Nhưng cậu đã chậm hơn một bước, Phương Duy đã bị Chu Duệ Quân lấn tới, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu. Phương Duy run rẩy kịch liệt, giống như một con cừu non bị ngậm lấy gáy, nhất thời không thể động đậy. Mãi cho đến khi đối phương đưa tay ra, cậu mới nhớ ra phải lùi lại, nhưng lại vấp phải một tảng đá, cả người ngã sang bên cạnh.
Chu Duệ Quân không kéo, Phương Duy trực tiếp ngã xuống đất. Cậu đau đến nhíu mày, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Chu Duệ Quân từ trên cao nhìn xuống nói: "Cậu xem... Tôi vẫy tay thôi cậu đã không nhịn được."
Hắn có đôi mắt sắc bén, động tác nhấc chân yếu ớt khi nãy của Phương Duy cũng không qua được mắt hắn.
"Không." Phương Duy vô lực phản bác: "Không hề."
"Vậy à?"
Trong hai chữ nhẹ nhàng toàn là ý trào phúng, Phương Duy trừng mắt nhìn hắn, ngồi trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi: "Không hề!"
Dường như Chu Duệ Quân đang mỉm cười, từ từ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sáng rực, không hề che đi d*c vọng xâm lược. Sau đó hắn sờ sờ bả vai của cậu cảm nhận sự run rẩy, cười nhạt nói: "Vậy cậu run cái gì? Sợ không kìm nổi mà tiếp tục làm nũng à?"
Phương Duy bị lời nói xấu xa không ngừng của hắn làm cho giật mình. Cậu khoát tay, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Cậu cho rằng bị đối xử như thế rồi mà tôi sẽ còn thấp hèn với cậu như vậy à?"
Đây là một câu hỏi hỏi lại, đáp án cũng rõ ràng. Trong mắt Chu Duệ Quân lóe lên, đột nhiên đẩy cậu ngã xuống đất, sau đó cúi người đè lên trên người cậu, châm chọc nói: "Tại sao không? Chó là chó, còn muốn làm người à?"
Con ngươi Phương Duy to ra, trong mắt tràn đầy sự không thể tin được. Dù đây không phải là lần đầu tiên nghe được những lời khó nghe này, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng chua xót, bờ môi run run vài lần mới nói: "Không, không bao giờ."
Chu Duệ Quân chỉ cười nhạo.
Phương Duy đột nhiên vùng vẫy dữ dội, cố gắng trốn thoát khỏi hắn. Chu Duệ Quân vừa mới đánh nhau với Tạ Hành nên suýt nữa không khống chế cậu được. Phương Duy nhân cơ hội liều mạng nắm lấy cổ tay trái của hắn, cố gắng đẩy hắn ra. Biểu cảm của Chu Duệ Quân vặn vẹo, nhưng trong lúc hỗn loạn Phương Duy không nhận ra điều đó.
"An phận chút đi." Giọng nói của Chu Duệ Quân xen lẫn vài phần nghiêm nghị, giơ tay đè cậu xuống thật chặt.
Phương Duy cuối cùng cũng rơi vào thế hạ phong, thở gấp: "Cút đi."
Không biết vì sao mà Chu Duệ Quân khẽ cười, hắn đến gần Phương Duy: "Không cút thì cậu làm gì được tôi?"
Phương Duy bị hắn đ è xuống, sau lưng là nền đất lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua lớp áo mỏng xuyên thấu vào lòng. Cậu nhìn chằm chằm Chu Duệ Quân đang ở trong gang tấc, quay đầu lại, phun ra một câu: "Buồn nôn."
Con ngươi Chu Duệ Quân co lại, hắn nắm cằm cậu xoay lại: "Nói lại lần nữa."
Phương Duy cắn môi: "Cút đi."
Chu Duệ Quân phá lên cười, nhưng Phương Duy lại phát hiện ra ánh mắt hắn đã đỏ lên. Cậu còn chưa cảm nhận được nguy hiểm thì một bàn tay đã duỗi vào trong vạt áo sơ mi của cậu, đảo quanh eo.
"Cậu..." Phương Duy há hốc mồm.
"Cậu lặp lại hai chữ vừa nãy cho tôi đi." Chu Duệ Quân cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu.
Cơ thể Phương Duy khẽ run lên, cậu giống như cá nằm trên thớt, Chu Duệ Quân biết rõ tất cả điểm mẫn cảm ở trên người cậu, mỗi lần đều tấn công đúng chỗ.
"Cậu có biết người bạn kia của cậu chất vấn tôi cái gì không? Cậu ta hỏi tôi vì sao lại bỏ thuốc cậu?" Chu Duệ Quân ghé sát vào tai cậu, tay chạm vào vành tai của cậu, nhẹ nhàng x0a nắn như đang đối xử với nhân tình của mình, rồi đột nhiên hung ác bóp một cái, ngữ khí cũng trở nên sắc bén: "Tôi bỏ thuốc cậu? Cậu mà cần tôi bỏ thuốc à?"
Người bạn kia nhất định là Tạ Hành, hắn hiểu lầm, tưởng Chu Duệ Quân bỏ thuốc Phương Duy. Nếu thật sự là như vậy thì còn tốt hơn bây giờ.
Phương Duy khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, mà một dòng điện kh0ái cảm quen thuộc bỗng xuất hiện trong cơ thể cậu.
Chu Duệ Quân đến gần, sờ sờ chóp mũi của cậu: "Đừng chịu đựng, tôi biết cậu đã có phản ứng."
"Cậu thì sao?" Giọng Phương Duy run rẩy, dường như là sắp sụp đổ: "Cậu có phản ứng không?"
"Đương nhiên là tôi sẽ không có phản ứng với cậu." Trả lời rất nhanh.
Gần đó có người đi ngang qua, họ ẩn mình dưới gốc cây nên không bị phát hiện. Phương Duy đột nhiên nở một nụ cười, làm Chu Duệ Quân giật mình.
Phương Duy hỏi: "Làm nhục tôi làm cậu cảm thấy rất vui à?"
"Cậu thấy sao?"
Tất cả những kỉ niệm, bạo lực và kí ức khó quên vốn không nên tồn tại.
"Vậy thì tôi sẽ không để cậu thành công đâu." Phương Duy chậm rãi nói, trong miệng đồng thời nổi lên mùi máu tanh.
Chu Duệ Quân còn chưa phát hiện ra cậu không đúng chỗ nào, ngón tay vẫn quen thuộc châm lửa trên người đối phương như cũ, dọc theo bụng dưới sờ s0ạng hạ th@n cậu, nhẹ giọng nói: "Thật à?"
Sắc mặt hắn thay đổi.
Không có bất kỳ động tĩnh ở chỗ đó của Phương Duy. Cậu bình tĩnh lại trong nháy mắt, tất cả d*c vọng trong cơ thể cậu cũng biến mất.
"Cậu không có với tôi thì tôi cũng sẽ không có với cậu." Phương Duy đột nhiên lộ ra một cười như vừa mới trả thù xong: "Tôi sẽ không có phản ứng gì với cậu nữa, vì rất ghê tởm."
Phản ứng bị gián đoạn.
Trong giây lát, Chu Duệ Quân cảm thấy một sự bối rối mà trước đây chưa từng có, sau đó hắn siết chặt eo của Phương Duy, mắt đỏ sậm, thốt ra: "Đừng đùa, cậu chính là một con chó, tôi chỉ cần lắc chuông là cậu sẽ vẫy đuôi mừng chủ ngay!"
"Mày thì là cái gì?" Khi đánh hắn, Tạ Hành có giễu cợt nói: "Một con chó hèn mọn mà nghĩ mình vĩ đại đến mức nào vậy? Mày chỉ xứng vẫy đuôi mua vui cho tao thôi, Phương Duy là người mày có thể đùa giỡn hả?!"
Tôi đê tiện, vậy còn các người thì sao? Chu Duệ Quân nghĩ, các người thì sao? Những người thượng đẳng tùy ý làm loạn cuộc đời của người khác thì có thể yên tâm thoải mái làm chủ nhân à?
"Tôi không thế." Phương Duy chế giễu.
"Cậu nói không thì là không à?" Trên mặt Chu Duệ Quân có vết bầm tím sau khi đánh nhau, bây giờ khuôn mặt hắn đang vặn vẹo như một con quái vật xấu xí, hắn cưỡi trên người Phương Duy, bóp cổ người dưới thân: "Dm tôi không tin."
"Đương nhiên sẽ không, cũng sẽ không bao giờ thích cậu nữa." Phương Duy cắn nát đầu lưỡi, miệng đầy mùi máu tươi, nhưng cậu không cảm giác được sự đau đớn mà chỉ có tê dại, còn có cảm giác ngạt thở mơ hồ.
Bọn họ ra sức giãy dụa, đối kháng, đều là những con thú xấu xí vặn vẹo bị nhốt.
Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm, lặng lẽ mỉm cười, như thể hắn đã nhìn thấu lời nói dối và sự ngoài mạnh trong yếu của cậu.
"Tôi biết tôi có nói tôi không thích cậu thì cậu cũng không quan tâm." Phương Duy cũng không trốn tránh. Cậu nhìn thẳng vào Chu Duệ Quân, lồ ng ngực phập phồng nhưng ngữ khí tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Nhưng tôi vẫn phải nói, tôi càng hối hận chuyện từng thích cậu hơn. Ước gì trước đây tôi chưa từng thích cậu, đây là chuyện làm tôi hối hận nhất!"
m cuối rất cao, mang theo sự quyết tuyệt cá chết lưới rách. Chu Duệ Quân đột nhiên mất đi sức lực trong tay. Ánh trăng mất đi chút sáng chói cuối cùng, khuôn mặt của những người bên dưới nó cũng trở nên mờ ảo.
Phương Duy đang nhìn hắn với ánh mắt mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Đột nhiên cậu cảm thấy mọi thứ đều trống rỗng, giống như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng lặp đi lặp lại liên tục.
Mà Phương Duy mười bảy tuổi đứng trong đám đông, chỉ có mình cậu quay lại và mỉm cười với hắn, cũng duỗi tay ra. Chu Duệ Quân cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp buông thõng bên người của mình, lại ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng đã hoàn toàn tắt ngúm, chỉ còn lại bóng tối vô tận. Khuôn mặt luôn tươi cười của thiếu niên trở nên mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ ràng một đôi mắt tràn đầy thất vọng và hận ý.
Bầu trời đỏ rực, một cảnh tượng hiếm thấy. Phương Duy nằm trên mặt đất, cục đá cấn vào lưng cậu, bộ ng ực phập phồng đã dần dần lắng xuống. Ban đầu cậu thậm chí còn chưa nghĩ ra những lời đâm thọc này, hôm nay lại có thể thốt ra, không biết có phải là gần mực thì đen không. Cuối cùng cậu cũng dám nhìn thẳng vào Chu Duệ Quân, đối phương đang nằm trên người cậu, ánh mắt thất thần.
Phương Duy bắt gặp ánh mắt của hắn, hai người yên lặng nhìn nhau, ngay cả tiếng ve kêu trong bụi cỏ xung quanh cũng trở dần trở nên yếu ớt.
Chu Duệ Quân không nói nữa, trông hắn giống như một con nhím đột nhiên bị gãy gai, chợt ngừng tấn công. Phương Duy bình tĩnh nhìn hắn, không còn bối rối, không còn bị run sợ bởi mệnh lệnh hay câu nói nào của hắn. Trong lúc nhất thời, Chu Duệ Quân cảm thấy mình thật xấu xí, xấu xí đến mức đáng thương.
"Rất tốt." Hắn nghe chính mình nói như vậy, ý tứ không rõ ràng.
Phương Duy nhìn hắn chằm chằm, toàn thân căng thành một sợi tơ mãi không giãn ra được. Chu Duệ Quân thực sự muốn che đi mắt cậu.
"Quả thật rất tốt, ít nhất cuối cùng tôi cũng nhìn ra được cậu không xứng với sự thích của tôi." Phương Duy nói.
Cũng muốn bịt miệng cậu lại.
Nhưng Chu Duệ Quân không thể làm gì cả, khi không còn thao túng được người khác thì hắn cũng không làm được gì.
Chu Duệ Quân đứng dậy khỏi người cậu, dường như hắn muốn cười nhưng lại chỉ làm một biểu cảm kỳ lạ.
Tiếng lá xào xạc, côn trùng lại kêu râm ran. Chu Duệ Quân rời đi trước, Phương Duy thì nằm dài trên đất. Đầu lưỡi vẫn còn đau, cậu cắn nát đầu lưỡi mới khắc chế được ảnh hưởng của người kia với mình. Ít nhất cũng được coi là thành công nhỉ.
Có được không? Bản thân Phương Duy cũng không biết. Bởi vì thân thể cậu khẽ run, mỗi lần đối phương vuốt v e trên người cậu đều để lại vết tích thật sâu. Cậu chậm rãi cuộn mình lại, không biết khi nào những dấu vết và vết bầm tím kia mới biến mất.
Trong khóe mắt vẫn còn đang đuổi theo một bóng người đã ngưng tụ thành một dấu chấm, Chu Duệ Quân sắp biến mất khỏi tầm mắt của cậu, hắn không hề quay đầu lại.
Bệnh viện lúc nào cũng không thiếu hơi người, Tạ Hành băng bó vết thương xong thì cùng Đàm Tây Nguyên đi ra ngoài, lẩm bẩm đói bụng. Đàm Tây Nguyên lại không nói gì, cởi áo khoác khoác lên tay rồi bước đi đến trước xe. Tạ Hành đi theo, huyên thuyên không ngớt: "Cả ngày nay tôi chưa ăn bao nhiêu, ai, còn hao phí thể lực, vừa đói vừa mệt."
"Vậy cậu đi theo tôi làm gì?" Đàm Tây Nguyên rốt cuộc cũng chú ý tới hắn, quay đầu lại hỏi.
Tạ Hành chút nữa đã vung vẩy cái đuôi không tồn tại: "Tôi đi ăn cơm với anh."
"Tôi còn có việc chưa làm xong." Đàm Tây Nguyên nói: "Cậu tìm người khác ăn chung đi."
Sắc mặt Tạ Hành rũ xuống: "Tay đau, chân đau, tôi không lái xe được, chở tôi đi ăn cơm đi."
Da mặt hắn dày nên khá khó chơi, Đàm Tây Nguyên không còn cách nào khác đành phải cho hắn lên xe.
Tạ Hành muốn đi đến nhà hàng ven sông, có cảnh đẹp để ngắm nhưng hương vị thì bình thường. Không biết là Đàm Tây Nguyên đã nghĩ thông điểm nào mà lại nghe lời hắn.
Ánh đèn neon phản chiếu trên mặt nước lấp lánh, khung cảnh thật dễ chịu, đâu đâu cũng có các cặp đôi đi dạo, nói chuyện, ăn uống và tán gẫu. Đàm Tây Nguyên không ăn được mấy miếng, Tạ Hành nhìn mặt anh nói chuyện: "Tâm trạng không tốt à? Vì tôi làm chậm trễ công việc của anh à?"
"Ăn no rồi thì tôi đi trả tiền." Đàm Tây Nguyên đáp một câu không liên quan.
Tạ Hành đột nhiên không còn khẩu vị nữa. Sau khi ăn xong, hai người đi về phía bãi đậu xe ven sông, bầu không khí ảm đạm. Tạ Hành nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội với Đàm Tây Nguyên ở đâu — mà xem tình hình hiện tại thì đã không đơn giản như là chỉ làm anh không vui nữa rồi.
Hắn hai ba bước đuổi kịp Đàm Tây Nguyên đang đi ở phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Người nhà anh lại xảy ra chuyện à? Bố dượng hay là em trai?"
Họ mới biết nhau không lâu, nhưng Tạ Hành đã hiểu gánh nặng gia đình mà Đàm Tây Nguyên đang mang là như thế nào.
"Bữa ăn vừa rồi coi như tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Cha dượng tôi nhập viện, cậu đã tìm bác sĩ, còn có chuyện Trang Việt đậu vào Đại học A, dù cuối cùng nó không học." Đàm Tây Nguyên đột nhiên đứng sững lại, Tạ Hành không kịp phản ứng, suýt thì đụng vào anh, Đàm Tây Nguyên nói: "Thật sự cảm ơn cậu."
"Sao tự nhiên lại nói vậy?" Tạ Hành cười khan, vô ý động tới vết thương nơi khóe miệng, sắc mặt vặn vẹo.
"Một bữa ăn có lẽ không đủ để cảm ơn cậu, nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy thôi." Vẻ mặt Đàm Tây Nguyên dịu dàng, anh nói: "Cũng dừng ở đây thôi."
Tạ Hành không ngốc, hắn nghe ra được cái gì đó: "Anh muốn chia tay với tôi sao?"
Dường như Đàm Tây Nguyên đã sửng sốt trong giây lát.
Tạ Hành hơi oán giận: "Chẳng trách hai ngày nay anh đều không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, hóa ra là muốn lạnh lùng đối phó với tôi. Không phải chứ, quan hệ cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi, sao anh lại lùi lại?"
Đàm Tây Nguyên nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm lấy mình của hắn, ra hiệu cho đối phương buông ra: "Chúng ta được coi như là đang yêu nhau à?"
"Ý anh là sao?" Lần này đến phiên Tạ Hành sửng sốt.
Đàm Tây Nguyên vung rơi tay của hắn: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Lần trước tôi hôn anh, anh không từ chối..."
"Cậu hôn một người xong liền xác định quan hệ với người đó là yêu đương à?"
Tạ Hành bị anh đột nhiên hỏi như vậy, không phản ứng kịp: "Vậy là không tính sao?"
Đàm Tây Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn hắn, lần đầu tiên Tạ Hành cảm thấy hận thái độ bình tĩnh này của anh.
"Vậy bây giờ ý của anh là gì?" Vài giây sau, Tạ Hành tự giễu cười nhạo.
"Tôi không có thời gian cũng như sức lực để chơi với cậu." Đàm Tây Nguyên nói thẳng.
"Câu này anh nói rất nhiều lần rồi." Tạ Hành không đồng ý: "Kết quả không phải đã chơi với tôi đến bây giờ à?"
Đàm Tây Nguyên biết hắn khó chơi như thế nào, vì vậy anh không định giấu hắn: "Mấy ngày trước tôi đã gặp mẹ cậu."
Nói đến đây là dừng, Tạ Hành làm sao có thể không rõ, lập tức nhíu mày: "Bà ấy nói gì với anh?"
"Hẳn là đã nói tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới. Cậu trốn buổi ra mắt do bà ấy sắp xếp,..."
"Đừng nghe bà ấy." Tạ Hành xua tay: "Bà ấy thích nhất là xen vào chuyện của người khác, thật phiền phức."
"Vậy thì cậu có thể giải quyết được không? Cậu có thể chống lại người nhà, đảm bảo công việc và gia đình của tôi không bị quấy rầy không?" Đàm Tây Nguyên không quay đầu lại. Lời nói của mẹ Tạ ẩn chứa những nhát dao và cả sự uy hiếp trong từng câu chữ, anh hiểu nên đương nhiên sẽ không lấy gia đình và tương lai của mình ra để đùa.
Lần đầu tiên Tạ Hành gặp phải người thẳng thắn như vậy, nhất thời khàn giọng. Đàm Tây Nguyên cười đầy hiểu biết: "Cậu xem, chúng ta..."
"Đây là chuyện giữa tôi với anh, chỉ yêu đương thôi mà, mẹ tôi có thể làm gì được anh?" Tạ Hành cắt lời anh: "Tin tôi đi, vốn không phải chuyện lớn gì đâu."
"Cuộc sống của chúng ta chưa bao giờ giống nhau." Đàm Tây Nguyên nén cười, khẽ lắc đầu. Anh có thể đối phó với Tạ Hành lâu như vậy chứng tỏ anh cũng không phiền chán loại người như hắn, nhưng khi liên quan đến tương lai và gia đình của anh, anh sẽ không chút do dự cắt đứt mối quan hệ này: "Cậu chỉ cần sống phóng túng vui vẻ là được, nhưng tôi thì không, yêu đương không phải là toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng hơn chuyện này."
"Nhưng mọi người đều phải yêu mà." Tạ Hành hoàn toàn không hiểu những lo lắng của Đàm Tây Nguyên, giống như Phương Duy, hắn chưa bao giờ học được cách đồng cảm với người khác từ khi còn nhỏ.
"Chúng ta không cùng kênh." Đàm Tây Nguyên từ bỏ nói chuyện đàng hoàng: "Tóm lại, tôi hi vọng có thể kết thúc tại đây, cám ơn cậu..."
"Không, có vấn đề gì chúng ta không giải quyết được à? Sao anh cứ phải khăng khăng dùng một gậy đánh chết?" Tạ Hành tức giận.
Đàm Tây Nguyên bất lực: "Tôi chỉ bày tỏ thái độ của mình, không hi vọng cậu lại tốn công sức cho tôi thôi."
Tạ Hành hiển nhiên không nghe vào: "Khoảng thời gian này tôi làm nhiều như vậy mà anh không động lòng chút nào à?"
Đàm Tây Nguyên khẽ lắc đầu. Anh luôn bình tĩnh như vậy, hoặc có thể nói là thờ ơ. Người bạn gái anh quen nhiều năm trước đã đánh giá anh như vậy. Đến cả khi chia tay cũng có thể ngồi đối mặt nhau, nhỏ giọng chậm rãi nói tạm biệt cô.
Tạ Hành mở miệng nhưng lại không nói nên lời. Đàm Tây Nguyên nói xong cũng không định dây dưa nữa, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Tạ Hành vội vàng: "Anh đi cái gì? Anh cứ khăng khăng không cho tôi cơ hội à, anh có tin bây giờ tôi..." Hắn nhìn chung quanh, tùy ý nói: "Tin tôi nhảy xuống sông cho anh xem không."
Đàm Tây Nguyên gần như bị hắn chọc cười, bước chân dừng lại, sự vui mừng của Tạ Hành còn chưa kịp hiện trên đuôi lông mày thì Đàm Tây Nguyên đã tiếp tục bước đi mà không quay đầu lại.
"Mẹ kiếp, tôi nhảy thật đây!" Tạ Hành hét lớn.
Đàm Tây Nguyên phớt lờ hắn, đi được hai bước lại nghe thấy sau lưng "tõm" một tiếng và tiếng con gái hét lên từ đằng xa.
"Có người nhảy xuống sông..."
Đàm Tây Nguyên lập tức quay lại, Tạ Hành đã không còn ở trên đường. Anh chạy trở lại chỗ cũ, chỉ thấy dòng sông bên cạnh xuất hiện tầng tầng gợn sóng.
"Tạ Hành! Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?" Đàm Tây Nguyên hét về phía dòng sông.
Không có tiếng vang từ bên dưới. Đàm Tây Nguyên tức giận đến mức bật cười. Tạ Hành bơi giỏi, ban đầu anh cũng không lo lắng, nhưng nghĩ đến đối phương đang bị thương, anh không thể làm gì khác ngoài tiếp tục hét lên: "Lên trước đi được không?"
Vẫn không có ai phản hồi.
Có người phía sau đã chú ý đến tình hình ở đây, đang tìm người tới để cứu. Đàm Tây Nguyên phục hắn luôn: "Đi lên đi, đừng làm rộn nữa."
"Không." Đột nhiên trên mặt nước xuất hiện một cái đầu ướt đẫm.
Đàm Tây Nguyên giật mình, đầu của Tạ Hành xuất hiện ngay cạnh chân anh, hắn lau tóc, lặp lại một lần: "Tôi không lên đâu."
"Vậy tôi tìm người vớt cậu lên, cậu muốn dẫn cả cảnh sát và phóng viên tới à?" Đàm Tây Nguyên quỳ xuống, đưa tay về phía hắn: "Lên đi, trên người cậu còn có vết thương, nước bẩn, để lát nữa sẽ bị viêm..."
Lại "tõm" một tiếng, Đàm Tây Nguyên bất ngờ bị kéo xuống mặt nước lạnh giá. Tạ Hành ở bên cạnh cười vô tình.
"Vui lắm à?" Đàm Tây Nguyên làm quen với nước, giọng điệu không vui.
Tạ Hành kéo tay anh ở trong nước: "Vui mà."
Đàm Tây Nguyên bị hắn chơi xỏ đến mức bật lực.
Trên bờ sông cách xa đám đông, Đàm Tây Nguyên nói vài lời, khiến những người tốt bụng lo lắng đến giải tán. Hai người ướt sũng nằm trên bờ nhìn trăng.
"Lần sau đừng điên nữa." Đàm Tây Nguyên yếu ớt.
"Tôi thích bơi lội." Tạ Hành nói không đầu không cuối.
"Bơi hay nhảy sông?" Đàm Tây Nguyên khịa hắn.
Tạ Hành không thèm để ý, xoay người hỏi: "Đừng giận mà, tôi làm vậy không phải là vì giữ anh lại hay sao?"
Đàm Tây Nguyên bày tỏ sự không đồng ý, nhưng không nói gì thêm. Tạ Hành quá điên rồ, dường như hắn cứ không chút đắn đo mà làm bất cứ cái gì mình nghĩ, loại người như thế này này đơn giản là như một kẻ mất trí, gần như là hai thái cực so với Đàm Tây Nguyên.
Nhưng trái cực thì lại hút nhau.
"Tôi thật sự rất thích bơi lội." Tạ Hành nhìn Đàm Tây Nguyên, thật ra hắn cũng mơ hồ hiểu được tại sao anh lo lắng, đơn giản là mẹ Tạ tạo cho anh áp lực, làm anh không muốn mạo hiểm với hắn.
Đàm Tây Nguyên không hiểu: "Cái gì?"
"Nhưng mẹ tôi cảm thấy làm vận động viên quá mệt mỏi. Sinh ra trong một gia đình như vậy thì cần gì phải chịu khổ?" Tạ Hành đưa tay ra sau đầu, tóc ướt sũng dán lên mặt, mắt sáng ngời: "Cho nên sau này tôi không học bơi nữa..."
Đây là điều mà hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, kể cả Phương Duy. Hắn học không tốt nhưng bơi rất giỏi, hắn đã nỗ lực vô số vì điều này nhưng lại không chống lại được một câu ngăn cản của mẹ Tạ.
Đàm Tây Nguyên không biết nên nói gì: "Ừm, rồi sao nữa?"
"Không có sau đó." Tạ Hành cười cười, ánh mắt xa xăm nhìn trời: "Với lại anh biết không, thật ra tôi không tên là Tạ Hành."
"Cái gì?" Đàm Tây Nguyên không theo kịp tiết tấu của chủ đề.
"Hồi nhỏ tôi tên là Tạ Chiêu Thần. Tôi thấy chữ Chiêu quá nữ tính nên sau này đã đổi tên."
Vậy thì sao? Đàm Tây Nguyên nhất thời không hiểu ra sự liên kết trong mấy câu của hắn.
"Tên không phải rất quan trọng với một người à? Tôi có thể thay đổi tên của chính mình, vì vậy đương nhiên là tôi sẽ kiểm soát được cuộc sống của chính mình." Tạ Hành nói, "Tôi nghĩ vậy."
Cũng không phải. Hắn chưa bao giờ chống lại bố mẹ mình, cho nên hắn mới từ bỏ bơi lội, mà bây giờ hắn sẽ tiếp tục từ bỏ quyền tự mình lựa chọn người mình yêu à?
Đàm Tây Nguyên hiểu ra một chút, không thể nhịn được cười: "Cho nên tôi là vật hi sinh trong trận chiến giữa cậu và mẹ cậu à?"
Tạ Hành xoay người, thân thiết cọ tới, hai mắt hắn sáng như sao, thở ra một luồng khí ấm áp dịu dàng.
"Đương nhiên là không phải, anh là chiến lợi phẩm của tôi."