"Câu chuyện về cô gái màu trắng (5)
Đó là một đêm mùa hạ.
Hiếm khi nó được đưa ra ngoài chơi, cảm thấy rất vui sướng.
Bố bế nó lên thuyền. Chiếc thuyền thong dong trôi trên hồ, xung quanh mọc rất nhiều cây bèo lục bình.
Bỗng nhiên, thuyền đâm vào một khóm bèo lớn. Nó tò mò nhìn xuống. Hóa ra đó là một người trương phình bị mắc phải những cây bèo.
Bố nó thở dài, nói:
- Trước khi thả xuống, quên không buộc đá vào chân. Nên bây giờ nổi lên rồi.
Ánh mắt nó vẫn không rời khỏi cái thi thể mắc trong đám bèo.
Nó nghĩ rằng việc làm đầu tiên khi về nhà là vẽ một bức tranh."
*********
Cáo rủ Phong ăn tối quá sớm, dẫn đến việc anh chưa kịp đi tắm rửa. Vậy là anh phải ngồi đọc sách hơn một tiếng để giết thời gian, không làm ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa.
Khoảng 20 giờ, Phong mới gấp sách, lên phòng để tắm rửa.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào phòng, một thứ đồ lạ đã chào đón Phong. Trên tường xuất hiện thêm một bức tranh sáp dầu.
Bức tranh vẽ một khóm lục bình trôi nổi trên mặt nước; không biết có phải do ảo giác hay không, anh cảm giác khóm lục bình này có hình dạng rất giống một người đàn ông.
Tiếng nước chảy róc rách, róc rách phát ra từ trong phòng tắm.
Tim trong lồng ngực Phong nảy lên một nhịp. Anh dường như cảm nhận được một loại áp bức nặng nề.
Phong nhìn lướt qua bức tranh, sau đó thận trọng bước vào phòng tắm.
Phòng tắm không có ai. Nhưng bồn tắm đã được xối đầy nước nóng, nước tràn ra đầy sàn, hơi nước phủ kín căn phòng.
Phong bước vào, định đến tắt vòi nước thì chân giẫm phải một đồ vật. Anh nhìn xuống, hóa ra là một tuýp màu xanh rêu.
Nhờ vậy, Phong cũng nhận ra bàn chân phải của mình xuất hiện thêm một chữ ký. Đó là chữ ký của Bạc.
Da đầu của Phong tê dại, nỗi kinh hãi dường như lan ra khắp tủy sống, khiến anh không nhịn được mà rùng mình.
Tên sát nhân này đã ký tên lên chân của anh từ bao giờ?
Chẳng lẽ là lúc ngủ trưa?
Vậy thì anh chính là bức tranh thứ tư?
Không được, phải làm gì đó thôi.
Phong nghĩ rằng mình nên làm gì đó; nếu không, bản thân sẽ phải chết trong trạng thái quái dị nhất. Anh sẽ bị lột trần, sơn màu, rồi vẽ những cây lục bình. Cuối cùng, anh sẽ bị sát nhân dìm chết trong bồn tắm.
Nhưng đây mới chỉ là tưởng tượng của Phong. Kẻ sát nhân cũng chỉ là một con người, chưa chắc dùng vũ lực sẽ thắng được anh.
Lúc này, một luồng gió vụt qua. Phong phản xạ rất nhanh, không do dự mà cúi đầu xuống. Lưỡi rìu sắc lạnh bị chệch hướng, ghim thẳng lên bản lề cửa.
Có người đánh lén sau lưng!
Nếu vừa rồi động tác của Phong chỉ chần chừ một khắc thôi, máu từ cổ anh đã sớm trào ra như rượu sâm banh.
Phong ngồi xuống mặt đất, vốn định quay đầu nhìn sát nhân thì đã bị kẻ này kề lưỡi rìu lên gáy.
- Không được cử động. - Người đằng sau cất tiếng. Giọng nói the thé, dường như đã cố biến điệu để không ai nhận ra, chẳng rõ là nam hay nữ.
Phong giơ tay, tỏ ý đầu hàng.
- Mày là Bạc? - Anh hỏi.
- Bingo! - Kẻ đằng sau đáp, đồng thời cười phá lên, điên dại.
"Thằng điên này…" Phong thầm chửi rủa đối phương trong lòng. Hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn phải kiểm soát lý trí của bản thân. Trước hết, anh cần phải kéo dài thời gian, đánh lạc hướng Bạc.
Phong khẽ hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tại sao mày giết người? Trả thù đời? Hay sở thích?
- Tại sao à? - Bạc cười nói. - Có khá nhiều lý do để một người trở thành sát nhân hàng loạt đấy. Đàn ông thường giết người vì nhu cầu tình dục, phụ nữ thường gây án vì tài chính. Còn tôi, tôi khá tâm đắc với câu nói của một nữ sát nhân người Anh - Mary Flora Bell(*). Cô ta nói rằng: "Giết người không tệ đến vậy, dù sao chúng ta cũng sẽ chết mà thôi."
Nói thẳng ra, con người sinh ra là để đón nhận cái chết, không chết bằng cách này thì sẽ chết bằng cách khác.
Phong cắn chặt răng, cố gắng đè nén sự ghê tởm trong lòng. Tư duy biến thái của kẻ này đã khiến từng người, từng người một phải mất mạng, đến khi chết cũng không thể nhắm mắt xuôi tay.
Bạc quệt vài vết hoen rỉ của lưỡi rìu lên gáy Phong, cảm thấy rất thích thú. Kẻ này nói:
- Nếu là những người khác, tôi sẽ không tốn thời gian như vậy đâu. Nhưng cậu là trường hợp khá đặc biệt, nên tôi muốn tán gẫu một chút. Ờm…
Bạc thong thả suy nghĩ đề tài nói chuyện, sau đó hỏi:
- Cậu thích văn hóa phẩm kinh dị, có phải không? Tôi nghĩ rằng những người thích thể loại này đều có một mặt tâm lý đen tối nào đó. Khi thấy tôi giết người, cậu có cảm thấy hào hứng và khoái trá, giống như lúc xem phim không?
Nếu hiện tại trên cổ Phong không có một cái rìu, anh nhất định sẽ chửi tục. Anh rất ghét cách người khác phán xét sở thích của mình, xem kinh dị không có nghĩa là bệnh hoạn hay biến thái. Tuy vậy, anh vẫn cố nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:
- Phim là giả, mạng người là thật. Mọi sự so sánh đều là khập khiễng.
Bạc gật đầu, tỏ ra rất đồng tình:
- Cậu nói đúng. So với việc giết người ngoài đời thật thì phim ảnh chỉ là thứ giả tạo và ngớ ngẩn.
Phong: "..."
Ý anh không phải là như vậy.
Bạc lại tiếp tục hỏi anh, nhưng lần này là một câu hỏi không liên quan:
- Còn nữa, cậu nghĩ sao về tình yêu đồng giới?
Phong: "???"
Vẻ mặt hiện tại của Phong vô cùng khó coi, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn. Anh không cảm thấy đề tài này có liên quan gì đến bản thân, thậm chí chưa từng nghĩ về nó. Thà kẻ sát nhân này chém anh một nhát ngay từ đầu còn tốt hơn.
Phong gằn giọng, nói:
- Không nghĩ gì hết.
Đây là một câu trả lời nhạt nhẽo, không cụ thể, không mang dấu ấn cá nhân. Điều này khiến cho Bạc nhíu mày, cảm thấy không hài lòng. Kẻ này mở miệng, định nói chuyện thì bị ngắt quãng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Phong này, cậu có ở trong đó không?
Là giọng của Quỳnh.
Cô ấy lên đây làm gì?
Phong đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ rằng cô gái này đến không đúng lúc chút nào. Ngược lại Bạc lại phì cười, tỏ ra vô cùng phấn khích.
Ngay lập tức, Bạc dùng lực, lưỡi rìu cắt vào rách da của Du. Kẻ này nói thầm vào tai anh:
- Mau ra mở cửa. Đừng bất lịch với phái nữ.
Phong khẽ run, không biết là do cảm giác đau buốt từ gáy truyền đến, hay là do chủ ý điên rồ của đối phương.
Mở cửa? Để làm gì?
Kẻ này định làm gì Quỳnh?
Máu từ cổ đã chảy thấm đẫm áo phông. Phong không còn cách nào khác, đành chậm rãi bước đến bên cánh cửa. Bạc đi theo, vẫn luôn giữ cây rìu bên cổ anh, dáng vẻ vô cùng thong thả, ung dung.
Cạch.
Phong hít một hơi thật sâu, mở cửa. Cánh cửa hé ra một khoảng rất hẹp, chỉ để cho Quỳnh thấy một bên người của anh.
- Phong, cậu thấy không khỏe ở đâu à? - Ngay khi nhìn thấy anh, Quỳnh liền lo lắng nói. - Sao sắc mặt cậu tái nhợt thế? Lại còn đổ mồ hôi nữa.
- Không có gì. - Phong không cảm xúc nói.
Quỳnh là một cô gái đơn thuần, anh chỉ cần nói dối qua loa là tin ngay. Sau đó, cô nói:
- Ừm. Chỉ là… sau cái chết của Sâm, mình có hơi nhạy cảm. Trước khi chết, cậu ấy đã nhốt mình trong phòng tắm. Mình nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng cậu, nên mình đến xem cậu có ổn không.
Không. Không hề ổn chút nào.
Giác quan thứ sáu của phái nữ cũng thật nhạy bén. Nhưng lưỡi rìu vẫn luôn dán chặt lên cổ, Phong không được phép nói những điều thừa thãi.
- Ổn. Tôi chỉ đang tắm. - Phong nói, chỉ mong Quỳnh mau chóng rời đi. Anh không muốn cô gái này bị liên lụy.
- Đúng nhỉ… là do mình nghĩ nhiều rồi.
Quỳnh cười, tỏ ra tự trách. Cô không dám làm phiền đối phương nữa, đành phải xoay gót rời đi.
Phong thở phào, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi anh chuẩn bị đóng cánh cửa, Quỳnh bỗng đứng khựng lại, chầm chậm quay đầu. Cô nói, rành rọt từng chữ:
- Phong này, cậu có chắc rằng mình ổn không?
Lồng ngực Phong giật thót.
Anh không trả lời, bởi vì không hiểu vì sao cô lại hỏi như thế.
- Dường như bên cạnh cậu còn có người khác nữa nhỉ. Tuy không nhìn thấy người, nhưng mình có thể nhìn thấy bóng trên sàn nhà.
Quỳnh run rẩy nắm chặt váy của mình, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:
- Bạc, là mày đúng không? Tao biết mày đang khống chế Phong. Nếu mày dám làm gì cậu ấy, tao sẽ giữ chặt cánh cửa này và hét lên, gọi mọi người đến.
Những lời này khiến Phong không khỏi kinh ngạc và sửng sốt. Quỳnh hiện tại chẳng giống dáng vẻ ngây thơ, duyên dáng mọi ngày chút nào. Cô không những nhạy bén mà còn gan dạ, phần nào giống với Trâm Anh.
Hiển nhiên, Quỳnh đã khơi dậy niềm hứng thú của Bạc. Nếu cô ấy thật sự dám làm vậy, mọi người sẽ tập hợp đầy đủ ngay trước cửa phòng. Người nào vắng mặt chắc chắn sẽ được mặc định là tên sát nhân đang ở trong phòng.
Bạc cười nói:
- Ồ, nếu tôi bị lật tẩy quá sớm, cuộc vui này sẽ trở nên nhạt nhẽo.
- Đúng vậy nhỉ. - Quỳnh nói, với chất giọng run run: - Nhưng tao lại có giải pháp dành riêng cho mày. Hãy thả Phong đi, tao hứa rằng sẽ coi như chưa thấy gì hết.
Bạc không nhịn được nữa, liền phá lên cười, mỉa mai sự ngây thơ của cô. Bạc là một kẻ có nhiều thủ đoạn mưu mô, lại thêm sự hiểu biết cấu trúc của căn biệt thự. Kẻ này sẽ dễ dàng nghĩ ra cách chạy trốn mà không bị bắt lại.
Tuy nhiên, khi Phong tưởng rằng Bạc sẽ từ chối, kẻ này lại dễ dàng thỏa hiệp.
- Được thôi, thú vị đấy. Nhưng trước hết, cô phải quay lưng lại đã. - Bạc nói.
- Không được! Đừng nghe—
Phong quát lên, nhưng chưa nói xong thì lưỡi rìu lại đâm xuống sâu hơn, khiến cho anh phải hít một hơi thật sâu để nén cơn đau lại. Đau muốn thấu xương tủy.
Quỳnh thấy máu của Phong chảy tong tong xuống sàn nhà, mặt mũi tái nhợt thì vội vàng quay lưng lại, nói trong sự hoảng loạn:
- Tao sẽ quay lưng ngay! Đừng làm hại cậu ấy!
Bạc cười khẩy, sau đó đẩy Phong bước ra khỏi phòng, giống như áp giải tù nhân. Kẻ này bắt anh đứng sau lưng Quỳnh.
Phong thầm cảm thấy rùng mình, anh không biết Bạc đang suy tính điều gì. Hơn nữa, anh lại đang đứng quay lưng với Bạc, không thể nhìn thấy kẻ này đang làm gì.
Huỵch.
Bạc có chút tùy hứng, cảm thấy mình bỗng dưng muốn chơi domino.
Nghĩ vậy, Bạc liền co chân, đá thật mạnh vào lưng Phong, khiến cho anh ngã va vào lưng Quỳnh. Cả hai người họ ngã xuống sàn nhà, may mắn là Phong đã kịp dùng tay mình đỡ trán cho cô ấy.
Nhân lúc cả hai còn đang choáng váng, lưỡi rìu trong tay Bạc liền vung lên, hạ xuống trong nháy mắt. Mắt của Bạc sáng lên, một lần đi săn có thể giết được hai con mồi cùng một lúc, đây quả là thu hoạch lớn.
Tuy nhiên, Phong bất ngờ lật người, vung chân đá vào cổ tay của Bạc.
Leng keng, leng keng.
Tiếng rìu sắt nặng nề rơi xuống nền nhà, vô cùng não nề.
Bạc sửng sốt nhìn Phong, không thể tin rằng anh có thể chuyển động nhanh đến vậy. Cổ tay của kẻ này đỏ lên, bắt đầu run run; nếu Phong dùng cú đá này trong tư thế thuận tiện hơn, anh có khả năng khiến tay của Bạc trật khớp.
Bấy giờ, Phong mới có thể nhìn thấy Bạc.
Bạc là một người có dáng vóc cao ráo, hình như là con trai, mặc áo mưa măng tô và đeo khẩu trang màu trắng. Gã ta trùm kín người, nhưng Phong vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt một mí xếch lên, giống như con cáo kiêu ngạo và cao quý.
Đôi mắt mà anh quen thuộc, nhưng lại u tối và lạnh lẽo.
- Là… là em? - Phong nói. Chưa bao giờ anh cảm thấy giọng mình khó nghe đến vậy.
Mặc dù Phong vẫn thường nghi ngờ Cáo chính là hung thủ, như tất cả mới chỉ là phỏng đoán của anh. Còn hiện tại, anh được tận mắt nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác không muốn tin.
Bạc vừa giết người không thành, tơ máu đỏ quạch trong mắt nổi lên. Gã vội vàng nhặt lấy chiếc rìu rỉ sét, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định.
Quỳnh thấy vậy thì dùng hết sức bình sinh, gào lên:
- Cứu với! Ở đây có kẻ giết người, cứu với! Aaaaaaaaa!!!
Đến cả Phong cũng phải giật mình trước sức hét của cô gái này. Nhờ vậy, những tiếng bước chân chạy trên cầu thang ngay lập tức vang lên.
Mọi người sắp đến rồi.
Bạc thấy vậy thì ngay lập tức cầm theo rìu bỏ trốn. Trước khi đi, gã không quên quay đầu, liếc nhìn Phong, với ánh mắt căm phẫn và lạnh lẽo.
Bấy giờ, Phong cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, không biết là do mất máu hay do cú sốc tinh thần. Chỉ biết rằng khi mọi người chạy tới nơi, họ đã thấy anh nằm bất tỉnh trên đùi của Quỳnh.
HẾT CHƯƠNG 12
(*)Mary Flora Bell: là một phụ nữ người Anh, khi còn là vị thành niên, đã sát hại hai cậu bé tuổi mẫu giáo ở Scotswood, ngoại ô nội thành Newcastle upon Tyne vào năm 1968. Vụ án mạng đầu tiên xảy ra khi cô 10 tuổi.