Cơn Bão Màu Cam

Chương 87




Phòng khách lại rơi vào khoảng im lặng chết chóc.

Trong bóng tối, Chu Linh vẫn im lặng. Phương Hiệt hít sâu và nói.

“Mẹ, con xin lỗi.”

Giọng Chu Linh khẽ run: “Con xin lỗi?”

Phương Hiệt lại không nói gì.

Xin lỗi vì là gay, xin lỗi vì thích đàn ông hoặc….xin lỗi vì đã yêu Giang Tri Tân.

Chu Linh không đợi cậu trả lời, giọng điệu lại trở nên kích động: “Chuyện quái gì vậy, sao không nói cho mẹ biết…”

Bà vừa nói xong, chợt nhớ tới những chuyện lộn xộn xảy ra trong nhà một năm nay.

Phương Thừa Lâm ngoại tình có một đứa con ngoài luồng, Địch Uyển đến trường học la lối om xòm buộc Phương Hiệt đành phải chuyển trường.

“Con không tìm được cơ hội, cũng không biết nói như nào.”

Phương Hiệt khựng lại, chậm rãi nói: “Mẹ, con luôn cảm thấy… con rất xin lỗi.”

Chu Linh thờ thẫn rất lâu, ngẩng đầu nhìn Phương Hiệt. Trong bóng tối, Phương Hiệt cũng nhìn bà, cố gắng mỉm cười một chút.

“Khi còn nhỏ không được bên mẹ nhiều, con nghĩ mẹ bận quá, không quan tâm đến con. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới mẹ vất vả như thế nào, sau này, con mới hiểu được, trong nhà xảy ra chuyện, con lại không ở bên cạnh mẹ, tự mình chạy qua Thiệu Giang.”

“Lúc đó Phương Thừa Lâm với Địch Uyển như phát điên, con tự mình đi, con cảm thấy bản thân mình rất hèn nhát.”

“Sao con lại nghĩ như vậy?!” Khuôn mặt của Chu Linh kinh ngạc rõ ràng, Phương Hiệt nhìn đôi mắt dần hoen đỏ của bà.

“Mẹ tính toán đưa con đến Thiệu Giang mà, chuyện đó là chuyện của người lớn, liên quan gì đến con?”

“Rất nhiều người nói với con rằng đó là chuyện của người lớn, con không phải lo lắng, chỉ cần chăm chỉ học hành… nhưng một khi con vẫn còn là con trai của Phương Thừa Lâm thì không bao giờ có thể nói rằng “đây không phải việc của con”

Lúc ấy, con không thể bên mẹ.

Phương Hiệt nói xong thì thở hắt ra, đột nhiên đôi mắt của cậu hơi nóng.

“Cho nên con luôn muốn mẹ ly hôn, đừng tiếp tục chịu đau khổ nữa. Con muốn học chăm chỉ thi đại học để mẹ bớt lo, bây giờ con thi xong, mẹ cũng ly hôn rồi. Cuối cùng cũng thoát khỏi muôn vàn phiền toái…”

Cổ họng cậu yếu ớt lên xuống, cố nén giọng nói nghẹn ngào, giọng nói vừa khô vừa trầm.

“Con lại gây phiền cho mẹ rồi.”

Cậu không xin lỗi vì mình là gay, nhưng cậu cảm thấy mình đang gây phiền cho Chu Linh.

Từ nhỏ, người khác trước mặt Chu Linh đều khen cậu hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không khiến người ta lo lắng ….

Nhưng cậu vẫn khiến Chu Linh buồn bực.

Chu Linh nhìn Phương Hiệt đang đứng trước mặt mình, cậu con trai 18 tuổi của bà đã rất cao, đẹp trai, thông minh, độc lập và chăm chỉ, từ nhỏ đã không cần bà phải lo lắng cho cậu.

Bà luôn cảm thấy có mình đang ở phía trước để đối mặt với Phương Thừa Lâm và Địch Uyển, gửi Phương Hiệt đến Thiệu Giang thì Phương Hiệt sẽ thoải mái ôn thi đại học, không bị áp lực dày vò.

Mũi Chu Linh đau nhức, nước mắt bất giác tuôn rơi. Bà không muốn con trai nhìn thấy, bà quay đầu lau hai lần, giọng vẫn nghẹn ngào.

“Chuyện xảy ra khi nào? Làm sao con biết con thích đàn ông …”

Phương Hiệt hít sâu một hơi, ngẩng đầu như đập nồi dìm thuyền, nhìn Chu Linh rồi đáp: “Năm nay mới đi Thiệu Giang.”

“Tại sao lại…”

Chu Linh nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, câu nói của bà đột ngột dừng lại, đầu óc như có sấm rền.

Đặt làm hình nền, thường thường gọi điện thoại, nhắn tin, người khiến một người như Phương Hiệt có phản ứng như vậy.

Bà run rẩy không kiểm soát, nhìn chằm chằm Phương Hiệt, giọng nói đầy ngạc nhiên và nghẹn ngào.

“Có phải —— con đang yêu đương không?”

Phương Hiệt chưa kịp đáp, Chu Linh nhìn cậu một lần nữa và sau đó nói: “Con với …”

Giọng bà run rẩy, không nói được gì.

Phương Hiệt nhắm mắt lại, cảm thấy tảng đá lớn treo lơ lửng trên không từ đầu cuối cùng cũng lăn xuống và đập mạnh vào tim mình–

“Giang Tri Tân” cậu nói “Con yêu Giang Tri Tân.”

Bộp.

Xé toạc.



Chu Linh nhắm mắt thở dài một hơi run rẩy.

“Com thích anh ấy trước, sau đó theo đuổi anh ấy trước. Lúc đó anh ấy gần như muốn đánh chết con, trốn tránh con khắp nơi …”

Yết hầu Phương Hiệt lên xuống, “Nhưng con vẫn thích anh ấy.”

“Đừng trách anh ấy, tất cả là lỗi của con.”

Một lúc lâu sau, Chu Linh mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Hình như tại đã ngồi quá lâu, khi đứng dậy, dáng người khẽ đung đưa, Phương Hiệt muốn đưa tay ra đỡ, bà xua tay, tự mình đứng thẳng người, quay người chậm rãi bước lên lầu trong bóng tối tịch mịch.

“Mẹ cũng không trách ai, mẹ tự trách mình.”

Nếu như bà không đưa Phương Hiệt đến Thiệu Giang để giao cho Giang Tri Tân chăm sóc, tự bà quyết định thay Phương Hiệt, chưa bao giờ nghĩ đến trong lòng Phương Hiệt khó chịu đến nhường nào…

Phương Hiệt đi theo sau Chu Linh lên lầu, nhìn bà bước vào phòng, lúc cửa đòng phóng, Phương Hiệt nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Mẹ.”

Cái tay đóng cửa của Chu Linh dừng lại, ngẩng nhìn lên bằng đôi mắt đỏ nhìn Phương Hiệt ngoài cửa. qua hồi lâu, mới chậm rãi đem cửa đóng lại.

Phương Hiệt đứng ở cửa không biết đứng bao lâu, cuối cùng đặt trán lên cửa, nhắm mắt lại.

Gần như cả đêm Phương Hiệt không ngủ, cho đến khi chạng vạng sáng, cậu nhắm mắt thư giãn vài phút, sau đó đứng dậy đi tắm.

Cửa phòng Chu Linh đóng chặt, đến giờ đi làm cũng không đi ra. Phương Hiệt do dự một lúc, thay vì gõ cửa, cậu quay người xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Sau đó cậu mới phát hiện ra đồ ăn do quản gia chuẩn bị cho tối hôm qua đã được sắp xếp gọn gàng trong tủ lạnh, còn chưa động một miếng nào. Tối qua Chu Linh về nhà không ăn bất cứ thứ gì..

Phương Hiệt thở dài, nướng hai lát bánh mì và chiên trứng, chiên xong thì nhớ rằng Chu Linh không thích uống sữa cho lắm, lại cất cốc sữa vừa lấy ra, múc nửa bát gạo, cho quả táo đỏ, cho nước vào nấu cháo.

Làm xong xuôi xong, Phương Hiệt thở nhẹ nhõm.

Trước đây cùng lắm chỉ biết nấu mì, thêm quá nhiều nước cũng lo lắng, đây là những món học được từ Giang Tri Tân.

Phương Hiệt buồn cười, nhưng không cưới nổi.

Cậu nhớ Giang Tri Tân quá mà không dám gọi cho anh. Giang Tri Tân quá nhạy cảm, cảm xúc không đúng sẽ bị anh chú ý.

Nhưng cậu lo lắng Chu Linh sẽ gọi Giang Tri Tân.

Khi đó, áp lực của Giang Tri Tân sẽ nặng nề hơn cậu đêm qua.

Suy nghĩ mãi lâu, Giang Tri Tân đột nhiên lại gọi điện thoại qua trước.

Khi Phương Hiệt nhìn thấy ID người gọi, tim cậu như nhảy lên, lập tức nghe điện thoại. Giọng Giang Tri Tân rất bình thường, anh bảo: “Tôi nghĩ em cũng dậy rồi, em đang làm gì thế?”

Phương Hiệt buông tay ra, trả lời: “Nấu cháo, cháo kê.”

“Đỉnh thế, lúc trước nấu cơm còn không biết cho bao nhiêu nước vào—”

“Giờ biết rồi” tâm trạng Phương Hiệt tốt hơn, “Anh dậy sớm thế?”

“Tôi muốn ngủ nữa cơ, nhưng em trai em lúc 6 giờ đứng ngoài phòng rú lên.” Giang Tri Tân đổ thức ăn cho mèo cho bánh trôi rồi lại vuốt lưng nó.

Phương Hiệt lập tức cảm thấy đau lòng, nói nhỏ: “Ngủ tiếp một lát nữa đi.”

“Dẹp đi, lát nữa tôi sẽ ra ngoài.” Giọng Giang Tri Tân thoải mái, có vẻ tâm trạng anh rất tốt: “Dự báo thời tiết nói rằng mấy bữa nữa Thiệu Giang sẽ có bão, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ.”

Khi lần đầu tiên Phương Hiệt đến Thiệu Giang, cũng tình cờ gặp bão, chớp mắt đã qua một năm rồi.

“Chú ý an toàn.”

“Ừm” Giang Tri Tân nói. “Ăn cơm đi, cúp máy đây.”

Khi anh ấy chuẩn bị cúp máy, Phương Hiệt đột nhiên gọi “Giang Tri Tân”

Giang Tri Tân sửng sốt, ngay lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“… Không gì cả.” Phương Hiệt im lặng vài giây và nói: “Cấm cho bánh trôi ngủ trên giường em, rớt đầy lông ra.”

“… Trời ạ.” Giang Tri Tân suýt nữa bật cười: “Tôi biết rồi, có lần không chú ý nó bò lên một lần.”

Anh khựng lại, mãi mới nói tiếp: “Tôi đang ngủ trong phòng của em.”

Phương Hiệt ngẩn người.

Giang Tri Tân cũng rất nhớ cậu.

Hai mắt Phương Hiệt nóng rực, giọng điệu như thường, “Thế à.”

Cúp máy, Phương Hiệt ngồi đợi một lúc, mãi đến khi mùi thơm của nồi cháo kê từ từ tỏa ra. Cậu bấm vào nút “giữ nhiệt”, lên lầu gõ cửa đã hai lần.



“Mẹ, ăn cơm trước đi.”

Một lúc sau, giọng nói của Chu Linh qua cửa.

“Con ăn đi, mẹ không đói.”

Phương Hiệt bỏ hai tay xuống, đứng yên tại chỗ.

Chu Linh cũng biết cậu không rời đi, một người trong phòng, người còn lại ở bên ngoài, không ai lên tiếng trước.

Áp lực quá.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa.

Tiếng cửa vang dồn dập sốt sắng khiến Phương Hiệt phải xoay người đi xuống lầu mở cửa, vừa đi xuống phòng khách, người bên ngoài đã đi vào được rồi.

Đó là Phương Thừa Lâm.

Chắc Phương Thừa Lâm cả đêm không ngủ, quần áo xộc xệch, nhìn thấy Phương Hiệt, ông ta lập tức đi về phía cậu, sắc mặt rất tệ.

“Sao hôm qua bố gọi lại không nghe? Hôm qua con nói cái gì? Giờ nói rõ ràng xem nào!”

Sáng sớm tinh mơ Phương Hiệt không muốn cãi nhau cùng ông ta, nhíu mày, “Thì chỉ có vậy thôi.”

Phương Thừa Lâm hít sâu một hơi, trông đang vô cùng tức giận, muốn kìm nén cảm xúc của mình.

“Sao trước đó không bị vậy, từ lúc đi học xa một năm đúng không? Là người tên Giang Tri Tân——”

Phương Hiệt nhướng mắt nhìn Phương Thừa Lâm.

“Không liên quan đến anh ấy, đừng nhắc tên anh ấy.”

Phương Thừa Lâm choáng váng, ngay lập tức anh ấy lớn tiếng: “!!! Bố biết mà, ai mà tốt bụng đến nuôi dưỡng con cả năm trời chứ, lập tức cắt đứt liên lạc với cậu ta, dọn về Triều Thành.”

“Chuyện này có liên quan gì đến ông không?”

“Ta là bố con!”

“Người giám hộ hiện tại của tôi là mẹ tôi.”

Đôi môi Phương Thừa Lâm run lên vì tức giận, run rẩy chỉ Phương Hiệt: “Chỉ vì chuyện của ta mà con chọc giận mẹ với ta đúng không?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chọc giận bất cứ ai vì chuyện này hết.” Phương Hiệt và Phương Thừa Lâm nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu bướng bỉnh.

“Tôi yêu ai là vì tôi thích nên mới yêu.”

Cậu xin lỗi Chu Linh vì đã làm bà buồn, không phải vì thích Giang Tri Tân.

Đêm qua Phương Thừa Lâm đã gọi vài cuộc cho Phương Hiệt nhưng không trả lời. Tự tìm đến một bác sĩ tâm lý mà quen biết, thức trắng đêm, nghĩ cách “giải quyết hậu quả” cho Phương Hiệt. Lúc này nghe thấy lời nói của Phương Hiệt, ông ta tức giận đến mức không nói được lời nào, giơ tay tát vào mặt Phương Hiệt.

Đúng lúc này, trên lầu truyền đến một tiếng “Phương Thừa Lâm!”

Tiếng hét gần như bị phá vỡ, giọng nói khàn khàn và chói tai. Phương Thừa Lâm dừng tay, hai người vô thức ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Không biết Chu Linh đi ra từ lúc nào, cô cầm trong tay một con dao gọt hoa quả nhỏ, chĩa thẳng vào Phương Thừa Lâm rồi đứng ở đầu cầu thang.

Cổ họng Phương Hiệt thắt lại, có chút hoảng sợ và vô thức gọi “Mẹ.”

Chu Linh không đáp, bà vẫn mặc bộ hôm qua, có vài nếp nhăn, vẫn chưa thay. Tóc vẫn buộc nhưng xoã gần hết. Có lẽ vội quá nên Chu Linh còn không đi giày.

Bà nhìn chằm chằm Phương Thừa Lâm, đi chân trần xuống bậc thềm, cầm dao đi tới trước mặt Phương Thừa Lâm.

Hai mắt Chu Linh đỏ bừng, vẫn còn sưng tấy, lộ ra vẻ lôi thôi bất kham. Nhưng lưng bà lại thẳng, cho đến khi đi tới trước mặt Phương Thừa Lâm, Chu Linh mới vứt con dao gọt hoa quả trên tay bà.

Giây tiếp theo, bà giơ tay và tát Phương Thừa Lâm một cách dứt khoát!

Bạp.

Cái tát thật mạnh và nặng nề, âm thanh vang dội khắp phòng khách.

Ngay cả khi họ biết về Địch Uyển, khi hai người cãi vã và đập vỡ mọi thứ trong nhà, khi Địch Uyển đến nhà gây rối vào đêm giao thừa …Chu Linh vẫn chưa làm gì cả.

Chưa bao giờ trông khó khăn như vậy.

Bà luôn là một phụ nữ thanh lịch, mạnh mẽ và thông minh. Chỉ có điều bây giờ, bà là một người mẹ, người mẹ bảo vệ con mình.

Phương Thừa Lâm mất cảnh giác, nhìn Chu Linh, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Chu Linh cũng nhìn ông ta, giọng nói khàn khàn, nhưng bình tĩnh và kiên định.

“Chúng ta đã ly hôn, Phương Hiệt đi theo tôi. Nó có phải gay hay không thì không liên quan gì đến ông, ông không có tư cách dơ tay dơ chân với con trai tôi.”

“Cút ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”