Một câu "Vẫn luôn như vậy" như đã làm cả thế giới im lặng, Phương Duy không biết mình đã làm thế nào để sống qua mấy phút dài dằng dặc mới nhìn thấy đèn xe, Chu Duệ Quân đã lái xe đến. Tưởng Tiệp ngay lập tức chạy lộp cộp tới trên đôi giày cao gót, Phương Duy thì cả người cứng đờ, hai chân như bị rót chì, nửa ngày mới nhấc lên.
Tưởng Tiệp đi đến trước xe rồi quay đầu lại, giọng nhẹ nhàng: "Phương Duy, cậu ngồi sau được không?"
Cô nói rồi mở cửa ghế lái phụ ra. Trước khi đóng cửa, Phương Duy nghe thấy cô nói với Chu Duệ Quân: "Lát nữa đưa Phương Duy về trước đi, em hẹn bọn lão Dương đánh bài, ba thiếu một, anh đi không?"
Phương Duy đứng bên ngoài xe, từ cánh cửa sổ chưa đóng kín truyền ra câu trả lời ngắn gọn của Chu Duệ Quân: "Được."
Chân của Phương Duy rốt cuộc cũng không di chuyển được nữa.
Chờ giây lát thấy cậu không lên xe, Tưởng Tiệp nhấn cửa sổ xuống, hỏi: "Sao không lên xe?"
"Lát nữa hai người đi đánh bài à?" Phương Duy hỏi.
Tưởng Tiệp cười: "Đúng vậy, đưa cậu về trước rồi bọn tôi lại đi đánh bài."
Phương Duy không nói gì, cậu nhìn Chu Duệ Quân đang ngồi ở vị trí ghế lái. Cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Lên xe, tôi đưa em..."
"Không cần." Phương Duy đột ngột ngắt lời hắn: "Không cần đưa, em tự về."
Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm, Phương Duy lùi lại hai bước, gượng cười nói: "Em tự gọi taxi về, hai người đi chơi đi."
Cậu không rõ vì sao mình lại nói như vậy, có lẽ là để có được một đáp án. Trong mắt Phương Duy ẩn giấu vẻ chờ đợi, toàn bộ tập trung vào người Chu Duệ Quân. Nhưng hắn lại quay đầu đi, đường nét trên sườn mặt hiện vẻ lạnh lùng cứng rắn, nói: "Vậy em nhớ chú ý an toàn."
Trái tim cậu nặng nề rơi xuống, nhìn bóng xe biến mất trước mặt.
"Này, sao chỉ còn có mình cậu?" Phía sau vang lên giọng nam ngày càng gần hơn.
Phương Duy mờ mịt quay đầu, thấy đoàn người của giám đốc Thẩm. Giám đốc Thẩm cười: "Tiểu Chu đâu? Vừa mới trông thấy xe cậu ấy mà."
"Đi trước rồi." Phương Duy nhếch khóe miệng.
"Sao hai người không đi cùng nhau? Tiểu Chu thế này là không được." Giám đốc Thẩm cười hỏi: "Có muốn đi chung với bọn tôi không, tiện đường tiễn cậu một đoạn?"
"Không cần, tôi đón xe trở về rất tiện."
Giám đốc Thẩm lại đưa tay kéo cậu: "Để tôi đưa cậu về, muộn như vậy rồi."
Phương Duy không ngờ rằng ông ta sẽ chạm vào mình, bèn cảm thấy hơi không tự nhiên. Cậu nhẹ nhàng giãy ra rồi cười nói: "Thật sự không cần, không làm phiền giám đốc Thẩm ạ."
Giám đốc Thẩm nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu: "Được rồi, vậy cậu đi đường cẩn thận."
Phương Duy mỉm cười, đúng lúc có một chiếc taxi đến, cậu vội vẫy gọi rồi ngồi vào.
Về tới nhà, căn nhà u ám, Chu Duệ Quân chưa trở về. Phương Duy không còn sức để bật đèn. Cậu dựa vào cửa ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối, không di chuyển trong một thời gian dài.
Cậu tắm rửa đơn giản rồi ra ngoài, những giọt nước trên tóc chảy dọc theo cổ xuống sàn nhà. Phương Duy không lau, bây giờ cậu căn bản là không có tâm trạng và sức lực nên đi thẳng ra phòng tắm, chuẩn bị về phòng ngủ. Khi đi ngang qua phòng khách, cậu dừng lại. Cậu nhớ mình không bật đèn, nhưng bây giờ căn phòng đã sáng.
Chu Duệ Quân đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, hắn cúi đầu nên không thấy rõ sắc mặt. Phương Duy đứng đó ngơ ra, nước sắp tụ thành sông trên sàn nhà. Cậu muốn không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng hết lần này tới lần khác chân cậu không nể mặt, dính vào sàn nhà không nhúc nhích.
"Sao anh lại quay về? Không phải anh muốn đi đánh bài à?" Phương Duy nhỏ giọng hỏi.
Chu Duệ Quân dựa vào ghế sofa, ngửa đầu ra sau nhìn cậu: "Trước đó em lên cơn cái gì?"
"... Không." Phương Duy nói: "Nếu anh đi đánh bài thì em tự về, không được à?" Nói xong câu cuối cùng cậu còn bật cười.
Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm, vẫy tay nói: "Lại đây."
Phương Duy không di chuyển, Chu Duệ Quân lẳng lặng chờ cậu, nhưng lại thấy cậu xoay người đi vào trong nhà bếp.
Suýt nữa, suýt nữa là không nhịn được. Đối đầu với Chu Duệ Quân, Phương Duy sẽ không bao giờ làm được chuyện như là làm như không nhìn thấy hay là hạ quyết tâm. Chuyện như yêu thật là kì lạ, kiểu gì cũng khiến người ta nhượng bộ, mềm lòng.
Chu Duệ Quân theo vào nhà bếp, trong không gian kín lập tức tràn ngập mùi khói, Phương Duy giả vờ ho một cái, nói: "Mùi khói nặng quá." Sau đó cậu bưng sữa bò còn nóng định đi, lại bị người từ đằng sau chặn lại, vây giữa ngực hắn và bồn rửa.
"Cái gì?" Cậu không nắm vững sữa bò, trực tiếp vẩy ra ngoài.
Chu Duệ Quân giữ Phương Duy từ phía sau, đặt cằm lên đầu cậu: "Sao lại gây chuyện nữa? Hả?"
m cuối rất nhẹ, giống như đầu nhọn móc vào tim Phương Duy. Trước khi đầu hàng, cậu giãy dụa thân thể, muốn hất hắn ra. Chu Duệ Quân nắm lấy hai tay cậu đặt vào chung một chỗ, sữa bò tràn ra ngoài, tí tách chảy trên mặt đất.
Tay Phương Duy bị nắm chặt, đành dùng chân đạp hắn: "Thả em ra! Anh có phiền không?"
Chu Duệ Quân vùi mặt vào cổ cậu, hít hà mùi của cậu, bờ môi in lên làn da non mịn lộ ra.
"Chê tôi phiền à?"
Chu Duệ Quân quấn người và dính người một cách không bình thường làm cho Phương Duy sắp điên. Cậu như bị bật hư công tắc, chợt cười ra tiếng, dần ngưng giãy dụa. Trước mặt là bồn rửa lạnh buốt, sau lưng là cơ thể ấm áp của một người đàn ông, cậu vừa cười vừa run lên nhè nhẹ.
Chu Duệ Quân ôm cậu, lật cơ thể cậu lại, Phương Duy ngồi lên trên bồn rửa.
"Anh thật đáng ghét." Làm cho người ta yêu hận khó phân.
Chu Duệ Quân cũng đang cười, sau đó đặt cậu lên trên bồn rửa rồi cúi xuống hôn. Mùi khói và nước súc miệng rất quen thuộc. Phương Duy chỉ do dự trong giây lát rồi nhanh chóng phóng túng sa vào. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, cậu nắm thật chặt quần áo của Chu Duệ Quân, làm cho áo sơ mi của hắn nhăn từng vệt.
Cậu chưa quên những gì Tưởng Tiệp nói khi tối, tất cả đều mắc lại ở cổ họng, phát ra tiếng vọng chồng chất trong đầu, bức bách cậu mở miệng ra tìm đáp án. Nhưng cậu không dám.
Nếu vài câu nếu như hỏi ra thì hòn đá kia sẽ đè lên tim cậu. Mà nếu không hỏi thì hòn đá sẽ ở trong lòng hai người, hai người cùng khó chịu.
Phương Duy tình nguyện khó chịu với Chu Duệ Quân.
Tai họa ngầm bị vùi vào trong băng. Người trong cuộc có phát hiện ra cũng hiểu trong lòng, không hẹn mà lựa chọn duy trì sự cân bằng bên ngoài, Cuộc sống tiếp tục tiến về phía trước như cũ, Chu Duệ Quân và Phương Duy bận rộn với công việc, lo cho sinh hoạt. Bên kia Tạ Hành vừa công tác về, xuống máy bay liền bị đống bạn bè dẫn đi câu lạc bộ chơi mấy ngày, chờ tới khi hắn trốn ra được đi tìm Đàm Tây Nguyên thì điểm số của Trang Việt đã được thông báo, nguyện vọng cũng đã điền xong.
"Thi cũng OK, hơi kém hơn thi thử một chút. Theo như điểm mấy năm trước, chắc là có thể đậu Đại học A."
"Có được mấy ngày nghỉ rồi. Ngày mai là cuối tuần, anh có rảnh để đi chơi không? Bạn tôi mở một câu lạc bộ bắn cung." Tạ Hành hỏi.
"Tôi không biết bắn cung."
Tạ Hành vui mừng: "Không phải là càng tốt à, để tôi dạy ann. Ban đầu tôi gọi Phương Duy, nhưng cậu ấy nói phải tăng ca. Cuối tuần tăng ca cái gì, tôi thấy rõ ràng là muốn ra ngoài hẹn hò với bạn gái?"
"Gần đây em ấy nhận thêm việc riêng, bận thật..." Đàm Tây Nguyên đang vừa gọi điện vừa cho mèo hoang dưới lầu ăn, nói ra khỏi miệng mới nhận ra không đúng, vội ngừng lại.
Nhưng Tạ Hành đã bắt được những điểm chính: "Nhận việc bên ngoài? Nó đâu có thiếu tiền."
Đàm Tây Nguyên ho khan: "Chắc cậu ấy muốn học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm."
Tạ Hành nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm: "Trải nghiệm cái gì, cũng không biết mệt hay sao."
Phương Duy bận rộn đương nhiên là có lý do, nhưng Đàm Tây Nguyên không tiện nói, bèn đổi chủ đề: "Cậu vừa nói cuối tuần à? Tôi đã hứa sẽ đi leo núi với Trang Việt vào cuối tuần nên chắc không có thời gian."
"Vậy tôi đi leo núi với bọn anh cũng được." Tạ Hành biết nghe lời, đổi miệng. "Mấy ngày nay thời tiết tốt, tôi muốn leo núi."
Đàm Tây Nguyên nghẹn lời: "..."
"Được không?"
"Tùy cậu."
"Vậy hẹn gặp lại vào cuối tuần nhé. Đúng rồi, bọn anh cắm trại à, có muốn mang theo thiết bị không?"
"Chỉ leo lên một ngày thôi, không qua đêm."
Kết quả là, hôm sau trời mưa. Leo núi được đổi sang tuần sau. Tạ Hành lực bất tòng tâm nhưng cũng không thể chống lại sự cô đơn, liền hẹn Đàm Tây Nguyên ra ngoài ăn cơm, tiếc là thời gian không khớp nhau nên mãi mà không thành.
Mưa liên miên đến thứ ba. Đàm Tây Nguyên nói rằng tối nay có một bữa tiệc, Tạ Hành không có gì làm chuẩn bị định tìm người đua xe. Kết quả mẹ hắn Dương Nhĩ Lam gọi tới nói ông cụ bị ngã trong nhà, dù không có chuyện gì lớn nhưng dù gì cũng bị ngã nên con cháu trong nhà thay nhau đến thăm hỏi.
Tạ Hành đành vội về nhà, trùng hợp mẹ Phương Duy cũng ở đó. Từ nhỏ y đã thân với bà, bèn kêu lên: "Mẹ nuôi, khí sắc dì tốt đấy, nhưng hình như có gầy một chút, sao vậy, gần đây giảm béo ạ?"
Mẹ Phương cười: "Ai, tuổi dì cao rồi giảm béo cái gì? Có con đấy, lâu rồi không gặp."
"Trước đó con đi công tác, rất bận công việc." Tạ Hành phóng đại. "Con trai của dì còn bận hơn con. Cuối tuần mấy ngày trước con tìm cậu ta đi chơi, cậu ta đều nói đang tăng ca. Mẹ nuôi, mẹ phải điều tra cậu ta thêm, cuối tuần mà tăng ca à? Chắc chắn là đi với bạn gái... "
"Con im đi." Dương Nhĩ Lam từ đằng sau đánh một cái lên gáy y, la mắng: "Người ta biết tiến tới mà con còn nói xấu. Nhanh đi lên lầu gặp ông con."
Tạ Hành vô duyên vô cớ bị tát một cái, nhe răng trợn mắt với mẹ y một phen rồi mới lên lầu để gặp ông.
Dương Nhĩ Lam cười xin lỗi: "Chị đừng để ý..."
Mẹ Phương lắc đầu: "Lần này Tiểu Duy đã vượt quá dự đoán của tôi, đến bây giờ mà nó còn giấu Tạ Hành."
Khi Tạ Hành xuống, mẹ Phương đã đi. Hắn hỏi: "Sao mẹ nuôi không ở lại ăn cơm?"
Dương Nhĩ Lam nhìn thấy y thì đau đầu: "Con có thời gian lo người khác có ăn cơm hay không thì hay là đi xem mấy trang sách đi. Mấy kế hoạch con làm có cài nào là không bị tổng giám đốc công ty ném đi như rác rưởi không..."
Tạ Hành ôm đầu xin tha rồi nhanh chóng nắm lấy cơ hội rời khỏi nhà. Ra ngoài lại không có gì làm, mấy người bạn tìm y đi uống rượu, Tạ Hành không có hứng, xoay điện thoại lắc chìa khóa xe hai cái. Đột nhiên hắn nhớ đến Phương Duy - tên này cả ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tạ Hành nghĩ thầm, sợ bạn mình không phải yêu rồi thật chứ, không bằng hắn đi tìm hiểu ngọn ngành xem.
Vừa nổi lên ý định thì trong lòng hắn cũng nảy ra một chiêu. Tạ Hành không chào hỏi gì mà đến thẳng cửa căn hộ mà Phương Duy thuê. Kết quả mở cửa là một người phụ nữ vóc dáng nóng bỏng.
Tạ Hành tưởng là bạn gái của Phương Duy, bèn huýt sáo: "Trời ơi, thật sự không thể nhìn bề ngoài của Phương Duy chúng ta, thật sự tìm được một cô bạn gái nóng bỏng như vậy."
Người phụ nữ cau mày: "Cái gì?"
"Xin chào, tôi là Tạ Hành, Phương Duy đang tắm à?" Tạ Hành nháy mắt ra hiệu.
"Thằng điên!" Người phụ nữ mắng rồi đóng cửa ngay trước mặt y.
Tạ Hành tin tức lạc hậu bây giờ mới biết Phương Duy đã trả chung cư. Người phụ nữ hiện tại này là một người thuê mới. Tạ Hành nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành móc điện thoại ra gọi cho Phương Duy.
"Xin chào."
"Phương Phương, tớ đây."
Phương Duy nói: "Ừm, sao đột nhiên lại tìm tớ?"
"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Tạ Hành chọn hỏi câu này trước.
Da đầu Phương Duy nổ tung: "Cái gì?"
"Tớ đến chung cư của cậu, nghe nói cậu trả phòng rồi." Tạ Hành buồn bực: "Cậu đi đâu vậy? Sẽ không lớn gan đến mức ở chung với bạn gái đấy chứ."
Hắn lại đoán đúng hơn phân nửa, chỉ không đoán đúng giới tính. Phương Duy không có ý định che giấu với hắn, chỉ là không tìm được thời điểm thích hợp để nói ra miệng. Lúc này cậu cũng không muốn giải thích, ấp úng "ừ" một tiếng.
"Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là làm người ta sợ." Tạ Hành than thở: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ muốn tìm cậu trò chuyện, còn đặc biệt mang theo đồ ngọt tiệm cậu thích nè."
"Tớ ở ngoài ăn cơm với mọi người..."
"Đúng lúc tớ chưa ăn, nói địa điểm đi tớ qua...."
Phương Duy nói tên nhà hàng ra một cách vô thức rồi lại cảm thấy không đúng. Cậu nhìn lên người ngồi phía đối diện. Đàm Tây Nguyên lắc đầu, nói bằng khẩu hình miệng: "Không sao đâu."
Phương Duy gật đầu nói: "Vậy cậu đến đây đi."
Phương Duy đã hoàn thành công việc riêng trước đó, bên kia kết toán nhanh chóng, tiền lương hôm nay đã đến. Công việc được Đàm Tây Nguyên giới thiệu nên đương nhiên cậu phải cảm ơn, bèn mời anh ăn tối.
Đàm Tây Nguyên hỏi: "Tạ Hành à?"
"Ừm. Đột nhiên chạy đến căn hộ trước kia em ở tìm em, kết quả không tìm được..." Phương Duy bối rối: "Anh nghĩ em có nên nói cho cậu ấy sự thật không?"
Đàm Tây Nguyên mới quen chưa được bao lâu đã rõ tình trạng của cậu như lòng bàn tay, ngược lại bạn từ nhỏ đến lớn của cậu lại không biết chút nào. Phương Duy hơi băn khoăn.
"Cái đó phải do chính em quyết định." Đàm Tây Nguyên nói.
Tạ Hành gặp phải kẹt xe, hai người ăn gần xong hắn mới đến. Đàm Tây Nguyên tình cờ ra ngoài để trả lời điện thoại. Bởi vậy khi Tạ Hành vào cửa thì không phát hiện ra Phương Duy đang ăn cơm với ai.
Hắn chỉ vào ghế sofa đối diện: "Đi ăn cơm với bạn gái à?"
Phương Duy lắc đầu, còn chưa giải thích, Tạ Hành đã ngồi xuống cạnh cậu, nói: "Được rồi, Phương Phương, đã chơi tới bước ở chung rồi. Tớ còn tưởng loại gà tơ như cậu, cả cái hôn cũng phải hết một năm nửa năm. Người không thể nhìn bề ngoài mà, chậc chậc."
Phương Duy không trả lời nổi, bèn cười khổ cho qua. Tạ Hành không phát hiện, đưa túi giấy trong tay cho cậu: "Hộp sầu riêng của tiệm cậu thích."
Phương Duy nhận lấy, mở bao bì: "Cảm ơn."
Tạ Hành khoát tay chặn lại, lại nhìn cậu dò xét vài lần: "Sao tớ cảm giác cậu gầy đi một chút?"
Phương Duy đang cầm thìa ăn đồ ngọt, nghe vậy thì trả lời: "Không có đâu."
"Gầy thật." Tạ Hành đến gần, cười ha ha hai tiếng: "Không phải bị ép khô đấy chứ?"
Phương Duy choáng váng, sau đó nhấc chân đạp hắn.
Tạ Hành vẫn cười, nắm vai cậu nói: "Nói thật đó Phương Phương, nếu cậu lực bất tòng tâm thì để anh trai truyền cho cậu mấy chiêu."
"Cậu nói tiếp thì tớ phải rửa tai mất." Phương Duy nói. Ban đầu vì cứ giấu giếm sự thật với Tạ Hành mà cậu hơi băn khoăn, đang tự hỏi có nên nói ra hết không, nhưng nói hai ba câu rồi lại bị sự không đứng đắn của đối phương làm cho hoàn toàn thả lỏng, có vài câu cũng không tiện nói ra miệng.
Tạ Hành cười toe toét rồi nói rất nhiều lời nói tục tĩu với cậu. Phương Duy không chịu được, cầm thìa chắn miệng hắn, Tạ Hành ngay lập tức hét lên: "Cậu không biết là tớ không ăn được sầu riêng à?!"
Hai người cười đùa một trận, rồi Tạ Hành đột nhiên lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng câu chuyển ra ngoài ở chung với người khác, mẹ nuôi có đồng ý không?"
Đôi mắt của Phương Duy tối đi, Tạ Hành lập tức hiểu ý: "Không đồng ý à? Hèn gì tớ thấy tâm trạng mẹ nuôi gần đây không tốt, thì ra là vì cậu?"
Phương Duy ậm ừ: "Đại khái là vậy, bọn họ không đồng ý."
Trong lòng Tạ Hành biết Phương Duy đối đãi với chuyện tình cảm khác với mình, liền nói: "Vậy anh nhắc cậu một câu, thích một người thì bỏ ra sáu bảy mươi phần trăm sức lực là được, phải chừa cho mình một đường lui, đừng không tính toán gì."
Phương Duy nghe ngữ điệu dạy bảo của hắn thì bật cười: "Cậu hiểu như vậy à?"
"Đương nhiên là tớ hiểu rồi, dù gì tớ cũng có thể được coi là người đã đi qua vạn bụi hoa mà." Tạ Hành khoe khoang: "Loại người như bọn cậu là loại tớ coi thường nhất, nói tới yêu đương là cực đoan, không được chút nào."
Phương Duy nhìn dáng vẻ ba hoa chích chòe, dương dương đắc ý của hắn, lại liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới, bèn hỏi: "Còn cậu thì sao? Khi ở bên người ta cậu sẽ thể hiện bao nhiêu chân tâm?"
"Tớ à?" Tạ Hành nhướn mày: "Tớ theo phái tận hưởng lạc thú trước mắt, bình thường một điểm cũng không cho."
Phương Duy phì cười, Tạ Hành mờ mịt: "Cười cái gì?"
Phương Duy ở bên cạnh chỉ nín cười chỉ ra sau, Tạ Hành không hiểu gì quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Tây Nguyên ở cách đó không xa đang lẳng lặng nhìn hắn.
Tạ Hành lại máy móc quay đầu lại. Đàm Tây Nguyên nghe được cao kiến của hắn cũng không phản ứng gì nhiều, cười nói: "Trong nhà có chút chuyện, anh về trước."
Họ vốn đã ăn xong, nếu không chờ Tạ Hành thì chắc đã tính tiền đi. Phương Duy nói anh đi về cẩn thận, Đàm Tây Nguyên liền đi luôn.
Tạ Hành ngồi không nhúc nhích, Phương Duy đẩy hắn: "Không đuổi theo à?"
Tạ Hành quay đầu lại, nghiến răng: "Chơi tớ đúng không?"
Phương Duy chống cằm cười: "Nhanh lên, hôm nay anh Đàm không lái xe."
Tạ Hành chộp lấy chìa khóa xe, đang chuẩn bị đứng dậy thì nói: "Ban đầu tớ còn định nói chuyện về bạn gái kia của cậu, khi nào rảnh cho tớ gặp chút."
Phương Duy khẽ gật đầu, Tạ Hành chạy mất không còn bóng dáng.
Sau khi ăn xong, mọi người cũng đi hết rồi. Phương Duy thanh toán rồi gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân, hỏi hắn tiệc xong chưa.
"Em tình cờ ở gần khách sạn chỗ bọn anh ăn tiệc, lát nữa kết thúc em đón anh về." Phương Duy nói. Tối nay đơn vị của Chu Duệ Quân có một bữa tiệc nên ban ngày Phương Duy lái xe hắn.
"Mười giờ xong."
"Được, vậy để em dừng xe bên đường chờ anh."
Sau mười giờ, cả nhóm bước ra khỏi cửa khách sạn. Phương Duy nhìn thấy Chu Duệ Quân từ xa, hình như hắn uống nhiều, đang được người ta đỡ. Phương Duy nhấc chân muốn đi lên hỗ trợ, nhưng cậu không biết liệu Chu Duệ Quân có muốn cậu bị người ta nhìn thấy không. Trong lúc đang suy nghĩ, bên kia đã có người nhìn thấy cậu trước.
"Ô, bạn của Tiểu Chu." Lại là giám đốc Thẩm.
Phương Duy chạy qua, nhìn thấy Chu Duệ Quân thực sự đã uống quá nhiều, đôi mắt nửa khép.
"Để tôi giúp." Phương Duy đỡ lấy Chu Duệ Quân, đỡ hắn vào trong xe. Giám đốc Thẩm và mấy người ở đằng sau nhìn.
Phương Duy không tiến vào xe mà hỏi: "Giám đốc Thẩm có muốn đi cùng một đoạn không?"
"Không cần phiền đâu, Tiểu Chu uống nhiều rồi, hai người mau quay về đi."
"Được." Phương Duy thuận miệng nói: "Sao mà uống nhiều vậy."
"Tiểu Chu rất thông minh, cũng có năng lực." Giám đốc Thẩm nói: "Nhưng loại đơn vị như của bọn tôi cậu cũng biết đấy. Đôi khi muốn đi lên cũng không dễ."
Phương Duy không ngờ hắn sẽ nói vậy, nhất thời dừng cánh tay mở cửa xe. Nói câu này với cậu đã xem như là vượt qua ranh giới.
Giám đốc Thẩm chộp lấy tay cậu, cười híp mắt nhìn cậu, trong mắt chưa vẻ ám chỉ không bình thường. Phương Duy còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào thì trong xe vang lên một tiếng ồn. Chu Duệ Quân đang gõ vào kính, dường như đang giục cậu.
Giám đốc Thẩm khôi phục nụ cười hiền lành: "Nhanh lên xe đi, Tiểu Chu uống nhiều chắc bây giờ đang muốn nôn đấy, cậu đi xem một chút."
Phương Duy mỉm cười lên xe.
Chu Duệ Quân đang dựa vào ghế xe, ánh mắt hắn rất đỏ. Phương Duy lấy chai nước đưa cho hắn: "Muốn nôn à? Muốn nôn thì em đừng xe."
Chu Duệ Quân khẽ lắc đầu. Phương Duy nói thêm: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
"Liên quan đến công việc."
"Không thuận lợi à?" Phương Duy hỏi lại: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh uống nhiều như vậy."
Chu Duệ Quân nhắm mắt không nói gì.
Phương Duy liếc nhìn hắn, thừa dịp đèn đỏ giơ tay sờ lên chỗ xương lông mày của hắn: "Không thoải mái thì em mở cửa sổ xe ra nhé."
Chu Duệ Quân khoát tay, cau mày: "Vẫn ổn."
Phương Duy mở cửa sổ, gió ùa vào làm cho Chu Duệ Quân thanh tỉnh thêm mấy phần. Chu Duệ Quân đột ngột mở mắt ra: "Đóng lại đi, ồn ào."
Chiếc xe bên cạnh đang ấn còi, ồn ào thật, Phương Duy lại đóng cửa sổ. Chu Duệ Quân im lặng một lúc rồi hỏi: "Thẩm Sĩ Tài vừa nói gì với em?"
"Ai cơ?" Phương Duy chưa từng nghe thấy tên người này, một lát sau mới nhận ra: "Giám đốc Thẩm à? Không nói gì..."
Chu Duệ Quân hừ cười. Phương Duy nhìn sắc mặt của hắn: "Sao vậy?"
"Chắc là bị chèn ép cơ hội thăng chức mà thôi."
Phương Duy giật mình, hiểu ra lý do tại sao tối nay hắn lại như vậy: "Tại sao? Bởi vì giám đốc Thẩm à?"
Chu Duệ Quân im ​​lặng một lúc, Phương Duy nhìn thẳng vào hắn, đèn xanh bật cũng không biết. Chu Duệ Quân vươn tay ra, đặt lên đầu cậu.
Phương Duy nổ máy xe, vẫn hỏi: "Có phải tại ông ta không? Sao lại chèn ép anh?"
"Đừng nói chuyện nữa, lái xe đi." Chu Duệ Quân nhắm mắt lại, lười nói tiếp.
Phương Duy mở miệng mấy lần, Chu Duệ Quân cũng không phản ứng, cuối cùng không nhịn được nữa mới nói: "Im đi."
Đèn xe chỉ có thể chiếu sáng mấy chục mét trước mắt, nhìn về trước nữa thì chỉ có một màu đen, mà trong bóng tối đó giống như có một con dã thú mặt xanh nanh vàng đang núp, có thể nhào lên xé nát hết tất cả sự bình thản giả tạo vào bất cứ lúc nào.
Con đường phía trước dài và tối, như thể không có điểm kết thúc. Lại dường như sắp đến điểm cuối, hoặc là nói thực ra dọc theo con đường này nơi nào cũng là điểm cuối.