Trong xe nhá nhem ánh đèn đường công nghiệp xoa dịu người ta yên tĩnh đi vào giấc ngủ, lúc Lưu Hải Quỳnh thức giấc đã là mười một giờ đêm.
Cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, hơi ấm từ áo khoác nam mang lại khiến cô có một chút an toàn, Đinh Khải Huy bên cạnh đã không còn nữa.
Lưu Hải Quỳnh đánh mắt nhìn ra ngoài lại thấy một khung cảnh xa lạ, không phải trước cửa khách sạn cô đã đặt mà là trong một khu dân cư nào đó.
- Tỉnh rồi sao?
- Đi thôi, anh đưa em lên.
Đinh Khải Huy cúi người nhìn vào trong xe từ bên phía lái, tay anh còn cầm theo mấy túi đồ, Lưu Hải Quỳnh chưa tỉnh hẳn chỉ mơ mơ màng màng đi theo Đinh Khải Huy, cũng không quan tâm bản thân đang rơi vào tình thế gì.
Có thể là bởi vì trên người Đinh Khải Huy mang lại cho cô một cảm giác an toàn khiến cô muốn dựa dẫm.
Đinh Khải Huy không bất ngờ với cái độ ngoan ngoãn này, đã nhiều lần nhìn thấy cho nên đã quen thuộc. Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên Đinh Khải Huy nhìn thấy Lưu Hải Quỳnh vừa tỉnh ngủ, lúc ấy cô ngoan đến lạ kỳ.
Mùa đông miền Nam tuy không khắc nghiệt như phía Bắc nhưng mà gió lạnh thổi qua cũng đủ khiến người rùng mình. Thời tiết này luôn khiến mọi người muốn chôn vùi vào chăn mà ngủ, giống như ước bản thân là một con gấu Bắc Cực trải qua một kỳ ngủ đông ấm áp và ngon lành.
Lưu Hải Quỳnh cũng không phải ngoại lệ.
Lúc Đinh Khải Huy nhìn thấy Lưu Hải Quỳnh thức dậy cũng là lúc cậu mới từ sân thể dục đi vào, trên người tầng tầng lớp lớp mồ hôi nam tính với luồng nhiệt nóng hổi của trai trẻ thanh xuân. Chỉ cần nhìn qua cũng xác định được Lưu Hải Quỳnh ở đâu.
Khi ấy cô đang nằm dài ra bàn, mi mắt rũ xuống chưa tỉnh ngủ hẳn, gương mặt trắng lên vì lạnh lại tinh tế sạch sẽ khiến người ta chỉ muốn nhìn thêm một chút nữa lại thêm một chút nữa.
- Hải Quỳnh tỉnh dậy nào.
- Vào học rồi, dậy thôi.
Đinh Khải Huy khống chế lực tay vỗ vỗ má cô hai cái, xúc cảm mềm mịn của làn da thiếu nữ khiến cậu ấy tê rần sung sướng, lưu luyến mà rời khỏi.
- Ừm...
Cổ họng cô phát ra tiếng đáp nhỏ xíu như mèo kêu lại giống như làm nũng, một bộ dạng lười biếng trong mắt chỉ chứa hình bóng Đinh Khải Huy.
Đinh Khải Huy có chút bất động, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn như thế này nhất thời khiến trong lòng nhộn nhạo. Những người khác lúc bị đánh thức đều rất mất kiên nhẫn tệ hơn thì tức giận chửi người nhưng mà Lưu Hải Quỳnh không những rất ngoan mà còn rất ngọt.
Cô làm như vậy rất khiến Đinh Khải Huy yêu thích, thích đến bật cười, cậu nắm lấy tay cô lắc lư qua lại tự ý chơi đùa.
- Hải Quỳnh, ngoan quá đi.
Mới chỉ nhớ đến đó thì Đinh Khải Huy đã dồn lực chú ý đến Lưu Hải Quỳnh trước mắt mình.
Không còn là nữ sinh mặc đồng phục đứng cùng khung ảnh, cũng không phải hình bóng mờ nhạt bán hư bán thực trong mơ, càng không phải kí ức vụn vặt mỗi khi vô tình nhớ lại.
Lưu Hải Quỳnh đã trở về, cô hiện hữu trước mắt anh, cô là cá thể có linh hồn và nhiệt độ ấm áp, cô chính là mối tình đầu không bao giờ có người thay thế được của anh.
Đinh Khải Huy sốc lại tinh thần bước rộng một bước sánh vai cùng cô ấy lại nhẹ giọng hỏi han.
- Hải Quỳnh đêm nay ngủ lại nhà anh nhé?
- Con gái đêm khuya một mình ở khách sạn không an toàn, nhất là cái thành phố này.
- Thà ở với anh còn hơn, ít ra anh cũng sẽ không làm gì em.
Lưu Hải Quỳnh mơ mơ màng màng đi đến thang máy cùng Đinh Khải Huy, đến khi thang máy "đing!" một tiếng thì cô mới lấy được phần trăm tỉnh táo.
- Vậy cậu ngủ ở đâu?
- Tôi không thể ngủ sofa, cũng không ngủ được chỗ lạ.
- Cậu vẫn nên đưa tôi về khách sạn mau lên, hôm nay tôi chạy tới chạy lui đến xỉu rồi đây.
Đinh Khải Huy muốn hỏi: khách sạn đối với em không lạ sao? Nó thành ngôi nhà thứ hai của em từ khi nào vậy?!
Đinh Khải Huy bước vào thang máy, tay ấn giữ cửa vô cùng dịu dàng kiên nhẫn nhìn cô.
- So với khách sạn thì nhà anh còn quen thuộc với em hơn nhiều.
- Chăn gối em dùng qua đều được giữ lại sạch sẽ, căn phòng trước kia chắc là em vẫn còn quen không sợ mất ngủ.
- Anh cũng sẽ ngủ ở phòng mình, không có sự cho phép của em, anh sẽ không làm phiền.
- Một đêm thôi, em đến khách sạn... anh không yên tâm.
Giống như sợ Lưu Hải Quỳnh từ chối, Đinh Khải Huy vội vàng nói thêm.
- Anh chắc chắn không làm phiền em.
Lưu Hải Quỳnh không đáp chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, một màng tối đen như mực yên tĩnh lạ thường.
Thì ra Đinh Khải Huy vẫn ở đây, căn hộ mà cậu ấy từng mua để sống từ những năm cấp ba, sáu năm trôi qua nó đã thay đổi không ít. Lưu Hải Quỳnh suy nghĩ một chút lại quyết định đi vào thang máy cùng Đinh Khải Huy.
Nhân phẩm của anh ấy cô hiểu rõ, con người của anh ấy cô cũng từng sống cùng, Đinh Khải Huy thật sự là một chính nhân quân tử, không phải kẻ tiểu nhân lòng lang dạ sói.
Trong thang máy chật hẹp, Đinh Khải Huy nhìn bóng lưng thanh mảnh lấp ló sau bộ váy áo không che khuất nổi vẻ đẹp của cô gái anh yêu, xúc cảm năm xưa lại quay về trước mắt anh ấy.
Còn nhớ khi đó Đinh Khải Huy cùng đám Vương Quy đi đá bóng trở về, gió đông thổi qua ngập tràn giá rét cũng không ngăn nổi khí thế hừng hực của tuổi trẻ thanh xuân, không biết vì cái gì trong đầu cậu xuất hiện bóng dáng nữ sinh kia, một nữ sinh mềm mại ngọt ngào.
- Các cậu về trước đi, tôi còn có việc.
- Đã nửa đêm rồi còn việc gì, bận đi đá phò à?
- Vội về làm gì, hôm nay thắng rồi đi ăn xiên bẩn (*) đi.
(*) xiên bẩn: Xiên bẩn thực chất là tên gọi chung của các món ăn vặt như cá viên, thịt viên, xúc xích, nem chua... được chế biến bằng cách chiên trong dầu sôi. Món ăn này thường được bán ở vỉa hè, cổng trường hay các công viên, nơi tụ tập đông người. (Nguồn: Google)
- Phải đó, lỡ rồi thì đi luôn đi ngay trước mặt mà.
Đinh Khải Huy đối với mấy lời đùa cợt nhã của đám lưu manh này sớm đã quen thuộc cho nên chỉ cười khẩy vẫy vẫy tay đuổi bọn họ, đám người Vương Quy cũng không có mặt dày mày dạn bám dính không buông, bị đuổi cũng quay người về hướng ngược lại.
Sau khi thấy bọn họ rời đi thì Đinh Khải Huy lại bước nhanh về hướng xe buýt, bóng dáng lấp lóe trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rõ ràng, dù cho có bị che kín bởi đám đông hay là cô tự lấy áo quần bao bọc quanh người thì Lưu Hải Quỳnh vẫn nổi bật như vậy khiến người ta chỉ nhìn liền thu hút.
- Trễ rồi sao còn ngồi đây vậy?
Lưu Hải Quỳnh nghe được giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc trên đỉnh đầu liền ngẩng lên, đối diện với Đinh Khải Huy như cách nhau có vài cm. Đinh Khải Huy có chút khựng người lại rất nhanh đã đứng thẳng người rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Đinh Khải Huy...
- Ừm?
- Tớ không muốn quay về.
- Cậu không muốn về đâu? Về nhà à?
Không phải, đó không phải nhà của tớ.
Tớ không có nhà.
Lưu Hải Quỳnh liếm liếm môi khó khăn đè nén cảm xúc buồn bực trong lòng cuối cùng vẫn im lặng không đáp.
Đinh Khải Huy quay đầu nhìn thấy bộ dạng cô ấy cúi đầu nhìn mũi giày, mái tóc qua vai xõa ra che hết bên mặt không nhìn thấy cảm xúc.
- Hmm, tớ không biết ăn nói, tớ không biết dỗ cậu thế nào.
- Tớ nghe đám Vương Quy ba hoa nói con gái lúc khó chịu sẽ ăn, tớ mời cậu ăn xiên bẩn nhé?
- Được không?
Hai chữ "được không" nghe ra còn nhẹ hơn tất cả chữ còn lại, nghe giống như trưng cầu ý kiến khiến lòng của Lưu Hải Quỳnh nhảy lên một nhịp, cô ngẩng đầu nhìn cậu một lần nữa, môi đỏ mấp mấy nói.
- Ăn rồi thì sao? Tớ vẫn phải trở về sao?
- Không cần, chỉ cần cậu không thích cậu cũng không cần làm.
- Nhưng mà con gái xinh đẹp như cậu không nên ở ngoài đường lớn như vậy, đừng nghĩ ở đây sầm uất thì an toàn, tệ nạn cũng tỉ lệ thuận với độ phát triển đấy.
- Hay là cậu đến chỗ tớ ở một đêm?
Lời này nói ra nhất thời bầu không khí giữa hai bọn họ trở nên xấu hổ. Đinh Khải Huy vội vàng sửa miệng.
- Cậu đừng hiểu lầm, tớ là học sinh ba tốt, nhân phẩm đạo đức rất tốt, chỉ là tớ không yên tâm để nữ sinh như cậu ở bên ngoài muộn như vậy. So với khách sạn nhà nghỉ thì chỗ tớ vẫn an toàn hơn.
- Ít ra lỡ như cậu có chuyện gì tớ vẫn có thể bên cạnh.
Đinh Khải Huy không biết sau khi cậu nói xong lời này thì bầu không khí đã nhân hai lần độ xấu hổ.
- Ai nói cậu không biết ăn nói chứ, tớ thấy cậu ăn nói như mật ngọt.
Nhưng mật ngọt thì chết ruồi.
- Được rồi vậy cậu có muốn ăn xiên bẩn không?
Lưu Hải Quỳnh: con người cậu sao cố chấp như vậy? Cậu là Đinh Cố Chấp sao chứ?
- Không ăn, tớ không ăn tối.
- Ok, đi ăn thôi.
Lưu Hải Quỳnh vốn không muốn đi lại bị Đinh Khải Huy kéo cổ tay bắt cô đứng lên lại không buông mà dẫn cô về phía trước.
Lưu Hải Quỳnh nhìn chỗ được Đinh Khải Huy nắm bỗng dâng lên cảm xúc lạ lẫm, trong kí ức của cô việc được ai đó năm tay dẫn dắt là chuyện quá lâu để nhớ lại rồi.
- Khải Huy.
- Ừ?
- Chúng ta về đi, tớ không muốn ăn.
Đinh Khải Huy dừng lại vẫn không buông tay cô ra, khum người đối diện với cô mà nói.
- Cậu muốn ăn đồ tớ nấu à? Được rồi, ai bảo tớ tốt bụng như vậy chứ.
Tốt với mỗi mình cậu.
Sau đó Đinh Khải Huy thật sự đem cô về chỗ ở của cậu ấy, là một căn hộ chung cư gần trường học nhưng mà nhìn có vẻ quạnh quẽ và cô độc.
- Cậu ở một mình à?
Đinh Khải Huy loay hoay làm mỳ nghe một câu thì đáp một câu.
- Đúng rồi.
Lưu Hải Quỳnh không có thói quen đánh giá lung tung cho nên cô ấy rất quy củ ngồi trên sofa ở bên ngoài chờ lệnh của Đinh Khải Huy, đến nỗi chống cự không được mà ngủ quên mất. Mười tám năm hiếm khi có giấc ngủ ngon lành, sáng thức dậy vẫn không mang theo bất an nào, quần áo chỉnh tề, chăn gối sạch sẽ, dù là phòng cho khách cũng khiến cô ngủ ngon.
Trên đời này hẳn là chỉ có Đinh Khải Huy mới có thể khiến cô an tâm đi vào giấc ngủ.
Mãi đến tận sau này cô mới biết thế nào mới gọi là đúng người thế nào gọi là đúng thời điểm. Trên đời này không phải ai cũng nguyện ý vì bạn mà kìm nén, nguyện ý vì bạn mà chịu đựng, chỉ có duy nhất một người vì bạn mà lo lắng bữa ăn giấc ngủ của bạn.
Mong rằng sau này bạn sẽ gặp được đúng người ngay khoảnh khắc đúng thời điểm.