Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Con Chó Của Pavlov

Chương 44




Đêm dần sâu hơn, tòa nhà nội trú im lặng, ánh đèn chân không lạnh lẽo chiếu làm cho lòng người cũng lạnh theo. Mẹ Chu trút giận với Phương Duy một phen xong thì không lập tức đi vào phòng bệnh mà chạy đến toilet bệnh viện ở kế bên phòng khóc một trận rồi mới đi thăm con trai. Chu Duệ Quân đang nằm trên giường xuất thần, giọng bà lớn, bình thường không để ý gì, vừa vào cửa đã muốn hét to, may mà đối phương nhắc nhở bà - buổi tối trong phòng bệnh có một người tới ở chung, bây giờ đã ngủ.

"Còn chưa ngủ à?" Mẹ Chu hạ giọng nói rồi nhìn xung quanh: "Tối con ăn gì? Nãy mẹ ở dưới lầu..." Bà đang định nhắc đến Phương Duy.

"Mắt mẹ bị sao vậy?" Chu Duệ Quân liếc nhìn đôi mắt đỏ của bà thì chen ngang, ngừng một chút rồi hỏi: "Ly hôn rồi à?"

Mẹ Chu không hung hăng ngang ngược được trước mặt con trai đã thành niên. Bà ngồi xuống, mệt mỏi: "Ly hôn rồi."

Khóc trước mặt con trai là một chuyện rất mất mặt, nhưng bây giờ trừ con trai ra thì bà không còn ai để tâm sự phàn nàn nữa.

"Mấy chục năm rồi, ly hôn cũng không phải lần một lần hai. Cũng không ngờ là nói một hồi lại thành sự thật." Mẹ Chu đắm chìm trong nỗi buồn khi ly hôn. Bà cảm thấy trong nhà nhất định phải có một người đàn ông - bất kể người đàn ông đó có đáng tin hay là không, bây giờ ly hôn, bà lập tức cảm thấy thật bất lực: "Mẹ phải làm gì đây?"

Mẹ hắn ngồi trước mặt hắn bụm mặt khóc. Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, từ khi hắn còn là một đứa trẻ, mỗi lần cãi nhau với bố Chu hay là bị thiệt thòi, Chu Duệ Quân luôn là đối tượng để bà khóc lóc kể lể, nhưng hắn biết bây giờ bà muốn nghe một câu: "Còn có con ở đây."

Câu nói này đã lẩn quẩn trong miệng mấy lần mà chưa nói ra được, mẹ Chu đã đột nhiên oán hận nói: "Nhưng con cứ yên tâm, căn nhà kia của con ông ta vẫn phải trả tiền hằng tháng. Đừng nghĩ ly hôn là có thể phủi mông rời đi, con trai là con của hai người, không có ông ta thì làm sao... "

Trong lúc nhất thời, ý định nói ra và sự dịu dàng vừa xuất hiện đều bị xói mòn đi, trong lòng chỉ còn sự chết lặng và sự bất đắc dĩ không khỏi cười khổ.

Tinh thần Mẹ Chu không ổn định, ngồi được một lát đã bị Chu Duệ Quân đuổi đi. Hắn vẫn không ngủ, có quá nhiều chuyện tồn đọng - dù là công việc, gia đình hay tình cảm, cuộc sống của hắn là một đống hỏng bét. Bệnh nhân ở giường bên cạnh ngủ rất ngon, vang lên tiếng hít thở nhỏ bé, hắn bất ngờ nghĩ đến Phương Duy - khi ngủ đối phương cũng như vậy, hơi thở nhẹ nhàng, thân thể nâng lên hạ xuống theo, yên tĩnh không màng danh lợi. không có thói quen xấu nào, rất ngoan.

Tàn thuốc được thu dọn nằm im lặng trong thùng rác, còn Chu Duệ Quân thì nằm lặng lẽ ở trên giường nhớ lại. Mãi lâu sau hắn mới nhận ra mình đang nghĩ gì, nhất thời đủ loại cảm xúc trong lòng, hung hăng nhắm mắt lại.

Rèm cửa trên lầu đã được kéo lên, cửa sổ ở một bên đen ngòm không nhìn thấy được gì. Mẹ Chu rời đi khi nào, Phương Duy không có ấn tượng. Cậu lê bước lảo đảo đi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, lúc này đột nhiên trong đầu cậu lại xuất hiện một dự cảm - có lẽ mình lại không thể đi ra ngoài nữa rồi.

Cậu giống như một bệnh nhân bị đau bao tử, cong người như một cây cung sắp gãy, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Tay của Chu Duệ Quân?

Thì ra không chỉ là nghỉ học.

Tâm trí cậu rối bời, suy nghĩ khó khăn, có lẽ cùng là vì e ngại phải đối mặt. Dù gì cũng đâu ai muốn đột nhiên gánh lấy sai lầm không phải do mình gây ra trên lưng.

—-Vô tội thật à?

Một giọng nói khác lại đột nhiên nhảy ra.

Gần đêm khuya, y tá nhìn thấy một người đàn ông lỗ m ãng xông vào, bắt được người nào liền hỏi bác sĩ của người bệnh tên Chu gì đó ở phòng bệnh 0213 khoa Ngoại thần kinh ở đâu. Giờ này chẳng phải bác sĩ đã nghỉ làm rồi à?

Một số người đều không kiên nhẫn đuổi cậu đi, chỉ duy nhất có một người thấy dáng vẻ cậu như mất hồn lạc phách thì hảo tâm nói cho cậu biết. Thật trùng hợp, đêm nay bác sĩ của Chu Duệ Quân trực ban, vừa kiểm tra phòng xong liền có người đẩy cửa ra.

Chàng trai vội vàng hấp tấp, tình trạng hơi mất tập trung, hỏi ông tay của Chu Duệ Quân bị gì?

Bác sĩ không biết cậu đang nói gì, nghiêm nghị đuổi cậu ra ngoài. Phương Duy không chịu rời đi, ngoan cường hỏi. Giằng co một lát, bác sĩ đã bị đánh bại, bất đắc dĩ nói trước sự hung hăng càn quấy của cậu: "Chúng tôi là khoa Ngoại thần kinh, chỉ chữa bệnh đầu óc cậu ta, làm sao biết được tay cậu ta bị sao?"

"Tay có bị thương gì không?" Bên kia hỏi.

"Cậu..." Người này hoàn toàn không nghe người khác nói. Bác sĩ vẫn còn hiền lành. "Tôi không biết. Tôi nghe nói là có vết thương cũ, trước đó nảy sinh xung đột với người khác nên bị thương lại."

Phương Duy hỏi: "Ông kiểm tra giúp được không?"

"Dĩ nhiên là không rồi."

Bộ não của Phương Duy vô cùng hỗn loạn, căn bản là không phát hiện ra yc của mình hơi vô lý: "Vậy cụ thể là bị tổn thương như thế nào? Lần này anh ấy bị thương có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ đang muốn nghỉ ngơi, lạnh lùng vô tình đuổi một câu: "Đã là tổn thương vĩnh viễn rồi thì tổn thương thêm một hai lần có khác gì đâu?"

Phương Duy như bị người ta tạt nước lạnh đầy người, bỗng nhiên lùi ra sau một bước, đâm vào khung cửa tạo ra tiếng vang loảng xoảng. Cậu lại không cảm nhận được nỗi đau, chỉ là ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

Đã là tổn thương vĩnh viễn rồi thì còn quan tâm tổn thương lần một lần hai à?

Đúng vậy. Đúng vậy.

Xưa giờ cậu chưa bao giờ suy nghĩ mà tự cho rằng giữa mình và Chu Duệ Quân đã được tính là hòa nhau.

Cậu vô tình hại hắn phải nghỉ học, hắn cố tình làm tổn thương tình cảm của cậu - đến đây là hòa nhau, không liên quan gì đến nhau nữa. Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng trên trời đã giáng xuống một tia sét to, đánh vỡ sự cân bằng mà cậu vất vả tạo dựng nên.

Khi còn đi học Chu Duệ Quân học hành rất nghiêm túc. Hắn thông minh, nhưng cũng không phải là loại học sinh thiên tài. Điểm tốt và tương lai tốt đều phải dựa vào chính mình mới có được. Khí phách bén nhọn trên người hắn rất thu hút, Phương Duy lúc đó đã bị sa vào điểm này.

Nhưng bây giờ Phương Duy lại không thể không đối mặt - Có lẽ chính cậu đã làm biến mất khí phách bén nhọn đó từ trên người đối phương.

Dù cậu có tự tay cầm con dao đó hay không thì cũng khó mà trốn tội.

Trong mấy ngày liên tiếp, Triệu Diên là người đầu tiên phát hiện ra rằng Phương Duy có gì đó không đúng, bởi vì đối phương hoàn toàn né tránh khỏi tất cả các lời mời của anh. Anh có bóng gió hỏi: "không phải là lần trước anh tỏ tình đã làm em sợ đấy chứ? Anh đã nói rồi, anh không ép em ngay lập tức cho anh đáp án, dù không muốn thì cũng có thể làm bạn bè."

Phương Duy trong điện thoại trả lời: "Không, là do bây giờ chính tôi không muốn... Tôi không có tâm trạng, xin lỗi."

"Có tiện nói ra không? Anh sẵn sàng trở thành thùng rác để cho em trút hết ra, sẽ tiếp nhận toàn bộ, không nôn ra ngoài."

"Xin lỗi..."

Triệu Diên nắm lấy điện thoại, khóe miệng hạ xuống: "Có gì mà xin lỗi, cứ nói mấy chữ này làm gì?"

Phương Duy lại muốn nói mấy chữ đó trong vô thức: "Xin... Tôi không biết, Triệu Diên, tôi đang rất rối."

Cậu nói mình đang rất rối nhưng cũng không có ý muốn nói hết ra ngoài, Triệu Diên đành phải cúp máy.

Phương Duy ở một mình trong nhà, ngoại trừ công việc ra thì mấy ngày nay hầu như cậu không ra khỏi cửa. Cậu không bình tĩnh nổi, không tài nào giả vờ điềm nhiên như không có việc gì được.

Điện thoại của Tạ Hành khoan thai đến trễ, nhưng lại như một tia sấm sét. Phương Duy nắm chặt điện thoại, vang lên bảy tám lần cũng không dám nhận.

Trong lòng cậu đã có dự đoán, nhưng cậu đang do dự có nên giật ra sự thật tr@n trụi không - như thế sẽ thật sự không trốn tránh được.

"Phương Duy." Vừa kết nối, Tạ Hành đã lo lắng hét lên: "Bây giờ cậu..."

Phương Duy mở miệng ngắt lời hắn: "Tạ Hành, tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?"

Bên kia khẽ giật mình: "Cái gì?"

"Các cậu, năm đó có phải các cậu...?"

"Có chuyện gì thì hỏi sau được không?" Tạ Hành nói: "Cậu giúp tớ chuyện này trước được không?"

Ngữ điệu của hắn quá gấp gáp, làm cho Phương Duy ngừng nói.

"Cậu sao vậy?"

Trong giọng nói của Tạ Hành hiếm khi xen lẫn ý khẩn cầu: "Cậu giúp tớ đi xem Đàm Tây Nguyên một chút, nhờ cậu giúp tớ đi xem anh ấy một chút."

"Anh Đàm?" Trong lòng Phương Duy đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Gần đây Đàm Tây Nguyên không đáp lại mấy lần cậu liên lạc. "Chuyện gì đã xảy ra với anh Đàm?"

"Trang Việt... Em trai Trang Việt của anh ấy..." Giọng nói của Tạ Hành nghe thật sự không giống hắn chút nào, hơn nửa ngày hắn mới tìm ra một từ không quá phù hợp nhưng vẫn đủ nhẹ nhàng: "Vẫn chưa tỉnh lại."

Buổi tối vừa mới mưa, hai bên đường tràn ngập mùi tanh của bùn đất, đi vào trong bệnh viện thì được thay thế bằng nước khử trùng. Phương Duy đã hơn hai mươi tuổi nhưng may mắn chưa từng tham gia tang lễ lần nào. Gia đình và bạn bè thân thiết vẫn còn ở nhạn thế, có đám tang cũng không phải không đi không được, vì vậy cậu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy người chết. Thậm chí cậu còn không quá quen thuộc với bệnh viện.

Trang Việt, người cậu chưa từng gặp đang nằm đó, sắc mặt xanh trắng, hòa vào tấm chăn làm người nào đứng từ xa nhìn lại cũng cảm thấy lạnh lẽo. Đàm Tây Nguyên đang ngồi cạnh cậu, đôi mắt anh không tập trung, sắc mặt trông không tốt hơn người em trai đang nằm được bao nhiêu.

Trong một khoảnh khắc, Phương Duy không dám nói gì cả - thậm chí còn nhịn thở. Mấy phút sau Đàm Tây Nguyên mới phát hiện ra là có người, giọng anh khàn khàn, giống như là đang chuyển động đánh bóng một bề mặt thô ráp: "Sao em..." Nói được một nửa anh mới nhận ra: "Tạ Hành bảo em đến à?"

Phương Duy không chắc trong lời nói của Đàm Tây Nguyên có ý gì là trách cứ hay không, vì vậy cậu dừng lại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em liên lạc với anh mấy lần mà không được nên tự đến xem thử."

Đàm Tây Nguyên im lặng một lát rồi nói, "Xin lỗi, mấy ngày nay anh không để ý."

"Không sao đâu không sao đâu." Phương Duy nghe thấy anh xin lỗi thì vội khoát tay.

Trước giờ người nên nói xin lỗi chưa bao giờ là Đàm Tây Nguyên.

"Em có muốn ngồi một lúc không? Muốn uống nước thì em tự lấy nhé, bây giờ anh không..." Lần đầu tiên Đàm Tây Nguyên thể hiện ra sự bất lực như vậy.

"Anh Đàm." Phương Duy bước lại gần anh, nhẹ nhàng kêu lên.

Khi cậu bất lực muốn chết, Đàm Tây Nguyên đã an ủi cậu rất nhiều, nhưng bây giờ khi chính cậu đối mặt với sự bất lực của anh, ngay cả một câu an ủi cậu cũng không biết phải nói ntn.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy móc dụng cụ kêu tích tích. Phương Duy nghe mấy giây, đột nhiên cảm thấy khó chịu không nói nên lời - âm thanh này chỉ cho thấy rằng Trang Việt còn đang sống, nhưng sống lại là một khái niệm rất rộng, vẫn chưa tỉnh lại cũng là sống - mà tử vong cũng là một khái niệm rất rộng, có khả năng tỉnh lại rất nhỏ cũng là một loại tử vong. Bây giờ giới hạn sinh tử đã trộn lẫn vào nhau, trở nên mơ hồ không rõ.

"Anh Đàm, Tạ Hành..." Phương Duy khó khăn mở miệng, cậu biết mình mở đầu như thế này là hỏng bét.

"Khi Trang Việt chào đời, anh mười một tuổi." Đàm Tây Nguyên nói chuyện khác.

Đây là mở đầu cho một câu chuyện dài, Phương Duy thức thời im lặng ngậm miệng lại. Trong lòng cậu có một loại dự cảm - có thể Đàm Tây Nguyên chưa từng nói với ai những câu này.

Anh tiếp tục nói: "Mười một tuổi thì cũng chưa biết gì, nhưng có một điểm là rất rõ ràng - anh đã sợ khi được sinh ra nó sẽ là một con quái vật."

"Dù gì thì một đứa trẻ được sinh ra từ một bà mẹ nghiện m@ túy thì bình thường được bao nhiêu?"

Phương Duy choáng váng.

Đàm Tây Nguyên không quan tâm đ ến phản ứng của cậu. Đây là một câu chuyện được kể đơn phương. Tai nạn của Trang Việt làm anh không thể giấu đi quá khứ ảm đạm này trong lòng cho nó hư thối được nữa.

Anh không có thời thơ ấu. Bố anh cũng có văn hóa, học công nghệ sinh học nhưng lại làm người không có nguyên tắc, tàng trữ m@ túy. Tiếc là ông ta chỉ là mối cuối cùng trong đường dây kiếm lời, sau khi xảy ra chuyện thì bị đẩy ra gánh tội đầu tiên, chết trong tù. May mắn là sau đó mẹ Đàm Tây Nguyên đã tái hôn đúng đắn, Đàm Tây Nguyên mới được hưởng thụ được một chút dịu dàng trong gia đình từ người bố dượng đôn hậu, nhưng cảnh đẹp cũng không kéo dài được bao lâu, cuối cùng người mẹ cũng nghiện m@ túy.

Năm đó mang thai Trang Việt vô cùng khổ cực. Đàm Tây Nguyên và bố dượng của anh phải trói người phụ nữ lên giường hết lần này đến lần khác, liên tục kìm hãm h@m muốn mạnh mẽ mà chết tiệt của đối phương lại, Trang Việt mới được sinh ra an toàn.

Trong ký ức của Đàm Tây Nguyên, khoảng thời gian thân thiết nhất của anh và mẹ chính là đoạn thời gian đó. Bụng của bà đã rất lớn, bà hiếm khi ổn định được tinh thần nằm trên giường, sờ đứa bé ở trong bụng, hỏi Đàm Tây Nguyên muốn em trai hay em gái. Vào thời điểm đó, Đàm Tây Nguyên đã học được cách lén đi quán net tra thông tin, nhập từng chữ bính âm vào, đọc được từng tiêu đề tin tức gây sốc. Em trai hay em gái gì cũng không quan trọng, anh chỉ hi vọng sẽ không phải là một con quái vật nhỏ.

Đó là khoảng thời gian dịu dàng hiếm có của hai mẹ con bọn họ, không có tiếng kêu to tê tâm liệt phế, không có d*c vọng không khắc chế nổi. Họ ngồi bên giường trò chuyện, suy nghĩ về những cái tên họ muốn đặt cho thành viên mới trong gia đình này, nhưng sự yên bình và dịu dàng này đột nhiên lại bị gián đoạn bởi tiếng đập cửa gấp rút mà mạnh bạo đánh gãy, giống như tiếng pháo nổ từng đợt ở bên chân trong đêm tối.

Ngay sau đó, một số người mặc đồng phục lao vào, chen chúc trong căn nhà nhỏ hẹp.

Vào thời điểm đó, Đàm Tây Nguyên còn nhỏ, nhưng vẫn dang hai tay đứng trước mặt mẹ. Mẹ anh từng ở trại cai nghiện, sau khi ra ngoài cần phải đi đến nơi gần đó để kiểm tra cơ thể định kì theo quy định. Nhưng sau khi hoài thai họ lại quên sạch chuyện này. Những người kia nhìn thấy cái bụng to của bà thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi. Đêm đó họ liền vào bệnh viện, Trang Việt là trẻ sinh non. Đàm Tây Nguyên không được phép vào phòng sinh. Anh và bố dượng đau khổ đứng ở cửa ra vào. Gần đến hừng đông mới được gặp đứa em trai còn chưa sinh ra đời mà đã được định sẵn là sẽ có số mệnh nhiều thăng trầm này - không phải là một con quái vật nhỏ, dù trông nó nhăn nheo xấu xí vô cùng.

Cái tên Trang Việt đến từ Đàm Tây Nguyên, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Thật không may mẹ anh là người đầu tiên không vượt qua được. Người nghiện có một lần là sẽ có lần thứ hai, sau này liên tục vào nơi cai nghiện nhiều lần, cuối cùng không vượt qua được.

*Tên đứa em: 庄越. 越 có một nghĩa là "vượt qua".

Mà bây giờ thì tới phiên chính Trang Việt.

Thiết bị liên tục vang lên tiếng vang tích tích máy móc. Toàn thân Phương Duy lạnh toát, không nói nên lời dù chỉ một chữ. Đàm Tây Nguyên cong lưng ngồi trên ghế, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi.

"Anh chỉ có một người nhà chân chính này." Giọng anh run rẩy, hai tay đặt trên nửa trên của khuôn mặt: "Chỉ có mình em ấy."

Phương Duy ngồi xuống ngang hàng với anh, và muốn nắm tay anh nhưng lại cảm thấy không thích hợp, trong lúc nhất thời cảm thấy thật luống cuống.

"Bị xe đụng ạ?"

Đàm Tây Nguyên bỗng giương mắt nhìn chằm chằm vào cậu: "Không, căn bản không phải."

"Em biết, Tạ Hành nói thế, nhưng báo cáo giám định..."

"Báo cáo giám định đã được sửa đi sửa lại, là đặc quyền của bọn họ, giả cũng có thể biến thành thật."

Phương Duy muốn nói điều gì đó, cùng anh phàn nàn, lên án hoặc trút giận, gì cũng được. Nhưng đột nhiên nhớ điện thoại trên tay mình còn đang kết nối trò chuyện, cậu lập tức mất đi lập trường nói chuyện.

- Thực ra mình cũng là một người nằm trong số đó.

"Em muốn giúp đỡ." Phương Duy nói, anh Đàm đã giúp cậu rất nhiều lần,cậu cũng muốn báo đáp, muốn giúp anh một chút. "Nhưng em không biết phải làm gì?"

Đàm Tây Nguyên nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cậu, chậm rãi lắc đầu rồi nhắm mắt lại: "Phương Duy, anh cũng không biết, anh cũng không biết phải làm gì."

Trong công ty, Đàm Tây Nguyên là xương sống trong đội của họ, mọi người phạm sai lầm cũng không sợ, trời có sụp cũng có anh Đàm chống đỡ. Anh giống như là người bố trong mắt đứa trẻ, cứ như là không gì không làm được.

Mà bây giờ cái người vô cùng đáng tin, không gì không làm được lại đang bất lực nói anh cũng không biết phải làm gì.

Cuối hành lang bệnh viện có một cánh cửa sổ, Phương Duy đừng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, là một bãi cỏ đen sì.

"Cậu đã nghe được rồi đấy."

Bên kia hồi lâu mới lên tiếng: "Ừm."

"Tạ Hành, phía em họ của cậu, không làm gì được à..." Phương Duy muốn nói lại thôi.

"Tớ đã đi tìm nó rất nhiều lần, tìm cả cô và chú nhưng không có ngoại lệ, toàn bị đuổi đi, nói tớ ăn cây táo rào cây sung." Tạ Hành ngồi xổm dựa vào tường: "Phương Duy, cậu nói xem bây giờ tớ phải làm gì đây?"

"Cậu xúi em họ cậu đánh Trang Việt à?"

"Không phải, không, tớ không biết. Tớ tưởng chỉ đánh nhau nhỏ thôi, hơn nữa quả thật nó cũng không cố ý, chỉ xô đẩy một chút, ai mà ngờ..."

"Không phải là cố ý thì sẽ được miễn trách nhiệm à?"

"Tớ biết! Nhưng cậu muốn tớ phải làm gì đây?" Tạ Hành ghét cậu nói chuyện như vậy, lập tức rống lên: "Từ đầu nhà cô tớ đã đồng ý bồi thường cho nhà họ rồi, nhưng Đàm Tây Nguyên không đồng ý, nhất định phải truy cứu trách nhiệm hình sự. Lỡ tay làm người ta bị thương cũng phải bị phạt à, cậu thấy, cậu thấy như vậy cũng được à?"

Hơn nữa, sau khi Trang Việt bị đẩy ngã cũng không lập tức xảy ra chuyện, thậm chí còn đi lên lớp học. Mãi đến khi học xong đi ra ngoài, bị một cái minibus quẹt nhẹ ở trên vạch qua đường dành cho người đi bộ mới đột nhiên ngất, không còn ý thức. Lần này người làm cho người khác bị thương liền biến thành lái xe, đen trắng điên đảo.

Hình như có phòng bệnh nào đang ăn mừng sinh nhật, âm thanh náo nhiệt xuyên qua cửa truyền vào trong hành lang. Trong lòng Phương Duy tràn đầy sự mờ mịt.

Tạ Hành ở đầu bên kia điện thoại liên tục nói: "Thật ra tớ hoàn toàn có thể loại mình ra, không nói gì với anh ấy cả. Nhưng không biết tại sao trong nháy mắt nhìn thấy anh ấy nhận được tin có thể Trang Việt sẽ không tỉnh lại được, tớ lại không nhịn được... Rõ ràng tớ cũng không làm gì sai mà? Tớ chỉ vô ý nói một câu thôi, tớ không nghĩ sẽ trở thành như vậy..."

Hắn nói với Đàm Tây Nguyên là em họ hắn có từng hỏi nó đi tìm Trang Việt gây phiền phức được không, trong lúc nhất thời không để trong lòng nên hắn đã đồng ý. Tưởng chỉ là một trò đùa, không ngờ lại ầm ĩ đến tận mạng người.

Đàm Tây Nguyên không phải là một người dễ giận, nhưng vào lúc đó anh đã phải nén giận bảo hắn cút. Rốt cuộc, nếu không phải tại vì Tạ Hành thì trong một trường Đại học lớn như vậy, em họ của Tạ Hành và Trang Việt căn bản sẽ không quen nhau, càng không tạo ra nhiều hệ lụy như vậy.

Đi sai một bước, dẫn đến kết quả xấu nhất.

Mà đương sự vẫn còn muốn xác nhận: "Tớ có sai không?"

Mình có sai không? Phương Duy cũng đang tự hỏi mình.