Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Con Chó Của Pavlov

Chương 7




Ở bên kia.

Phương Duy dựa theo địa chỉ Chu Duệ Quân gửi tới đi đến quán bar, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nhạc sôi động và tiếng người huyên náo. Cậu chen qua đám người, nhìn khắp bốn phía dưới ánh đèn lờ mờ nhưng lại không tìm ra người. Cậu móc điện thoại ra gọi cho Chu Duệ Quân, lần đầu tiên không có ai nghe, Phương Duy nhíu mày, vẫn hé miệng cầm di động.

Có người thấy cậu trông có vẻ ngây thơ bèn đi tới bắt chuyện, kéo cậu đi nhảy. Phương Duy cố gắng từ chối, tìm một góc ít người hơn một chút để đứng rồi lại gọi điện thoại cho Chu Duệ Quân. Lần này vào lúc sắp tự động cúp máy thì hắn tiếp.

“Châu… Cậu ở đâu?” Phương Duy hỏi.

“Tôi…”

Xung quanh ồn quá, Phương Duy không nghe rõ. Cậu che ống nghe chen qua đám người, đi vào toilet. Sau khi đóng cửa phòng lại thì mới yên tĩnh hơn chút.

“Khi nãy cậu nói gì? Tôi đang ở Aon, không nhìn thấy cậu.” Phương Duy nói, ngón tay c ắm vào lòng bàn tay.

Chu Duệ Quân nói giọng lạnh lùng: “Đột nhiên có việc nên tôi đi trước.”

Cảm xúc trở nên nguội lạnh. Lý do này cậu mới dùng để đối phó với Tạ Hành, bây giờ lại quay lại bản thân cậu.

“Sao… sao cậu lại đi rồi?” Giọng Phương Duy hơi khàn.

“Xin lỗi, làm cậu đi công cốc một chuyến.” Chu Duệ Quân nói.

Phương Duy có thể nói gì đây? Ngay cả tư cách chất vấn Chu Duệ Quân đột nhiên có chuyện gì cậu cũng không có, chỉ biết dằn nỗi thất vọng trong lòng xuống, nói: “Vậy lần sau chúng ta cùng nhau uống rượu nhé.”

“Đợi rảnh rồi nói sau vậy.” Chu Duệ Quân đang nằm trên giường chơi tung hứng với cái bật lửa màu bạc, trên tay là một điếu thuốc đang hút dở, trong giọng hắn mang theo vẻ sâu xa khó đoán được.

Phương Duy không suy nghĩ nhiều, càng không nghi ngờ là đối phương cố tình chơi mình. Cậu căn bản không thể nghĩ ra những chuyện này, cho rằng Chu Duệ Quân bận thật, sau khi hụt hẫng thì lại lên tinh thần, không nhịn được hỏi: “Chuyện công việc hả? Trễ vậy rồi mà.”

Chu Duệ Quân cong một chân lên, hít vào một ngụm khói: “Xem là như vậy đi.”

“Có xe phải sửa ngay à? Trước đó tôi có nói với cậu là tôi muốn sửa xe, gần đây cậu có thời gian sửa cho tôi không?” Phương Duy hỏi. Xưởng sửa xe Tốc Đinh đã đóng cửa, cậu không biết bây giờ Chu Duệ Quân đang làm việc ở đâu, bây giờ là cơ hội tốt để tìm hiểu chuyện này.

“Tôi đã nói rồi, tôi không chuyên.” Chu Duệ Quân nói.

“Ừm? Cậu có ý gì?” Phương Duy không hiểu.

“Tôi chỉ giúp bạn một chút vào cuối tuần thôi.”

“Cậu không làm ở xưởng sửa chữa à?”

Chu Duệ Quân không muốn nói nữa: “Ừm, tôi bận rồi.”

Phương Duy “à” hai tiếng, đ è xuống cơn tò mò trong lòng, giọng thấp đi: “Được, cậu đi đi.” Lại không nhịn được bổ sung thêm một câu trước khi tắt điện thoại: “Lần sau rảnh thì cùng nhau đi uống rượu nhé.”

Chu Duệ Quân không đồng ý cũng không từ chối, lúc cúp điện thoại thì khóe môi hơi mỉm cười. Hắn rất ít cười, bởi vì trong cuộc sống của hắn không có chuyện gì thú vị đáng để cười.

Bên trong phòng ngủ truyền đến tiếng ho khan liên tục. Có người đang mở cửa, tiếng chìa khoá vang lên “đinh đinh đang đang” hồi lâu cửa mới bị mở ra. Mùi rượu tràn vào, người đàn ông trung niên nam nhân mơ màng mắng một câu vào lúc đi ngang qua Chu Duệ Quân: “Mẹ mày ho như vậy mà cũng không biết rót nước cho à?”

Chu Duệ Quân không cười, ánh mắt hung ác và nham hiểm.

Phương Duy cất điện thoại, đi ra khỏi toilet, bên ngoài là biển người sôi động. Biển người nhốn nháo nhưng lại không có người mà cậu muốn gặp nhất, cậu không khỏi thở dài.

So với Phương Duy suy giảm tinh thần, Tạ Hành lại đang phơi phới.

“Anh ở đâu?” Sau khi lên xe, Tạ Hành hỏi.

Đàm Tây Nguyên không hề nhăn nhó, báo địa chỉ. Ở chỗ Lâm Giang, giá nhà không hề rẻ. Tạ Hành nhìn anh thêm một lát.

Một nhân viên phục vụ ở nổi nhà bên đó ư. Tạ Hành nói thầm trong lòng, biết đâu chừng là nơi “Kim ốc tàng kiều” cho nhân tình của phu nhân nhà giàu nào.

Đàm Tây Nguyên bị xem như “Kiều” vẻ mặt như thường, hỏi gã: “Không biết đường à?”

“Biết.” Tạ Hành nói, “Khu vực tốt như vậy đương nhiên là biết rồi.”

Đàm Tây Nguyên từ chối cho ý kiến.

Gió đêm mùa hạ thoải mái, gã lái thẳng đến bên bờ sông. Đàm Tây Nguyên chỉ về phía trước: “Ngừng ở đó đi, ở trong không dễ đậu xe.”

Tạ Hành chưa tới đây được mấy lần nên không nghi ngờ gì, tưởng rằng tiểu khu Công Nghiệp quy định khó khăn không cho xe ngoài đi vào, bèn nghe theo lời hướng dẫn của Đàm Tây Nguyên, đậu xe lại.

Chỗ này là bãi đỗ xe, đi ra ngoài một khoảng xa mới thấy được người và đèn đóm.

Đàm Tây Nguyên phải dẫn đường nên đi trước một đoạn. Tạ Hành không hề kiêng dè đi phía sau quan sát anh – đôi chân thon dài, mông vểnh, lưng eo gầy, chỗ nào cũng đáng để thưởng thức.

Gã vuốt cằm, chấm điểm Đàm Tây Nguyên: Mặt có thể cho 8 điểm, dáng người 9 điểm. Hiếm lắm mới gặp người hợp khẩu vị gã. Tạ Hành đút tay vào trong túi sờ vào áo mưa gã lấy thừa lúc đóng cửa xe. Chỉ lấy hai cái, không biết có đủ không.

Tạ Hành đang nung nấu sắc tâm nhất thời không phát hiện ra mình đang bị dẫn đi đâu.

“Cậu ăn hải sản không?” Đàm Tây Nguyên hỏi một lần không thấy ai đáp lời, thế là dừng chân quay đầu lại hỏi thêm lần nữa.

Tạ Hành còn đang ý dâm người ta suýt nữa thì động vào anh, vội vàng dừng bước, nói: “Hải sản?”

Gã ngẩng đầu lên, phát hiện đã đi tới quán ăn gần bờ sông. Tạ Hành giật mình, phát hiện ra mình bị lừa: “Đi ăn à?”

“Tôi còn chưa ăn cơm tối mà, sao, không thể ăn cơm trước hả?” Đàm Tây Nguyên nhướng một bên lông mày.

Tạ Hành có thể nói chữ “không” à? Hiển nhiên là không thể. Ăn no rồi mới nghĩ đến chuyện dâm loạn được, vì phong độ, đương nhiên là gã phải cho người ta ăn no.

“Anh chưa ăn tối à, vậy để tôi mời anh.” Tạ Hành đ è xuống d*c vọng đang hơi không dằn nổi trong lòng, đi vào quán ăn trước.

“Để tôi mời cậu, lần đầu tiên tới quán bar cậu giúp tôi giải quyết phiền phức, tôi nên mời để cảm ơn.” Đàm Tây Nguyên lật xem menu, “Đã trễ như vậy rồi, chỉ còn bên này mở cửa thôi, hương vị cũng không tệ.”

Tạ Hành không giành với anh, để anh chọn món mời gã. Phong cảnh bờ sông rất đẹp, nước sông sẫm màu nổi lên những gợn sóng nhỏ, ấm nhạc nhẹ nhàng thư giãn. Rõ ràng là một người trong lòng có âm mưu bất chính, một người thì tâm tư sâu xa khó năm bắt nhưng bầu không khí lại khá hòa hợp.

Tạ Hành nhìn chung quanh một lần, thầm nghĩ tên Lynn ngồi đối diện cũng là một người có thủ đoạn và gu thẩm mỹ. Thậm chí còn không thể bắt bẻ bầu không khí trong quán ăn anh chọn, hẳn anh đã dùng chiêu này dỗ dành không ít phu nhân có tiền.

“Anh không ở gần đây à?” Trong lúc chờ thức ăn, Tạ Hành hỏi.

Đàm Tây Nguyên nhìn gã, biểu cảm của anh đã trả lời tất cả.

Tạ Hành hiểu rõ, quả nhiên lại bị chơi xỏ. Gã không cam tâm, tung hậu chiêu: “Tôi ở chỗ kia có một căn nhà nhỏ, chưa ở được mấy lần, không biết người giữ nhà có dọn dẹp cho tôi không.”

Đàm Tây Nguyên nhìn theo hướng ngón tay gã chỉ, bên kia bờ đèn đuốc lấp lánh, là một quảng trường náo nhiệt. Anh nghe ra thâm ý trong câu nói của Tạ Hành, đại khái là: “Nhà anh nhà tôi là căn nhà nào?*”

*你家我家如家? Theo như mình tra được thì đây là một câu quảng cáo mua nhà thì phải.

Cái mà gã gọi là căn nhà có khi là cả một khách sạn. Với dáng vẻ thiếu gia ăn chơi của Tạ Hành, có khi bất kì khách sạn nào trên thế giới cũng có thể là nhà gã.

Đàm Tây Nguyên cười nói: “Đôi khi quen nhắc thôi là phòng đã đầy bụi, bây giờ người giữ nhà đã nhận tiền rồi, không canh kĩ chút sẽ lười biếng dùng mánh khóe ngay.”

Tạ Hành cười theo, miệng nói vậy à, trong lòng lại nghĩ: Về phần dùng mánh khóe thì anh giỏi hơn một bậc.

Đồ ăn được bưng lên, món ăn cũng được. Đàm Tây Nguyên thật sự chưa ăn tối nên lúc này không khách sáo, giơ đũa lên bắt đầu ăn.

Tạ Hành không đói bụng, cũng không có khẩu vị. Thi thoảng gã gắp mấy đũa, còn lại đa số thời điểm thì huyên thuyên không ngừng.

Đàm Tây Nguyên bội phục sự chăm chỉ của gã. Mặc anh từ chối vô số lần, Tạ Hành vẫn có cách để tiếp tục mặt dày lái chủ đề về phía mờ ám “Tối nay ngủ hok?”.

Đàm Tây Nguyên ăn lửng dạ rồi thì nhanh chóng. Anh nhìn điện thoại, trong nhà có người gửi tin nhắn hỏi anh sao chưa về nhà.

Tạ Hành đi toilet, Đàm Tây Nguyên nhắn lại xong thì ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đêm đã khuya nhưng trong nhà ăn vẫn còn có không ít người. Bàn ở đằng sau bọn họ có mấy cô gái đang ngồi, người xinh đẹp nhất trong đó cũng đang nhìn qua đây, Đàm Tây Nguyên cười với cô.

Tạ Hành đi toilet xong thì quay về, kéo ghế ra ngồi xuống lần nữa, uống miếng rượu để thấm giọng.

“Cậu uống không ít ở quán bar rồi mà bây giờ còn uống, không sợ uống nhiều quá không về nhà được à?” Đàm Tây Nguyên cắn một miếng sò đỏ, nói.

“Không phải còn có một lái xe không uống rượu chở hộ đang ở đây à?” Tạ Hành trêu chọc anh, “Huống hồ gì uống nhiều rượu thì sẽ có nhiều sức lực để giở trò hơn.”

Đây là trắng trợn nghĩ đến chuyện hạ lưu. Hẳn là thiếu gia này đã hết kiên nhẫn nổi, không định tiếp tục anh đến tôi cản với mình nữa.

Đàm Tây Nguyên nghĩ sang chuyện khác, đột nhiên hỏi: “Cậu thích đàn ông đúng không?”

Tạ Hành sững sờ, không biết câu hỏi này từ đâu ra, trả lời: “Đúng, anh không thích à?”

Đàm Tây Nguyên không trả lời, chỉ hỏi: “Phát hiện mình thích người cùng giới từ khi nào?”

“Tự nhiên phát hiện ra.”

Thay vì nói thích thì không bằng nói với đàn ông cũng được. Nam nữ đều được, hợp là được.

“Lúc ấy cảm giác như thế nào? Có thấy sợ không?”

“Phỏng vấn à? Đột nhiên lại hỏi câu này.” Tạ Hành nhếch một bên khóe môi, trông vừa trẻ trung vừa xấu xa.

Đàm Tây Nguyên giơ đũa xích lại gần Tạ Hành, động tác lộ ra vẻ ngây thơ hiếm có: “Đúng, phỏng vấn một chút quá trình tâm lý của cậu.”

Tạ Hành nghiêng người về phía trước, đũa suýt thì chọc vào mặt gã. Đàm Tây Nguyên lập tức lùi về sau, lại bị gã nắm chặt lấy cổ tay.

“Tôi phát hiện mình thích đàn ông lúc mười tám tuổi, lúc ấy không hề cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy lạ lẫm, lạ lẫm vô cùng.” Tạ Hành nắm chặt cổ tay Đàm Tây Nguyên, nói. Sau khi gã phát hiện mình thích đàn ông thì lập tức tìm một cậu bé xinh đẹp để lên giường, sau đó đối tượng gã chơi trở nên phong phú hơn. Nam nữ đều được, vô cùng loạn lạc. “Quá trình tâm lý của tôi là như vậy, lần đầu tiên Lynn phát hiện mình thích đàn ông là mấy tuổi?”

Đàm Tây Nguyên dùng sức kéo cổ tay mình ra, nói: “Tôi không thích đàn ông, từ khi biết về giới tính thì đã thích con gái rồi.”

“Ồ, vậy à.” Tạ Hành ngả ra sau dựa lên ghế ngồi, có lẽ Phương Duy đã nói đúng, Đàm Tây Nguyên quả thật là một tên trai thẳng.

Điện thoại Đàm Tây Nguyên đột nhiên phát sáng, là một tin nhắn, anh cầm lên trả lời lại.

Tạ Hành nhìn anh từ trên cao xuống, đột nhiên cảm thấy cao cao tại thượng: “Đang gửi tin cho ai vậy? Bạn trai à? Chắc chắn là không phải. Bạn gái?”

Đàm Tây Nguyên liếc mắt nhìn gã một cái: “Em trai.”

“Em trai ruột à?”

Đàm Tây Nguyên gật nhẹ đầu.

Tạ Hành ngồi thẳng lại, quay lại chủ đề vừa nãy: “Phỏng vấn ban nãy làm cho em trai anh à?”

Đàm Tây Nguyên phát hiện người này không đần như anh tưởng tượng.

Tạ Hành nói: “Sao vậy? Em trai come out với anh rồi à?”

Đàm Tây Nguyên nói: “Đó là việc cá nhân của người ta.”

“Hẳn anh cũng biết đồng tính di truyền.” Tạ Hành nói thẳng, “Nếu em trai anh thích đàn ông thì hẳn bố mẹ anh cũng có khuynh hướng như vậy trong phương diện này. Có câu nói gì đó, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, gen là xác định, một mạch truyền mãi nha.”

Nói cả bố mẹ của người khác thì hơi quá đáng. Đàm Tây Nguyên biến sắc.

Tạ Hành không hề nhận ra, vẫn nói tiếp: “Nếu em trai anh là đồng tính luyến ái thì anh Lynn có muốn thử chút không, có lẽ anh cũng có khuynh hướng như vậy trên phương diện này.”

“Thử với ai? Thử thế nào?”

Tạ Hành xích lại gần, giọng điệu mập mờ: “Anh cảm thấy thế nào? Tôi thì không ngại…”

Bỗng nhiên Đàm Tây Nguyên đứng dậy: “Đêm nay tôi còn có việc, đi trước đây, cậu cứ thoải mái đi.”

Tạ Hành đứng dậy theo, thản nhiên nói: “Đi đâu? Không thử với tôi à?”

Đàm Tây Nguyên chợt cười trào phúng, nói: “Ăn trong chén nhìn trong nồi, khẩu vị cậu Tạ nặng quá, chắc tôi không thỏa mãn được.”

Tạ Hành nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Đàm Tây Nguyên liếc mắt nhìn cô gái ngồi ở bàn sau: “Tôi thấy một tối cậu Tạ mắt đi mày lại với người khác không ít lần, đêm nay cũng không ít.”

Tạ Hành biến sắc, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: “Lynn!”

Gọi tên tiếng Anh không đủ khí thế. Đàm Tây Nguyên nhìn không chớp mắt, đi ngang qua cạnh người anh, còn nói ra tiếng: “Hẹn gặp lại, chúc đêm nay cậu Tạ chơi vui vẻ.”

Đàm Tây Nguyên đi rồi, lại nhớ đến cô gái ngồi ở bàn sau nọ, không khỏi cảm thán đã nhiều năm như vậy rồi mà thẩm mỹ Tạ Hành vẫn không thay đổi gì.

Lần này Tạ Hành lỗ to, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp to. Không ngờ rằng mắt Đàm Tây Nguyên tinh như vậy, nhìn ra được.

Lúc này cô gái ngồi ở cái bàn phía sau vội đi lên. Cô tên là Alisa, là bạn chơi trước kia của Tạ Hành, tình cờ gặp lại tối nay, cả đêm nay Tạ Hành bị thầm ra hiệu không ít, cũng đáp lại đối phương.

“Cậu Tạ.” Alisa yểu điệu tựa vào tay gã, “Không ngờ hôm nay lại gặp được anh, khi nãy là tình nhân mới nhất của anh à?”

Tạ Hành liếc nhìn cô từ trên cao.

Alisa thấy Đàm Tây Nguyên đi rồi bèn tự đề cử mình: “Lâu lắm rồi không gặp, đêm nay cậu Tạ có muốn cùng…”

Tạ Hành đẩy tay cô rồi: “Đêm nay thì thôi, hôm nào đi.”

Gã bị người ta nhìn thấu nên không vui trong lòng. Đàm Tây Nguyên chúc gã đêm nay chơi vui vẻ, Tạ Hành không muốn.

Chơi vui vẻ? A, vậy phải chơi với anh mới vui được.

Lúc Đàm Tây Nguyên về nhà thì trời đã gần rạng sáng. Anh nhẹ nhàng vòng qua phòng khách chuẩn bị đi vào phòng mình, khi đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh thì lại nhìn thấy ánh đèn xuyên qua khe cửa.

Đàm Tây Nguyên dừng bước lại suy nghĩ mấy giây, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Trang Việt ngồi ở trước bàn, quay đầu nhìn về phía cửa rồi lại quay đầu đi, buồn bực nói: “Anh về rồi.”

Đàm Tây Nguyên nhíu mày: “Không phải anh bảo em đi ngủ sớm chút à?”

“Em muốn làm thêm ít đề nữa.” Trang Việt nói.

Đàm Tây Nguyên đi về phía trước, lật sách bài tập ở trên bàn của cậu: “Đang làm đề gì vậy?”

“Vật lý.”

“Ừm.” Đàm Tây Nguyên chỉ tay lên bàn, “Điện thoại đâu?”

Trang Việt ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi lại thấp giọng nói: “Em xóa rồi.”

Đàm Tây Nguyên đồng ý tin em mình, không định kiểm chứng, chuẩn bị đi tắm rửa.

Trang Việt lại mở miệng, hỏi: “Sao hôm nay em lại về muốn như vậy?”

“Đi ăn cơm với người ta.”

“Ăn cơm với ai? Chị Tiểu Tuyền tỷ ạ?”

Tiểu Tuyền là bạn thời đại học của Đàm Tây Nguyên. Quan hệ hai người không tệ, thường xuyên đi chơi với nhau.

“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Đàm Tây Nguyên nói giọng trầm thấp, “Anh còn chưa hỏi em đâu.”

Trang Việt khàn giọng.

“Em đã mười hai rồi, hãy dồn sức lực và thời gian vào chuyện học tập đi. Anh sẽ không tính toán chuyện em đi làm ở quán bar. Còn…” Đàm Tây Nguyên nghiêm mặt, nói được một nửa lại hơi do dự một cách hiếm thấy, “Về phần những cái kia, em xem ít thôi, bây giờ lo thi đại học đi. Có gì sau này lại nói tiếp.”

Trang Việt không rên tiếng nào, ngòi bút vạch lên xuống trên giấy.

Đàm Tây Nguyên đứng hồi lâu sau lưng cậu, không nói chuyện gì để nói nữa bèn đi ra ngoài.

Sắp đến cửa thì Trang Việt gọi nhỏ: “Anh.”

“Sao vậy?” Đàm Tây Nguyên cầm khóa cửa, dừng lại.

“… Được rồi, không có gì.” Trang Việt thanh âm mơ hồ không rõ, đem lời nuốt trở vào.

Đàm Tây Nguyên nghĩ, chắc nếu là người bình thường thì lúc này sẽ an ủi gì đó. Anh thấy em trai xem phim gay người lớn, giới tính đối phương đã rõ rành rành. Dù sao mình cũng nên nói gì đó, nhưng nói gì đây?

Một mớ bòng bong. Nuôi trẻ con không dễ, Đàm Tây Nguyên đã ý thức sâu sắc được điều này, anh nhéo nhéo chóp mũi nói: “Đừng học muộn quá, đi ngủ sớm chút.”

Trang Việt nắm chặt cây bút trong tay.