũng ôm lấy cậu mà vỗ vai: “Lâu rồi không gặp, sao mày càng ngày càng ti tiện vậy.”

“Cám ơn nha.” Shane cười to.

“Cuộc điện thoại hôm nay là có ý gì?” King cùng Shane yên lặng ngồi xuống, yên tâm để ở phía sau lưng lộ ra khoảng trống, vì y biết tại chỗ của Shane thì không có bất kì nguy hiểm gì.

Shane xoa mặt: “Còn chưa tới mức nguy hiểm, nhưng mà tao bị giam lỏng rồi.”

“Giam lỏng mà còn chạy ra đây được?” King lườm mắt nhìn cậu.

“Không phải mày nói mày sẽ đưa đồ cho tao sao?” Shane tức giận.

“Trở về nói cho ổng, đồ tao tự mình đưa cho ổng, kêu ổng thả người trước đi.” King nói.

Shane sáng mắt: “Bối Bối, tao biết mày là tốt nhất.”

King cười nhạt.

Shane vỗ vai y: “Tên đó, mục tiêu của mày sao lại không ra đây?”

“Bị bỏ thuốc, đang ngủ như heo rồi.” King trả lời.

“Chính là cái dạng hoàn toàn chẳng có tính tấn công này sao? Lỡ như bị …” Shane kinh ngạc.

“Đầu tiên, dù cho tao có định giết hắn, thì ổng cũng chắc không muốn đâu. Thứ hai …” King yên lặng nhớ tới lịch sử huy hoàng khi bị đen đủi tới mức thương tích đầy mình.

Cái gọi là tỷ muội liền tâm, Shane nhìn mặt y 1 chút liền biết được, dùng vai đẩy đẩy King: “Ê, tao hỏi này, lần này là thật à …”

King yên lặng liếc cậu 1 cái, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút ai oán, khiến cho Shane phải giật cả mình.

“Chẳng phải mày không tình nguyện sao?” Shane hỏi.

King đứng dậy, phiền táo vò tóc mình: “Bản thân tao thì không muốn nhưng vậy thì phải làm thế nào đây?”

Shane cũng đứng yên, yên lặng nhìn y.

King bị cậu nhìn tới nhột: “Bị gì vậy?”

Đột nhiên Shane cười rộ lên, vươn tay vò cái đầu rối bời của King, cười nói: “Mày đó, cái người như mày, dùng câu Trung Quốc nói,chính là y chang đậu hũ vậy, thiếu muối, nung cỡ nào cũng chẳng nát, nhai vào miệng thì cứng! Giòn, gãy răng! Trước đây mày dùng thân phậm OMEGA mà đối mặt thế giới, toàn bộ thế giới chính là con số 0, một chút chẳng kiêng kỵ gì cả, người coi trọng mày rất nhiều, nhưng chẳng ai thành công làm được mày hết.”

King vuốt tay cậu, chẳng nói gì.

“Tình thân, tình bạn, tiền, sự nghiệp, thân thể khỏe mạnh, thế giới hòa bình … Sợ rằng tình yêu chính là chuyện cuối cùng mà mày nghĩ tới đi, honey à.” Shane cười nói. “Chí ít trước khi tìm thấy được chị của mày, tao nghĩ chẳng thể nào thấy được mày cùng ai đó thân cận.”

King nhíu mũi: “Đừng nói nữa.”

Shane nhún vai: “Được, không nói nữa, dù sao trong lòng mày tự biết.”

King “hừ” một tiếng, xoay người dự định đi.

Shane ở phía sau vất tay: “Nhớ hỏi thăm ông chồng mày giúp tao.”

Trở lại khách sạn, vào phòng, tất cả vẫn y như lúc trước không có bất kỳ thay đổi gì.

King nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, đi qua hung hăng ngắt mũi hắn 1 cái, cũng không biết có phải đang xả giận hay không.

Sau đó mới cởi quần áo thay áo ngủ leo lên giường. Vốn cho rằng sự tình phiền nháo sẽ có chút khó ngủ, ai ngờ cảm giác được nhiệt độ ấm phía sau, rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Jason tỉnh lại trước, xoa cổ cùng mắt, cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ ngon, đương nhiên, hắn liền khen thưởng nhờ vào ly rượu vang đỏ của King đưa cho hắn.

Hắn biết chính là King biểu diễn cái màn hạ thuốc cho hắn vừa rồi, lại không biết thuốc này có thật hay không, khiến cho hắn chẳng chút cảnh giác uống vào rồi ngủ thẳng một giấc tới sáng (trợn tròn mắt 1 hồi lại suy nghĩ có khi thuốc này lại do chính em trai mình đưa cho y). Đưa tay mò lấy điện thoại di động, nhưng phát hiện có một số điện thoại chẳng rõ của ai gửi tới một đoạn clip, hắn tới góc chết của camera, mở ra, quả nhiên chính là đoạn phim ghi lại chuyện tối hôm qua trong phòng — đương nhiên, hoàn toàn không có bất luận cái gì cấp hạn chế gì đó, ngoại trừ việc King lấy ra lưỡi dao đặt lên cổ của hắn.

Mồ hôi lạnh nhất thời rơi ở sau lưng, Jason hí mắt nhìn người thanh niên dần dần tỉnh ngủ bên cạnh, dở khóc dở cười.

Lại nói … Hắn sợ không phải là King sẽ cắt cổ của hắn, trái lại sẽ cắt chỗ khác, ví dụ như … tựa như phải kiểm tra 1 chút mới an tâm được, Jason kéo quần mình xuống nhìn 1 chút, còn tốt, chưa bị cắt.

King cũng hoàn toàn thanh tỉnh, thấy động tác của Jason, bĩu môi lẩm bẩm một câu.

Jason chẳng nghe rõ tiếng, nhưng đoán cũng biết là vừa oán thầm hắn, nên đơn giản hung hăng áp đảo, chuẩn bị thực thi nghiêm phạt đối với động tác gây rối tối hôm qua của y.

Đàn ông vào lúc sáng sớm rất dễ biến thành dã thú, cuối cùng King phải bị ép ở cái tư thế 69 phải cùng liếm mút cho đối phương, mới được buông tha.

(Shane ở đầu bên kia camera đang không hề biết tiết tháo là gì kè sát màn hình coi biểu diễn rồi biểu thị 3 chữ, quá hường phấn)

Thần thanh khí sảng ra cửa, hai người rất nhanh cùng đồng sự công ty hội hợp, sau đó ngồi xe chạy tới tổng bộ.

Bởi vì không biết ông già kia lúc nào sẽ ra tay, nên hai người đều khá cẩn thận, thế nhưng cùng lúc phải ứng phó thượng cấp và đồng nghiệp ở tổng bộ, trong lúc nhất thời King cảm thấy phiền táo không ngớt, đơn giản hoàn hảo, cái lỗ tai vẫn đang mang tai nghe mini, lần trước là do Jason ở ngoài viện trợ, lần này thay đổi thành Shane cũng có chút hiểu biết về tài chính, trợ giúp y qua cửa ải khó khăn.