Trong lúc tâm trạng bồn chồn Phương Duy vẫn nhớ đi tìm Chu Duệ Quân, lo lắng nói: “Em nghĩ chắc chị em đã hơi nghi ngờ rồi…”
Chu Duệ Quân vừa về đến nhà, đang ở ngoài ban công hút thuốc, “ừm” một tiếng trầm thấp.
“Em phải làm sao đây? Không biết chị ấy có nói với bố mẹ em không.”
“Em sợ cái gì, come out cũng không dám à?”
Phương Duy sững sờ: “Kế hoạch của em là từ từ đến, thay đổi vô tri vô giác để họ từ từ chấp nhận, em không muốn đột ngột như vậy.”
Chu Duệ Quân thở ra một vòng khói, chậm rãi nói: “Ừm, nghĩa là em không dám.”
Một khắc trước người này còn chạy tới kể khổ cầu hòa, vừa quay mặt đi lại bắt đầu nói chuyện không dễ nghe. Phương Duy không phục nói: “Anh dám thì anh nói cho bố mẹ anh biết đi.”
Đằng kia không chút tiếng động, ngay cả tiếng bốp bốp chơi trong lễ hội lớn cũng biến mất. Phương Duy cắn lưỡi, nhất thời xúc động, cậu quên mất những chuyện vừa nói.
Cha mẹ của Chu Duệ Quân đang ly hôn, những gì cậu đang nói bây giờ chẳng khác nào là vung loạn dao cùn, khiến hắn không vui.
“Em…” Phương Duy lắp bắp nói: “Xin lỗi…”
Chu Duệ Quân ở bên kia cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tôi dám, không giống tên hèn nhát nào đó.”
“…!” Phương Duy bất mãn nhăn mũi.
Sau khi cúp điện thoại, cậu lên giường mà vẫn còn hơi lo lắng. Đương nhiên nếu người trong nhà phát hiện ra thì cũng không sao, nhưng hiện tại quan hệ giữa cậu và Chu Duệ Quân đang lung lay không ổn định, có sự can thiệp của nhân tố bên ngoài sẽ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Nói rõ ra thì còn phải trách Tạ Hành. Tại sao cứ phải đi đến trước mặt Phương Mạn để phàn nàn về việc cậu từ chối cho hắn ở trong một đêm, vạch trần tất cả sơ hở chỉ trong một câu.
Tạ Hành bị nhắc tới đang ở trong một bảo tàng nghệ thuật cách đó hơn mười kilomet thì đột nhiên hắt hơi, may là nước mũi không bay ra ngoài, hắn xấu hổ xoa xoa mũi: “Ai đang nói xấu sau lưng tôi thế.”
Đàm Tây Nguyên liếc hắn từ trên xuống dưới một cái: “Cậu mặc không đủ quần áo, nhất định là cảm lạnh.”
Gió lạnh thổi qua, Tạ Hành chỉ khoác một cái áo khoác mỏng: “Không ngờ hôm nay lại hạ nhiệt độ, đột nhiên trở nên lạnh như vậy.”
Đàm Tây Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Lát nữa bảo tàng mới mở, tôi đi mua chút đồ uống, cậu uống cái gì?”
Tạ Hành lập tức nở nụ cười, ngọt ngào nói: “Cà phê.”
Đàm Tây Nguyên khó hẹn, nhưng cũng không thoát được sự quấy rầy và luôn chiều theo ý của Tạ Hành*. Trong thành phố mới mở một viện bảo tàng mỹ thuật, Tạ Hành đã gửi lời mời nhiều lần, cuối cùng cũng thuyết phục được anh.
(*)
Cầm ly cà phê nóng hổi, ​​Tạ Hành cảm thấy trên người đã có ít nhiệt độ tụ lại, nhìn lượng người ở cửa vào bảo tàng nghệ thuật: “Chỉ mới có từng này người, bất kỳ quán lẩu nào do minh tinh mở đều có nhiều người hơn ở đây.”
“Không thể so sánh như vậy.” Đàm Tây Nguyên nói.
Cửa mở là vào được, Viện bảo tàng mỹ thuật này mới mở. Ba ngày đầu miễn phí, dùng căn cước để đổi vé vào cửa. Khi họ đang xếp hàng chờ đợi, Tạ Hành mắt sắc, liếc nhìn ID của Đàm Tây Nguyên: “Ảnh đẹp đấy.”
Đàm Tây Nguyên đặt lại chứng minh thư của mình vào ví.
Từ nhỏ Tạ Hành đã không thích đọc sách nên mắt rất tinh, ánh mắt như đuốc: “Thứ ba tuần sau là sinh nhật của anh à?”
Đàm Tây Nguyên không mong ngờ trong nháy mắt hắn lại nhìn được nhiều nội dung như vậy, ừ một tiếng.
“Định tổ chức thế nào? Cùng người nhà hay bạn bè?” Tạ Hành hỏi.
Người trẻ tuổi mới quan tâm mấy chuyện này. Đàm Tây Nguyên nhớ lại hôm thứ bảy, Trang Việt cũng hỏi anh muốn đón sinh nhật thế nào.
“Tăng ca.”
“Hả?”
Đàm Tây Nguyên bước vào viện bảo tàng mỹ thuật, vừa nhìn tấm bảng trên tranh vừa thản nhiên trả lời: “Đó là ngày làm việc mà, chắc sẽ phải tăng ca.”
Tạ Hành: “…”
Nói đến đây, trong lòng Tạ Hành đã xuất hiện ý tưởng.
Thứ ba là một ngày nhiều mây, tầng mây rất thấp, sương mù kéo dài cả ngày. Tâm trạng cũng thất thường theo thời tiết, không khí trong phòng làm việc của bộ phận cũng không sôi nổi mấy.
Đến tối, vài âm thanh đứt quãng vang lên. Có người nhìn ra cửa sổ, thấy vài đốm sáng mờ mờ trong sương.
“Sấm sét à? Trời sắp mưa à?” Chị Trương hỏi.
“Không thể nào.” Lâm Lâm nói: “Dự báo thời tiết không nói hôm nay sẽ mưa mà.”
“Nếu mưa thì em tan sở sớm, được không anh Đàm?” Một cô gái hỏi: “Em không mang theo ô.”
“Thời tiết này mà bị ướt chắc chắn sẽ bị ốm mất, em cũng về sớm đây.”
“Em phải đi đón con ở trường, em đi trước đây.”
“Nếu mưa thật thì chị sẽ bảo chồng lái xe đến đón.”
“Cái gì, lại show ân ái à.”
…
Văn phòng ồn ào vì tiếng sấm sét, tất cả đều thu dọn đồ đạc muốn về sớm. Đàm Tây Nguyên nhìn đồng hồ, mười phút nữa là đã tan làm nên anh cũng không ngăn cản.
Chị Trương có thâm niên, trước đó là người từ phòng nhân sự chuyển đến, trước khi đi còn hỏi: “Hôm nay là sinh nhật em, tối nay có muốn cùng nhau ăn tối không?”
Đàm Tây Nguyên cười nói: “Không, em còn có một số việc phải làm ở đây…”
“Trời sắp mưa rồi, lại là sinh nhật của em, công việc làm ngày nào mà không được.”
Đàm Tây Nguyên vẫn lắc đầu, chị Trương không còn cách nào đành phải rời đi trước.
Phương Duy không biết việc này, cậu đã hẹn ăn tối với Chu Duệ Quân liền quấn khăn dự định rời đi: “Anh Đàm, em cũng đi đây, tối nay anh tăng ca ạ?”
“Ừm, em đi đường cẩn thận nhé.”
Văn phòng nhộn nhịp ngày thường bỗng trở nên vắng vẻ, cửa sổ sát đất không ai đóng, gió ùa vào, tràn đầy hơi lạnh.
Tăng ca đến bảy giờ tối, eo lưng đau nhức. Đàm Tây Nguyên đứng dậy di chuyển cơ thể, bầu trời tối đen, tầng mây hạ thấp, sấm sét trước đó đã biến mất không còn dấu vết, Đàm Tây Nguyên không đoán được rằng đêm nay có mưa hay không.
Anh đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên. Đàm Tây Nguyên thấy là Tạ Hành thì không định tiếp. Nhưng Tạ Hành không cam lòng, liên tiếp gọi mấy lần, anh đành chịu thua, nghe điện thoại.
Đàm Tây Nguyên cắt ngang: “Tối nay tôi không rảnh.”
Tạ Hành dừng một chút: “Anh biết tôi tìm anh làm gì à?”
Đàm Tây Nguyên mỉm cười: “Không khó đoán.”
Hôm nay là sinh nhật của anh, Tạ Hành hiếm khi nhớ được, cho nên lúc này gọi điện thoại tới, được nhiên là hắn có mưu đồ.
“Mời anh ăn cơm chúc mừng sinh nhật.” Tạ Hành nói: “Vậy được không?”
“Tôi hẹn với người khác rồi.” Đàm Tây Nguyên bịa ra một lời nói dối.
“A… Được.” Tạ Hành kéo dài giọng điệu, cũng không tiếp tục dây dưa mà nói: “Không ăn cũng không sao, anh đang ở công ty à? Anh nhìn ra cửa sổ chút được không?”
Đàm Tây Nguyên không biết hắn định làm gì, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
“Nhìn cái gì?”
“Anh đi xem thì sẽ biết.” Giọng điệu của Tạ Hành hơi đắc ý: “Đi xem chút đi.”
Đàm Tây Nguyên đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Bên dưới đen xì, ngoại trừ một vài chùm sáng từ đèn xe thì không nhìn thấy gì.
Hắn nghĩ rằng Tạ Hành đang đứng bên dưới, nhưng không phải.
“Nhìn cái gì?” Đàm Tây Nguyên lại hỏi.
Tạ Hành thần bí nói: “Nhìn bầu trời đi.”
Đàm Tây Nguyên ngẩng đầu lên, bầu trời tối đen không nhìn thấy ngôi sao nào, tối tăm tẻ nhạt.
“Có gì không?” Đàm Tây Nguyên buồn bực.
Tạ Hành bình chân như vại trả lời: “Đợi lát nữa.”
Sau khi đợi suốt năm phút, nhìn lên nhìn xuống, trời vẫn tối đen như mực.
Tạ Hành luyên thuyên đủ thứ, cố gắng tìm chủ đề và kể chuyện cười, nhưng Đàm Tây Nguyên vẫn mất kiên nhẫn: “Tôi còn có một số tài liệu cần làm, cậu định làm gì?”
Ban đầu Tạ Hành nắm chắc thắng lợi, nhưng bây giờ hắn cũng đã trở nên mất kiên nhẫn, nói đợi một chút rồi cúp điện thoại.
Đàm Tây Nguyên không biết hắn định làm gì, quay trở lại chỗ ngồi của mình định tiếp tục viết báo cáo. Nhưng đặt ngón tay lên bàn phím rồi mà mãi vẫn không gõ được một chữ.
Trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn thắp sáng, nơi ánh sáng không thể chiếu tới vô cùng u ám. Trong điện thoại có mấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật nhưng anh chưa bấm vào, dù sao lời chúc cũng không khác gì nhau.
Anh thở dài rồi lại muốn cười, thế là vẻ mặt hơi kì lạ.
Lại lần nữa bình tĩnh làm việc, vài phút sau điện thoại lại reo, vẫn là cùng một người.
Đàm Tây Nguyên mặc kệ không để ý tới, bên kia ngừng, khoảng mười phút sau lại tiếp tục gọi tới.
Tạ Hành như quả cà héo, yếu ớt a lô một tiếng.
“Bảo tôi đi nhìn bầu trời lần nữa à?” Đàm Tây Nguyên tổn thương hắn lần nữa.
“… Không có nữa.”
“Ừm?”
“Pháo hoa bị bắt rồi, không bắn.”
Đàm Tây Nguyên sửng sốt: “Pháo hoa?”
Tạ Hành hít một hơi, cười cười trong gió lạnh: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Muốn tôi đi xem pháo hoa à?” Đàm Tây Nguyên hỏi.
“Ôi, đừng nhắc đến nữa.”
Bên ngoài trời vẫn còn tối, không có dấu hiệu mưa. Đàm Tây Nguyên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn hiu quạnh trong đêm, đột nhiên nhận ra: “Buổi chiều cũng bắn đúng không?”
Tạ Hành ở đầu bên kia điện thoại lập tức sụp đổ, kêu ca kể khổ: “Tức chết tôi rồi. Công ty này quá không đáng tin cậy. Tôi nói bảy giờ tối, năm giờ anh ta đi bắn thì thôi đi. Kết quả sơ suất một lần còn chưa đủ, bây giờ cũng không bắn.”
Đàm Tây Nguyên lặng lẽ lắng nghe rồi đột nhiên cười.
Nghe được tiếng cười của anh, Tạ Hành hơi ngượng, ho khan nói: “Anh chờ một chút, tôi bảo bên kia bắn lại, chắc chín giờ là…”
“Không cần bắn đâu.” Đàm Tây Nguyên ngắt lời hắn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Hành muốn tạo bất ngờ cho người khác, lại gây ra một trò cười nên cũng không khỏi xấu hổ.
“Vậy thì thôi.” Tạ Hành gãi gãi đầu: “Lần sau có cơ hội tôi sẽ bắn, hơn nữa tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, để ở phòng bảo vệ dưới lầu công ty anh, nhớ lấy đó. “
“Cậu ở dưới lầu à?” Đàm Tây Nguyên bắt được trọng điểm.
“Ừm.”
Màn hình máy tính trước mặt đầy dữ liệu và biểu đồ dày đặc, buồn tẻ không thú vị, chẳng liên quan gì đến sinh nhật.
“Đặt nhà hàng chưa?” Đàm Tây Nguyên nói: “Không phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm à?”
Tạ Hành đặt trước một nhà hàng hải sản cách công ty của Đàm Tây Nguyên không xa. Tạ Hành lái xe, trước khi khởi động bỗng ngừng tay: “Phía sau có người…”
Đàm Tây Nguyên muốn quay đầu nhìn lại nhưng cửa sổ không mở nên anh không nhìn thấy gì.
“Ai cơ?”
Bóng người kia biến mất trong gương chiếu hậu, Tạ Hành nhíu mày suy nghĩ một chút: “Sao lại trông giống như em trai anh vậy?”
“Không đâu, tối nào nó cũng tự học với kiểm tra.” Đàm Tây Nguyên nói.
“Ừm, vậy chắc là không phải.” Tạ Hành vẫn nhớ rõ thiếu niên có thân hình thon dài đó, dáng người quả thực rất giống, nhưng đêm tối quá, chắc là đã nhận lầm.
Đến nhà hàng ăn tối, trong bữa ăn Tạ Hành đã phàn nàn rất lâu rằng công ty mà hắn tìm được không đáng tin cậy, hại hai người không được xem pháo hoa.
Đàm Tây Nguyên không để tâm, nói: “Cũng coi như là có thấy rồi. Hồi lúc năm giờ chiều sáng như sấm sét vậy. Mọi người đều cho rằng trời sắp mưa nên đều rời đi sớm.”
“… Đừng nói nữa.” Tạ Hành che mặt, cảm thấy xấu hổ.
Không khí tốt đẹp, ăn uống cũng vui vẻ. Cuối cùng khi món tráng miệng được mang lên thì đèn trong nhà hàng đột nhiên tắt, Đàm Tây Nguyên cầm con dao dừng lại: “Có phải mất điện không?”
Tạ Hành cười khẽ trong bóng tối, theo tiếng cười còn có âm nhạc vang lên, một lúc sau có vài đốm sáng xuất hiện, người phục vụ bưng bánh ngọt đi tới.
“Chúc mừng sinh nhật.” Tạ Hành không biết từ đâu lấy ra một bó hoa, định tặng cho Đàm Tây Nguyên.
Ánh sáng của những ngọn nến phản chiếu trong mắt y, chàng trai trẻ tuổi mang theo vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ như đang bộc lộ chân tình.
Bánh kem và hoa tươi, thủ đoạn dù tầm thường như đang cua gái nhưng Đàm Tây Nguyên cũng không từ chối, anh sờ mũi, nhận hoa rồi cảm ơn.
Tạ Hành đắc ý nhướng mày, sau bao ngày rình rập kiên trì, cuối cùng hắn cũng tiến lên được một bước.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi một lúc, sau đó Đàm Tây Nguyên nhờ Tạ Hành đưa anh về công ty vì xe vẫn còn đậu ở đó. Nếu là trong quá khứ, Tạ Hành nhất định sẽ nhân lúc sắt còn nóng mà bắt cóc người về khách sạn. Nhưng Đàm Tây Nguyên khác với những người trước đây, trong phương diện tán tỉnh Tạ Hành vẫn có chút đầu óc, biết tiến lên biết lui. Vì vậy, hắn hào phóng đưa anh trở lại công ty, nói vài câu rồi một mình lái xe đi.
Đàm Tây Nguyên về đến nhà thì đã gần mười một giờ, trong nhà vẫn sáng đèn. Thông thường vào giờ này thì chú Trang đã sớm ngủ. Vừa bước vào, thứ đầu tiên anh thấy là Trang Việt đang ngồi trên ghế sô pha.
“Sao em lại ở nhà?” Đàm Tây Nguyên cau mày, kỳ thi đại học càng ngày càng gần, buổi tự học buổi tối của trường kéo dài đến mười một rưỡi, gần đây Trang Việt cơ bản là ở lại trường luôn.
Trang Việt hạ mắt xuống, hồi lâu không trả lời.
Đàm Tây Nguyên đi vào hai bước mới nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, nến chưa cắm, nằm rải rác bên cạnh bàn với dao nĩa.
“Trốn học và kiểm tra về nhà à?” Anh hỏi, giọng hơi gay gắt.
Cuối cùng Trang Việt cũng nói: “Không, em vừa mới về.”
Đàm Tây Nguyên nhìn cái bàn, sau đó nhìn cậu: “Muốn ăn sinh nhật với anh à? Anh ăn với bạn ở ngoài rồi.”
Trang Việt đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi, cứng ngắc nói: “Vậy thì thôi.”
Vừa nói, cậu vừa định dọn sạch chiếc bánh trên bàn, nhưng sức lực quá mạnh, chiếc bánh rơi xuống, ụp lên nửa lòng bàn tay.
Đàm Tây Nguyên đi tới, giơ tay ngăn cản: “Anh chỉ ăn chút đồ ăn, chưa ăn bánh ngọt.”
Trang Việt cúi đầu, tay khẽ run.
Đàm Tây Nguyên chú ý đến chuyện này, liếc nhìn cậu rồi cười nói: “Cắm nến lên, ăn một chút đi.”
Chiếc bánh đã bị dập, hình dạng xấu xí. Trang Việt cắm nến vào rồi thắp lên, hai người yên lặng ngồi xuống. Càng lớn cậu càng ít nói, cũng không hát được một bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Em đi nghỉ ngơi đi, anh dọn dẹp, sáng mai dậy sớm một chút, anh đưa em quay lại trường.” Đàm Tây Nguyên ăn hai miếng bánh kem thì cảm thấy ngấy, gác nĩa xuống nói.
Trang Việt thấp giọng nói “Dạ”. Khi Đàm Tây Nguyên đang dọn bàn, cậu lại quay về đưa ra một cái hộp, nói: “Một món quà.”
Đàm Tây Nguyên lau tay nhận lấy, đó là một chiếc túi. Anh xem qua, phát hiện nó còn không rẻ. Trang Việt lấy tiền đâu ra mà mua được cái này? Trong lúc Đàm Tây Nguyên còn đang buồn bực, cậu ta đã đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Sáng hôm sau khi đưa Trang Việt đi học, cậu bé mắt mũi tinh tường, hỏi: “Có mùi gì đó.”
Đàm Tây Nguyên không kịp phản ứng, cầm lấy một lọ nhỏ, lắc lắc nói: “Chắc là nước hoa ô tô mới.” Đây là thứ mà Tạ Hành làm rớt khi ngồi trong xe anh trước đó.
Trang Việt ngửi ngửi: “Không…” Cậu nói rồi nhìn thấy một bó hoa hồng lớn ở ghế sau từ trong gương chiếu hậu.
Thứ này quá lộ liễu nên đêm qua Đàm Tây Nguyên không mang vào nhà được, đành phải để lại trong xe.
Hoa đã hơi héo úa, không đẹp bằng đêm qua. Trang Việt quay đầu lại nhìn chằm chằm vài giây: “Cái này là người khác tặng hay anh định tặng người ta?”
Đàm Tây Nguyên mỉm cười.
“Anh có bạn gái rồi à?”
“Không phải.” Đàm Tây Nguyên giải thích: “Tối hôm qua bạn tặng.”
“Đàn ông mà lại tặng anh hoa hồng à?” Trang Việt buột miệng.
“Cho vui thôi.” Đàm Tây Nguyên nói.
Trang Việt c ắn môi dưới, cảm thấy đau nhói: “Thật sao?”
Đàm Tây Nguyên nói: “Đương nhiên rồi.” Trong đầu anh đột nhiên lóe lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm Trang Việt: “Sao em lại biết là nam?”
Trang Việt híp mắt, đáp: “Anh đoán đi.”
Tối qua ở dưới công ty Tạ Hành có nói nhìn thấy một người giống em trai anh, Đàm Tây Nguyên không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Đến cổng trường, Trang Việt xuống xe rời đi. Đàm Tây Nguyên nhìn cậu bước vào cổng trường, bất tri bất giác, bóng dáng Trang Việt đã cao như vậy, trông bóng lưng cậu hơi lạ lẫm.
Đàm Tây Nguyên không lập tức khởi động xe, anh cầm điện thoại di động lên gọi điện: “Xin chào, thầy Ngô ạ? Tôi là anh trai Trang Việt, đúng vậy, tôi họ Đàm.”
“Anh Đàm à, hôm nay Trang Việt có đến lớp không? Hôm qua em ấy nói mình hơi đau đầu, xin về nhà nghỉ ngơi, sáng nay sẽ quay lại.” Giáo viên dạy toán của Trang Việt thầy Ngô nói.
“Tối hôm qua em ấy có làm bài kiểm tra không?”
Cô giáo Ngô nói: “Không, gần đây buổi tối em ấy hay xin nghỉ lắm, nói ở nhà có bệnh nhân phải chăm sóc. Bố em ấy nhập viện đúng không?”
Khuôn mặt của Đàm Tây Nguyên ngay lập tức trở nên nặng nề.
Trong rạp tối đen như mực, cốt truyện đang ở đoạn cao trào, mấy cô bé bên cạnh sụt sịt rơi nước mắt. Phương Duy nhấc tay vịn ghế lên, lén lút nắm tay Chu Duệ Quân, nghịch ngón tay hắn.
“Không muốn xem phim này à?” Chu Duệ Quân nghiêng người hỏi.
Phương Duy gật đầu: “Hơi chán ạ.”
Chu Duệ Quân để cậu chơi với mấy ngón tay của mình, nhân tiện gãi vào lòng bàn tay cậu.
Hai người không hay đi xem phim lắm, thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là ngồi hàng tiếng đồng hồ mà không nói chuyện cũng khá chán.
Ỷ xung quanh tối tăm, Phương Duy ngán ngẩm chơi với ngón tay của Chu Duệ Quân rồi cúi người nói thầm bên tay hắn: “Lát nữa xem xong chúng ta đi ăn khuya đi.”
“Ăn ở đâu?” Chu Duệ Quân nhẹ giọng hỏi.
“Đâu cũng được.” Phương Duy suy nghĩ nên đi đâu: “Ăn…”
Điện thoại rung lên, cắt ngang lời cậu đang định nói. Phương Duy cau mày, buông ngón tay của Chu Duệ Quân ra nhận điện thoại. Cậu không định trả lời, định cúp máy nhưng lại nhìn thấy là Phương Mạn, không dám không nhận.
Cậu còn nhớ rõ sự bối rối khi bị phát hiện mấy ngày trước, bây giờ nhận điện thoại của Phương Mạn như là đang cầm một củ khoai lang bỏng tay.
“Em đang ở đâu?”
Phương Duy thấp giọng nói: “Em đang đi xem phim.”
“Khi nào thì về?” Giọng điệu của Phương Mạn không nghe ra vui giận: “Chị có chuyện muốn nói với em.”
Trái tim của Phương Duy chùng xuống, cậu có dự cảm không tốt.