Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Con Chó Của Pavlov

Chương 24




Trong lòng bất an nên Phương Duy tỉnh dậy rất sớm. Phương Duy nằm nghiêng, nhìn vào người đang ngủ say. Mí mắt Chu Duệ Quân run rẩy hai lần, hình như hắn sắp tỉnh rồi, Phương Duy còn chưa nghĩ ra được là cậu nên vờ ngủ hay là chào hỏi hắn.

Đến khi hắn mở mắt ra thì não cậu lại bỗng ngưng hoạt động, nhăn nhó thành mặt quỷ.

Chu Duệ Quân vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt một hồi. Phương Duy vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, lúng túng nói: "Chào buổi sáng."

Chu Duệ Quân động đậy bả vai, đang định lật người thì Phương Duy chú ý tới khóe miệng hắn cong lên, vội vàng nâng người xác nhận.

"Anh cười đúng không?"

Chu Duệ Quân đẩy cậu ra, nói: "Không."

"Em thấy rồi!" Phương Duy nói toạc ra, muốn bắt lấy mặt hắn.

Chu Duệ Quân không biết phải làm sao, bất đắc dĩ cười cười: "Đừng ồn nữa, tôi ngủ thêm một chút."

Phương Duy đảo mắt, vội vàng cẩn thận chui vào trong ngực hắn: "Anh không giận à?"

Có lẽ là do hắn vừa tỉnh lại nên không hề phòng bị, cũng chưa được tỉnh táo lắm, cho nên Chu Duệ Quân lười biếng "Ừ" một tiếng.

Sự gượng gạo còn sót lại của đêm qua không cánh mà bay, bị tiêu trừ bởi một cái mặt quỷ. Phương Duy vui mừng khôn xiết, dụi vào người hắn, hai người lại tiếp tục ngủ, lần này thì ngủ rất say.

Nguy cơ đến nhanh, giải quyết nhanh cũng là chuyện tốt. Nhưng Phương Duy vui chưa được mấy ngày thì Chu Duệ Quân đã lại bận rộn công việc, mấy ngày liền không gặp được hắn.

Một khi mầm nghi ngờ đã được gieo trong lòng thì rất khó tin tưởng, lần trước Trần Nhiên nói bọn họ không phải tăng ca mà là đi dự tiệc, chỉ là tùy tiện nhắc tới thôi nhưng Phương Duy luôn nhớ kỹ. Dẫn đến Chu Duệ Quân vừa nói tăng ca cậu đã lập tức sinh nghi, không biết lời nói của đối phương là thật hay giả.

Phương Duy lắc đầu, cố gắng xua đi nghi ngờ, cậu không muốn mất lòng tin với người mình thích.

Đàm Tây Nguyên và đồng nghiệp cầm áo khoác và túi đi ngang qua người cậu, hỏi: "Tối nay em không đi thật à?"

"Em không đi." Phương Duy lắc đầu, tối nay bộ phận ăn liên hoan. Nhưng Chu Duệ Quân đã vất vả mãi mới tìm được chút thời gian, nói tối nay có thể gặp mặt nên làm sao cậu để lỡ được: "Anh Đàm, chị Vân ăn ngon miệng nhé."

"Vậy bọn anh đi trước." Đàm Tây Nguyên vẫy tay với cậu.

Sau khi người trong bộ phận rời đi, Phương Duy cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa bấm thang máy vừa gọi điện cho Chu Duệ Quân.

Phương Duy hỏi: "Khi nào thì anh làm xong?"

"Hơn tám giờ."

"Vậy chúng ta cùng đi ăn tối nhé?"

"Tùy em."

Phương Duy cúp điện thoại, nghĩ ra một ý, lái xe đến căn nhà hai người thuê, thay vì lên lầu ngay lập tức thì cậu tiến vào siêu thị gần đó.

Mặt khác, buổi liên hoan của bộ phận đang vô cùng sôi nổi, nửa chừng Đàm Tây Nguyên đi vệ sinh, khi quay lại thì một đàn em vẫy tay với anh.

"Anh Đàm, điện thoại nè, em nghe giùm anh rồi."

Đàm Tây Nguyên nhận điện thoại, hiển thị đang trong cuộc trò chuyện. Người gọi là Tạ Hành, anh cau mày, bước ra khỏi phòng riêng.

"Liên hoan công ty à?" Tạ Hành cười hỏi.

Đàm Tây Nguyên thường không trả lời các cuộc gọi quấy rối của hắn, nhưng hôm nay có sự cố ngoài ý muốn, vì vậy anh chỉ có thể qua quýt nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tìm anh tâm sự thôi, uống xong chưa? Xong việc tôi tới đón anh."

"Đừng tới đây." Đàm Tây Nguyên nói: "Tôi tự về được."

Tạ Hành cũng không khăng khăng, nhưng sau khi cúp điện thoại, Đàm Tây Nguyên luôn cảm thấy bồn chồn. Quả nhiên, sau bữa tiệc tối, vừa rời khỏi nhà hàng, anh đã thấy một người đàn ông đeo kính râm đang chờ ai đó ở cửa.

Đám người bọn họ rất đông, Đàm Tây Nguyên không trốn được, Tạ Hành tháo kính râm xuống, đi thẳng đến chỗ anh.

"Xin chào~"

Đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy thì quan tâm hỏi: "Anh Đàm, bạn của anh à?"

Đàm Tây Nguyên chỉ muốn giả vờ như không biết.

"Ừ, tới đón anh ấy." Tạ Hành nói trước: "Moi người đều uống rượu đúng không, muốn tôi đưa về không?"

Hắn cầm chìa khóa xe trong tay lắc lắc vài cái, mấy cô gái nhỏ ngượng ngùng rụt rè nhìn hắn, dè dặt lắc đầu: "Không cần đâu."

"Không cần khách sáo đâu." Tạ Hành cười nói.

Mấy người vẫn khoát tay, nói đã gọi xe đi nhờ* rồi, Tạ Hành nhìn Đàm Tây Nguyên cười rạng rỡ: "Vậy tôi chở anh nhé."

*顺风车: Một người đi xe ô tô có ghế trống thì có thể cho người khác quá giang.

Có nhiều người như vậy, Đàm Tây Nguyên không muốn xảy ra sự cố với hắn nên không chút do dự lên xe, anh vừa rời đi, nhóm WeChat của công ty đã nổ tung.

"Bạn của anh Đàm đẹp trai ghê!"

"Cậu có để ý mặt dây chuyền trên quần áo của anh ấy không? Là brand gì ấy, hơn mấy chục vạn."

...

Đàm Tây Nguyên nhìn hai lần liền tắt điện thoại, Tạ Hành không khỏi đắc ý: "Hiếm khi anh lên xe dứt khoát như vậy."

"Nhà tôi không ở hướng này." Đàm Tây Nguyên ngắt lời hắn.

"Đi uống hai ly nữa đi." Vẻ mặt Tạ Hành không thay đổi: "Ngửi mùi rượu trên người anh, tôi bị làm cho thèm nhịn không được."

Là không nhịn được muốn uống hay là không nhịn được muốn làm cái khác, Đàm Tây Nguyên lười đoán.

Màn hình điện thoại chớp tắt, Tạ Hành vẫn đang được thảo luận trong nhóm WeChat. Đàm Tây Nguyên không vui lắm, chuyện Tạ Hành muốn làm gì thì làm này gây cho anh rất nhiều rắc rối. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên đến bệnh viện, chung cư nơi anh ở hoặc dưới lầu công ty tìm anh, thậm chí còn làm quen với chú Trang.

Tạ Hành thấy anh mãi không nói gì thì quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt anh không tốt thì lập tức hỏi: "Sao anh không vui vậy?"

Đàm Tây Nguyên lắc lắc nhóm WeChat trước mắt hắn, nghiêm túc nói: "Tôi không thể kiểm soát những gì cậu làm, nhưng tôi không muốn cậu làm phiền đến công việc và cuộc sống của tôi."

Tạ Hành hờ hững tặc lưỡi, nói: "Cái này có gì đâu?"

Đàm Tây Nguyên không kiên nhẫn liếc hắn một cái, Tạ Hành lập tức rụt vai, nói: "Hiểu rồi, lần sau mà có đi tìm anh tôi sẽ tìm rừng cây trốn vào để người khác không nhìn thấy, được không?"

Đàm Tây Nguyên lười nói chuyện với hắn, nói: "Rẽ trái, tôi về nhà."

Tạ Hành không đồng ý, nói: "Đi uống rượu đi."

"Ầm ĩ đêm rồi, tôi không muốn dây dưa nữa." Đàm Tây Nguyên dựa vào ghế, nhắm mắt lại xoa xoa thái dương.

Tạ Hành đóng cửa kính xe lại, tiếng nhạc cũng tắt, nói: "Có một câu lạc bộ tôi hay tới, nơi đó yên tĩnh, chúng ta tới đó uống gì đi."

Hắn quá nhiều chiêu trò, Đàm Tây Nguyên bị đồng nghiệp làm phiền cả đêm, lúc này đã không còn sức nói chuyện với hắn nữa, đành kệ lái xe đến câu lạc bộ.

Môi trường của câu lạc bộ cao cấp rất tuyệt vời, sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương. Đàm Tây Nguyên mặt mày mệt mỏi đi theo hắn, nhân viên trong câu lạc bộ đều biết Tạ Hành, một người phụ nữ đến chào hỏi: "Tối nay cậu Tạ tới mà sao không nói trước với em?"

"Có ai à?" Tạ Hành nhướng mày.

"Cậu Lưu cậu Giang đang ở trên lầu, anh đi cùng với bọn họ hay là?"

Tạ Hành liếc nhìn Đàm Tây Nguyên, người đang dựa vào lan can nhìn vào điện thoại di động của mình. Hắn vẫn chưa quên chuyện trước đó Lưu Kham tát Đàm Tây Nguyên một bạt tai, lúc này cũng không thể để hai người bọn họ gặp mặt.

Đàm Tây Nguyên nghe thấy bọn họ trò chuyện thì ngẩng đầu lên nói: "Bạn cậu tới rồi? Vậy cậu đi chơi đi, tôi đi về."

"Về cái gì mà về." Tạ Hành nắm lấy cổ tay anh kéo về phía cửa thang máy: "Tôi đi lên chào bọn họ một tiếng rồi chúng ta tìm phòng riêng uống rượu. Với lại chơi bọn họ có vui gì đâu."

Đàm Tây Nguyên tránh khỏi hắn, cũng không quay đầu lại mà đi cùng y lên lầu.

"Có vài người bạn thôi, anh chờ tôi ở đây hai phút, tôi vào chào hỏi một chút." Tạ Hành vừa đi vừa nói.

Đàm Tây Nguyên che miệng ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Ừ."

Tầng hai của hội quán trải thảm dày, bước lên không có tiếng động, cửa phòng Tạ Hành thường lui tới có một khe hở, cách vài bước có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ.

Tạ Hành mỉm cười với Đàm Tây Nguyên, anh cố ý dừng lại. Tạ Hành tiến lên hai bước, đang định đẩy cửa...

"Lưu Kham, mày quen với Tạ Hành như vậy, có biết chuyện con riêng được truyền ra gần đây của nhà nó là sao không?" Một giọng nam vang lên.

Bàn tay đang đẩy cửa của Tạ Hành dừng lại.

"Thằng con riêng đó hả? Cũng ra gì đây." Lưu Kham ôm một người phụ nữ, cười khúc khích nói: "Lớn hơn Tạ Hành một chút. Mấy năm trước Tạ Trường An tình một đêm để lại đó."

"Mẹ Tạ Hành thủ đoạn biết bao nhiêu mà lại nhường nhịn sự tồn tại của tên này thế? Nghe nói nó đã được xếp vào công ty của nhà họ Tạ rồi đúng không?"

"Bà ấy có thủ đoạn thì sao, con trai bà ấy cũng không thèm ăn. Đứa con hoang đó có năng lực như vậy, mọi người trong công ty đều bị dụ dỗ nghe lời nó hết rồi. Nhìn Tạ Hành đi, ngoài ăn uống vui chơi ra thì còn có thể làm gì nữa, trong lòng người lớn nhà họ Tạ chắc cũng có suy nghĩ hết rồi."

Có người cười lạnh một tiếng: "Này, Lưu Kham, mày nói chuyện kiềm chế chút đi. Tạ Hành không phải là bạn tốt của mày à?"

Lại có người nói: "Bạn tốt con khỉ, anh Lưu bọn tao chưa bao giờ coi trọng nó cả. Hiện tại Tạ Hành còn có thể giở trò, nhưng tao nói cho mày biết, không bao lâu nữa nó sẽ không tung hoành được nữa đâu. Đúng không anh Lưu? Nhân bây giờ còn chưa muộn, chúng ta phải sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa thôi."

Lưu Kham mỉm cười, chậm rãi gật đầu: "Lâm Tử nói đúng, phải sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa thôi."

Trong phòng riêng lại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng.

Đàm Tây Nguyên tỉnh táo hơn, mắt anh đảo liên tục, cuối cùng cũng ổn định lại, liếc nhìn Tạ Hành.

Bị mắng sau lưng cũng không có gì ghê gớm, nhưng xấu hổ chính trong lúc nghe thấy còn có người ở bên cạnh xem.

Với tính cách ngỗ ngược của Tạ Hành, có khi sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng không ngờ đối phương lại không hề tức giận như anh tưởng tượng, ngược lại Tạ Hành vẫn tỏ vẻ tự nhiên, nghe nội dung nói chuyện đã chuyển sang cái khác. Hắn quay đầu cười với đàm Đàm Tây Nguyên. Nụ cười này chỉ là thoáng qua, không kịp để phát hiện ra liệu có sự bối rối nào trong đó hay không.

Đàm Tây Nguyên giật mình, Tạ Hành giơ tay nắm chặt cổ tay anh, nhếch môi nói: "Đi thôi" rồi kéo anh xuống lầu.

Nhân viên câu lạc bộ đi tới trước mặt hắn, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Sao cậu Tạ lại xuống rồi?"

"Hôm nay tôi dẫn theo người, không tiện chơi với họ. Cậu cứ coi như tôi chưa từng tới đây, đừng nói cho ai biết." Tạ Hành cảnh cáo nhìn nhân viên.

"Vâng, anh đi thong thả."

Ra khỏi câu lạc bộ, lên xe rồi, Tạ Hành nói: "Chúng ta uống ở nơi khác đi."

Nếu là năm phút trước thì hẳn Đàm Tây Nguyên đã từ chối, nhưng vào lúc Tạ Hành nhìn anh, anh lại nhất thời mềm lòng, ngầm đồng ý.

Dọc đường không ai nói chuyện, lần này Tạ Hành chọn một quán bar. Bầu không khí tương đối yên tĩnh, vừa tiến vào đã nhìn thấy có người đang đọc sách trên hàng ghế dài.

Tạ Hành gọi rượu, Đàm Tây Nguyên cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hắn uống hết ly này đến ly khác. Khi chai rượu đã cạn, anh không khỏi nhắc nhở: "Nếu cậu không vui có thể mắng hoặc khóc một trận cũng được. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm đưa cậu về nếu uống nhiều đâu."

Tạ Hành ôm bầu rượu, trong mắt cong lên ý cười: "Vô tình như vậy à. Nhưng anh có muốn đưa tôi về cũng không có nơi cho tôi về đâu. Anh nghe rồi đấy, nhà tôi hiện tại cũng không hoan nghênh tôi."

"Người khác phóng đại sau lưng cậu, thật giả mấy phần cậu có thể tự phân biệt được."

"Cơ bản là rất đúng." Tạ Hành hất tay: "Mà này, khi nãy anh vừa nói gì cơ? Bảo tôi khóc một trận? Ẻo lả vừa thôi."

"Tôi cho rằng bây giờ cậu cần xả ra một chút." Đàm Tây Nguyên nhấp một ngụm rượu.

"Chết tiệt, tôi không sao."

Đàm Tây Nguyên từ chối cho ý kiến, chỉ nghĩ hắn thích sĩ diện.

Tạ Hành chỉnh lại cái gối sau lưng, thoải mái ngả người ra sau, nói giọng nhẹ nhàng: "Tôi nói thật, không có gì to tát cả. Về phần tôi, tuy hơi khốn nạn nhưng cũng hiểu, mấy chuyện như học tập, kế thừa gia nghiệp, làm chủ tịch tôi không làm được, có người tiếp quản được tôi vui còn không kịp. Với lại nói thế nào tôi cũng mang họ Tạ, là con ruột Tạ Thường An, tuổi già có thể an nhàn sống phóng túng là được."

Tư duy phải không tiến thủ đến mức độ nào đây? Đàm Tây Nguyên cũng không đánh giá nổi, anh chỉ nói: "Vậy cậu mượn rượu tiêu gì vậy? Bị bạn bè đâm sau lưng nên nghĩ hơi quẩn hả?"

"Càng không thể. Đám người đó có ai không rõ chúng tôi có quan hệ như thế nào chứ." Dù là ai thì cũng sẽ không xem đối phương là bạn thật, dù Tạ Hành không thông minh nhanh nhẹn nhưng cũng không phải thiểu năng.

"Hừm..." Hắn thở dài, đưa tay lên gãi mặt. Khi còn nhỏ hắn bị thủy đậu, gãi trầy mặt, má trái có một vết sẹo khó thấy, từ đó hắn hay gãi. Tạ Hành nói: "Chỉ là bị anh nghe thấy nên hơi xấu hổ, cảm thấy hình tượng anh minh thần võ của tôi đã bị sụp đổ..."

Đàm Tây Nguyên cười: "Cậu làm gì có hình tượng đó?"

Anh vừa cười, rãnh cười quanh khóe miệng trở nên đặc biệt rõ ràng. Dưới ánh đèn ấm áp trông anh đặc biệt quyến rũ, Tạ Hành nhìn thấy mà ngứa mắt, nảy sinh tâm tư.

Sau khi uống cạn hai chai rượu, Tạ Hành bắt đầu mượn say giả ngây giả dại, dựa vào Đàm Tây Nguyên không chịu nhúc nhích. Sau cuộc trò chuyện trước đó, Đàm Tây Nguyên đã hiểu người này không hề mang tâm lý yếu đuối nên vào lúc này anh không hề bị lừa.

"Cho tôi địa chỉ, tôi gọi taxi cho cậu."

Tạ Hành lầm bầm: "Không về nhà."

"Vậy đi đâu?"

"Nhà anh được không?"

"Ồ." Đàm Tây Nguyên kéo hắn ra ngoài quán bar, cười nhạt: "Vậy chúng ta về khách sạn đi."

"Anh nhẫn tâm vậy à?" Tạ Hành buộc tội anh: "Tôi là người vừa mới chịu tổn thương tâm lý nặng nề..."

Đàm Tây Nguyên mệt mỏi thả lỏng cơ thể, dựa vào đèn đường, nhẹ nhàng ngắt lời hắn: "Đừng gây rắc rối nữa, đã muộn rồi, ngày mai tôi phải đi làm."

Tạ Hành lập tức không có ý định giả say nữa. Hắn đứng thẳng dậy, lấy điện thoại di động ra nói: "Nơi này rất gần chỗ của Phương Duy, tôi đi tới đó ở vậy. Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa từng qua đêm ở đó nữa."

Ít nhiều gì hắn cũng hơi say, nửa tỉnh nửa mê, lục tung danh bạ hai lần mới tìm thấy Phương Duy.

Lúc Phương Duy nghe điện thoại vẫn thấy bình thường, nghe rõ ý hắn xong thì lập tức chối tới chối lui.

Tạ Hành buồn bực: "Sao vậy? Hôm nay mọi người đều chống lại tôi à, tớ ở chỗ cậu một đêm cũng không được?"

"Tớ đang ở nhà, chỗ của cha mẹ tớ." Phương Duy tuyệt vọng nói dối.

"Thật sao? Hôm nay lại chạy về nhà làm gì?" Tạ Hành kiên trì nói, đêm nay hắn bị tổn thương thật, nghe nói Phương Duy không cho hắn ở lại một đêm thì lập tức khó chịu, nhất định muốn hỏi.

Phương Duy không giỏi nói dối, nói xong hai ba câu thì lộ vẻ lo lắng, Đàm Tây Nguyên đành cầm lấy điện thoại nói: "Để tôi nói với cậu ấy."

Vừa nói anh vừa lui ra hai bước, bắt đầu nói chuyện với Phương Duy.

Đổi thành Đàm Tây Nguyên, Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, thành thật nói: "Em không ở chung cư mà ở trong... căn nhà kia, anh biết đấy."

"Ừm, anh biết." Đàm Tây Nguyên nói.

"Sao tự nhiên hôm nay Tạ Hành đòi ở với em?"

"Ở quán bar dưới lầu chung cư em uống rượu, uống nhiều nên lên cơn, em yên tâm yêu đương đi, để anh tìm chỗ ở cho cậu ta."

Phương Duy vội vàng nói: "Được, cảm ơn anh Đàm. Đợi lát nữa em sẽ gửi địa chỉ nhà cậu ấy cho anh, anh gọi taxi để tài xế đưa cậu ta về là được."

Hai phút sau, Đàm Tây Nguyên nhận được địa chỉ, Tạ Hành bất đắc dĩ bị nhét vào trong một chiếc taxi.

"Xe của cậu ở trong quán bar, ngày mai tỉnh lại nhớ lấy." Đàm Tây Nguyên cẩn thận nhắc nhở.

Tạ Hành vẫy tay: "Anh không lên xe à? Đi cùng đi, tôi đưa anh về trước."

"Không, tôi sẽ tự bắt taxi."

Tạ Hành không nghe, lôi người vào trong xe, lẩm bẩm nói: "Lạnh như vậy, khu vực này không dễ bắt taxi đâu..."

Trải qua một trận giằng co, toàn thân Đàm Đây Nguyên đã lạnh cóng, có lẽ Tạ Hành bị rượu trong người ảnh hưởng nên lòng bàn tay rất ấm áp, trên da có cảm giác vô cùng thoải mái khiến người không chịu được mà thở ra một hơi.

Đàm Tây Nguyên không khỏi thở ra trong lòng.

Phương Duy sửng sốt, đầu tiên là cú điện thoại của Tạ Hành yêu cầu ở lại qua đêm, sau đó là cú điện thoại của mẹ cậu hỏi sao cậu không ở trong căn hộ.

Vừa mới nói dối xong lại phải nói dối nữa.

"Tối nay con... liên hoan với đồng nghiệp."

Mẹ Phương: "Mẹ đang ở dưới lầu đây, khi nào con về?"

"... Tối nay con không về."

"Con qua đêm ở đâu?"

"Nhà bạn ạ."

Những câu hỏi cứ đến không ngớt: "Bạn nào?"

Phương Duy kiên trì nói: "Cấp trên của con, nói với mẹ rồi đó, anh Đàm, tình cờ nhà anh ấy gần nơi ăn."

Mẹ Phương rất khôn khéo, cũng không biết là đã gạt được chưa, tóm lại là cúp điện thoại. Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã gạt được. Nhưng trong lòng vẫn còn hoảng sợ, tất cả đều do Chu Duệ Quân.

Chập tối sau khi tan làm, Phương Duy vào siêu thị mua đồ ăn, cậu đột nhiên nảy ra ý định tự nấu ăn, vì là lần đầu tiên nên cậu làm lung tung như con ruồi không đầu, hồi lâu mới khó khăn nấu ra được hai món ăn. Trông hơi xấu nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ của Chu Duệ Quân khi hắn nếm đồ ăn, cậu lại rất vui.

Nhưng Chu Duệ Quân mãi không tan làm, cậu gọi hai cuộc điện thoại trực tiếp làm cho đối phương nổi giận. Phương Duy bồn chồn, kim giờ đã gần chỉ mười giờ, thức ăn trên bàn cũng đã nguội.

Phương Duy không nhịn được, lại gửi tin nhắn.

"Rốt cuộc tăng ca đến khi nào mới xong vậy?" Đã muộn như vậy, đối phương thật sự tăng ca à, cậu không khỏi hoài nghi.

Chu Duệ Quân không để ý tới cậu, cậu lại nhắn: "Em chờ anh ăn cùng... Em đói quá."

Lần này hắn trả lời cậu: "Hết rồi, anh đang chờ xe."

"Em đi đón anh!" Phương Duy ngay lập tức trả lời.

Chu Duệ Quân không từ chối, Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn thực sự tăng ca.

Lúc mới thuê nhà cậu cũng cân nhắc đến Chu Duệ Quân nên nhà cách nơi làm việc của hắn rất gần, Phương Duy xuống bãi đậu xe dưới lầu, lái xe đi đón Chu Duệ Quân.

Lái xe mười lăm phút đồng hồ thì nhìn thấy Chu Duệ Quân đứng trước tòa nhà lớn của cục Công Thương từ đằng xa. Cậu dừng xe lại, hạ kính xe xuống, cười nói: "Lên xe đi."

Sắc mặt Chu Duệ Quân không tốt, nhưng xưa nay trông hắn vốn đã lạnh lùng nên Phương Duy đã dần quen, vừa định đóng cửa xe lại thì liền có người từ bên cạnh đi ra.

"Tiểu Chu, có người tới đón cậu à?" Một giọng nam khàn khàn vang lên.

"Vâng, giám đốc Thẩm, anh muốn đi cùng một đoạn không?" Chu Duệ Quân đứng thẳng người, hỏi.

Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Thẩm sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của mình: "Vậy thì ngại quá."

"Không sao, cũng vừa tiện đường."

Giám đốc Thẩm từ chối vài lời rồi cuối cùng cũng lên xe, ngồi vào ghế sau rồi mới thấy tài xế là một người đàn ông đẹp trai.

"Tôi còn tưởng là bạn gái cậu tới đón, muộn như vậy rồi." Giám đốc Thẩm cười nói.

"Bạn bè tới đón thôi." Chu Duệ Quân lại nói với Phương Duy: "Rẽ trái đi."

"Được." Phương Duy đáp lời rồi liếc nhìn giám đốc Thẩm trong gương xe. Một người đàn ông trung niên, béo mập, đầu hói, khóe miệng mang theo nụ cười, khuôn mặt giống như Phật Di Lặc, trông khá hiền từ.

Nhà của giám đốc Thẩm khá gần, vài phút đã đến. Lúc xuống xe ông ta nhìn mặt Phương Duy rồi nói: "Tiểu Chu, người bạn này của cậu rất đẹp trai."

Đây là lãnh đạo của Chu Duệ Quân, Phương Duy đương nhiên vui vẻ, giọng trong trẻo: "Tạm biệt cnt."

"Giám đốc này của anh hình như rất tốt." Thấy Chu Duệ Quân mặt không đổi sắc, Phương Duy mở miệng tìm đề tài.

Chu Duệ Quân dựa vào ghế xe, híp mắt cười nói: "Đối xử với người như em đương nhiên phải tốt, nếu không làm sao lên giường được."

Phương Duy ngạc nhiên: "Anh nói gì vậy?"

"Không có gì." Chu Duệ Quân nhắm mắt lại: "Chỉ là nhắc nhở em không nên nhìn người hời hợt như vậy."

Đương nhiên Phương Duy biết giám đốc Thẩm nọ không phải người hiền lành gì, nhưng giọng điệu của Chu Duệ Quân khiến cậu cảm thấy khó chịu.

"Em mới gặp ông ấy lần đầu, làm sao có thể biết rốt cuộc ông ấy là người như thế nào."

Chu Duệ Quân cười lạnh một tiếng: "Vậy em còn muốn biết thêm à? Chủ nhiệm Thẩm có vài sở thích đặc biệt trên giường, chắc là em có thể thỏa mãn được..."

"Chu Duệ Quân!" Đây là tiếng người à? Phương Duy cao giọng ngăn lại, đây là lần đầu tiên cậu thể hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Chu Duệ Quân khinh thường cười, không nói nữa.

Phương Duy bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Anh nên nói năng cẩn thận một chút."

"Lái xe đi." Chu Duệ Quân không muốn nói nữa.

Phương Duy không làm gì được, im lặng lái xe. Cậu liếc nhìn Chu Duệ Quân trong lúc đèn đỏ, nghĩ rằng khi em nhìn anh có phải đã quá nông cạn, trừ bộ da ra thì anh còn có gì đáng để em yêu không?

Chắc là có nhỉ, chắc chắn là có rồi.

Khi đến nơi, Phương Duy đi vào nhà bếp dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn, Chu Duệ Quân liếc nhìn, nói: "Hôm nay gọi đồ ăn ở đâu ra vậy, làm thành như thế này."

Có lẽ hắn chỉ là tùy tiện nói thôi nhưng Phương Duy lại bị chặn lại không nói ra được câu khoe công.

Hai món cậu nấu đều không được Chu Duệ Quân thích, toàn bộ đều bị ném vào thùng rác. Phương Duy nhìn chằm chằm đống rác đen ngòm trong bếp một hồi rồi thở dài, đi vào phòng khách.

Chu Duệ Quân mở máy tính, xem tư liệuở trên ghế sô pha. Phương Duy liếc nhìn màn hình máy tính, hỏi: "Anh không tắm rửa rồi ngủ à? Còn làm việc gì nữa."

"Ừ." Chu Duệ Quân đeo kính lên: "Em ngủ trước đi."

"Em thức với anh."

"Không cần."

Phương Duy không nghe lời, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Chu Duệ Quân tắt máy tính, ngồi lên cái ghế sô pha đơn bên cạnh.

Phương Duy c ắn môi dưới, đêm nay Chu Duệ Quân liên tục áp suất thấp, tốt hơn là không nên khiêu khích.

Làm như vậy vài phút, ngoài tiếng gõ bàn phím ra thì chỉ còn tiếng lồ ng tiếng phim phát ra từ TV. Lúc ăn họ đã bật, âm thanh nhỏ nên cũng không tắt.

Phương Duy sợ âm thanh sẽ làm phiền Chu Duệ Quân, thế là nhìn quanh bốn phía, tìm thấy chiếc điều khiển từ xa rơi vào khoảng trống trên ghế sô pha phía sau Chu Duệ Quân. Cậu đưa tay đi lấy, vô tình chạm vào lưng Chu Duệ Quân.

"Em làm gì vậy?" Giọng nói rất hung hãn.

Phương Duy vô tội giơ điều khiển từ xa lên: "Tắt TV."

"Em yên lặng chút được không." Chu Duệ Quân không kiên nhẫn cau mày.

Phương Duy mím môi tắt TV, đặt điều khiển từ xa xuống, không nói gì.

Chu Duệ Quân không đến dỗ cậu, Phương Duy âm thầm tức giận một hồi mới bình tĩnh lại, quay về phòng ngủ ngủ gà ngủ gật, hơn nửa tiếng sau tỉnh lại, đã là mười hai giờ đêm.

Phương Duy thò đầu ra, phát hiện Chu Duệ Quân còn đang làm việc liền rón rén đi vào phòng bếp gọt hoa quả, pha hai ly sữa.

Cậu nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn trà, thấp giọng hỏi: "Đã gần mười hai giờ rồi, anh muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Chu Duệ Quân cáu kỉnh đặt quyển sổ xuống, bóp sống mũi. Phương Duy xiên một quả dâu tây cho hắn: "Muốn ăn không?"

Chu Duệ Quân quay đầu đi: "Không ăn."

"Bữa tối anh ăn không nhiều." Phương Duy đến gần dựa lên người hắn: "Ăn một miếng đi, em mới mua hôm nay, ngọt lắm."

"Em có phiền quá không vậy?" Chu Duệ Quân đột nhiên cao giọng, giống như thùng dầu nổ tung.

Phương Duy sửng sốt, dù thường ngày Chu Duệ Quân cũng lạnh lùng nhưng đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng mắng cậu như vậy. Bàn tay cầm dâu của cậu dừng ở giữa không trung, nói: "Em chỉ muốn anh nghỉ ngơi một chút, ăn..."

Chu Duệ Quân đưa tay đẩy cậu ra, giọng điệu không tốt: "Em tránh xa tôi ra một chút được không? Để tôi yên lặng một chút được không?"

"... Em làm sao?"

"Phương Duy, dù quan hệ như thế nào tôi cũng muốn có chút khoảng cách, không phải dính vào nhau cả ngày." Chu Duệ Quân nghiêm nghị nói: "Buổi tối tôi đã nói với em là tôi phải tăng ca, muốn tôi đếm xem trong vòng hai tiếng em đã gọi điện thoại bao nhiêu lần, nhắn bao nhiêu tin không?"

Từng câu từng chữ của hắn đều giống như đang chất vấn, Phương Duy bị cơn tức giận đột ngột của hắn làm cho không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Mấy ngày không gặp, em muốn gặp anh, nói chuyện với anh, thân mật một lúc thì có gì sai?"

"Tôi không thích như vậy." Chu Duệ Quân lạnh lùng nói: "Em là đàn ông, khi yêu có cần phải sến súa như đàn bà vậy không?"

"Em không thế." Phương Duy biện hộ.

"Em phiền quá." Chu Duệ Quân kết luận: "Giống như bây giờ, làm tôi cảm thấy em rất phiền, em cút xa một chút được không?"

Ngực Phương Duy phập phồng, hai mắt mở to, ngập nước như thể giây sau là sẽ rơi nước mắt, giọng run run: "Anh lặp lại lần nữa đi?"

Sắc mặt Chu Duệ Quân lộ vẻ không kiên nhẫn, giống như không nhịn được nữa, dáng vẻ này là dáng vẻ làm người khác tổn thương nhất, huống chi hắn còn lạnh lùng nói: "Cút xa một chút."

Phương Duy đẩy hắn ra, lao vào phòng ngủ, đóng cửa lại "ầm" một tiếng, âm thanh lớn đến mức khiến người ta ù tai.