Tô Đồng ngồi vào sô pha ôm gối. Phần đầu gối đụng vào thành ghế đã thôi đau, nhưng từng ngọn lửa rạo rực bùng lên, nóng đến mức xương cốt bủn rủn.
Cô vùi mặt vào đụn bông, cọ tới cọ lui cái gối ôm hệt như con nhím chui đầu vào đất, hết sức thấp thỏm vì lộ tẩy việc mình đã núp lùm trong WeChat Vu Thời Thiên bấy lâu nay.
Anh ấy sẽ nghĩ gì về mình đây? Liệu có nghĩ mình là con nhỏ kỳ lạ không nhỉ?Nhỡ anh ấy đào sâu chi tiết, mình nên trả lời thế nào? Giời ơi, mắc cỡ quá đi…
Tô Đồng dụi chóp mũi đến phiếm hồng, mở khung thoại, chờ Vu Thời Thiên trả lời.
Bấy giờ đầu óc Vu Thời Thiên cũng ngập tràn thắc mắc,
chẳng lẽ anh say rồi? Tại sao ba cái bọt khí màu xanh lá cứ đảo miết trong mắt anh?(*) bóng hội thoại trong Wechat có màu xanh láQuả thực anh rất muốn hỏi vài điều,
chẳng hạn cô nhóc em thêm tôi hồi nào? Thêm làm chi?Anh ngẫm lại miếng sô-cô-la đã ăn vào buổi sáng lễ viếng. Khi ấy đột ngột nên anh chẳng mấy để tâm, nhưng nay hồi tưởng, đó là nhãn hiệu sô-cô-la mà anh thường ăn.
Cho nên cô nhóc này vẫn luôn trộm rình rập Khoảnh Khắc của mình?!Anh hấp tấp click mở Moments xem liệu mình có đăng nội dung nào không phù hợp với trẻ em chăng. Mọi khi anh đăng bài chẳng buồn phân nhóm, toàn trưng lù lù cho cả thế giới, có điều anh không ưa đăng nhiều, một tuần một post đã khá lắm rồi.
Ngón tay lướt thoăn thoắt, hú hồn hú vía, may thay gần đây anh chỉ đăng mấy bức ảnh phong cảnh. Bài mới nhất là bức ảnh chụp một đoá hoa dại bên đường, kèm dòng chữ R.I.P.
Ấy là sau lễ viếng Diệp Tuyên, anh chụp nó khi đang đứng chờ xe trước cổng nhà tang lễ.
Chẳng đợi Vu Thời Thiên hồi âm, Tô Đồng đã thoắt cái trở màn hình điện thoại, nhìn đăm đăm vào đóa cúc dại màu trắng mình “cắp về” từ Moments của Vu Thời Thiên.
Nếu Vu Thời Thiên thấy cô quái gở, cô cũng chẳng lấy làm lạ. Quả thực cô rất dị.
Trong khi bạn bè đồng trang lứa u mê những bạn hot boy trong trường, các oppa đẹp xỉu xứ Hàn xẻng, mấy anh trai tơ mơn mởn trên TV, cô lại đi thích một người đàn ông trên trang giấy. Bắt đầu từ mùa hè năm mười bốn tuổi.
Tô Đồng nghĩ hẳn thuở nhỏ mình đã từng gặp Vu Thời Thiên bằng xương bằng thịt, nhưng hồi đó bé tí nên chẳng mấy ấn tượng.
Lần nữa gặp lại “Vu Thời Thiên” là vào kỳ nghỉ hè năm hai cấp 2. Khi ấy căn nhà họ đang ở được bàn giao. Những ngày đó, cô giúp mẹ dọn dẹp vật dụng, chuẩn bị chuyển nhà.
Lấy cái thùng giấy dính đầy bụi từ giá sách, lưỡi dao bén ngót cắt băng niêm phong, Tô Đồng đứng bên cạnh nhìn mẹ kiểm tra đồ bên trong.
“Ối chồi, đây là mấy mẩu truyện ngôn tình hồi xưa mẹ viết mà chưa xuất bản này.”
Diệp Tuyên ngồi xếp bằng dưới đất, lấy ra một xấp bản thảo lật ngẫu nhiên, nhẩm đọc vài ba câu từ mang tính giả tạo, sến đến độ bản thân cũng nổi da gà.
Bà có thói quen in văn bản mình viết từ máy tính để sao lưu.
Diệp Tuyên không giở hết mấy bản thảo cũ, đứng dậy phủ bụi trên tay, giao nhiệm vụ gian khổ cho Tô Đồng: “Đưa hết đống này vào máy nghiền giấy đi, bé Đồng con làm dùm mẹ nhé? Mẹ đi đóng mấy thứ khác.”
“Vâng ạ.”
Dưới sự ảnh hưởng tinh tế của Diệp Tuyên, Tô Đồng bắt đầu đọc tiểu thuyết từ hồi lớp 5. Trong khi những cô nhóc khác rổn rảng bàn về đồ chơi này hoạt hình nọ, cô im re. Song có ai hỏi cô tiểu thuyết nào hay, đề cử tác giả giỏi, cô có thể huyên thuyên suốt một ngày dài.
Cô đọc đủ mọi thể loại, từ ngôn tình đam mỹ đến võ hiệp huyền huyễn… Nhỡ gặp phải một số từ vựng hay kiểu câu mình chưa hiểu, cô sẽ lên mạng dò nghĩa. Nhờ vậy mà cô có vốn từ vựng phong phú hơn nhiều so với các bạn cùng lứa.
Học sinh lớp 6 trầy trật vắt óc mới viết được bài văn 600 chữ, còn cô nhấc bút là được 800-1000 chữ, có bài xứng làm văn mẫu dán tường là chuyện như cơm bữa. Vào những năm cuối cấp 2, ngòi bút ngày một sắc sảo và chững chạc, mỗi bài văn đều chất chứa vài câu từ có sức lay động người khác.
Dĩ nhiên cô đã đọc hết thảy tác phẩm của mẹ, thấy còn những cuốn mình chưa được xem, bèn chú ý nhiều hơn.
Người con gái ngồi bên máy nghiền giấy, mỗi lần rà xong một tờ là nhét vào máy một tờ, tiếng xèn xẹt truyền khắp phòng làm việc nhỏ.
Thùng giấy ngày một trống đi, bông tuyết trong máy nghiền giấy ngày một tích cao. Tia nắng ấm buổi xế chiều xuyên qua mành cửa chu du từ bờ vai trái sang bờ vai phải người con gái, tới khi Tô Đồng phát hiện nhà đã tắt nắng, mới rục rịch cẳng chân tê dại đi bật đèn.
Khi quành về, trong thùng các-tông chỉ còn mỗi bản thảo cuối.
Cuốn sách này ngay cả tựa đề dự kiến cũng chẳng có. Nam chính tên là “Vu Thời Thiên”, một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi và tài hoa hơn người nhưng
không gặp thời, còn nữ chính là một ngôi sao hàng đầu đương độ toả sáng. Thiết lập nhân vật như thế giục Tô Đồng lật thêm vài trang.
“…Mồ hôi li ti rịn trên trán Vu Thời Thiên, trượt xuống trái cổ quyến rũ, lăn xuống vòm ngực cường tráng, rong chơi trên những đường cong cơ bụng rõ rệt. Thứ hàng khủng dưới háng nhịn đến đớn đau, lỗ sáo ào ạt ứa ra thứ tinh trong suốt, nhưng anh chẳng đành để cô khó chịu, vẫn kiên nhẫn xoa dịu làn da đang dần nóng lên của cô, khiến cô tan chảy dưới thân mình…”
Một đoạn văn ngắn ngủn hun cháy mặt người con gái. Cô trợn mắt, liên tục xác nhận liệu mình có hoa mắt chăng. Một cảm giác tê thắt xa lạ trào lên từ bụng dưới, như thể cô bị ai trêu chọc khắp nơi bằng sợi lông vũ.
o cuốn này… là sách khiêu d*m mà…Thật ra Diệp Tuyên không viết cảnh giường chiếu quá kỹ càng, chỉ tả sơ sơ. Dẫu thỉnh thoảng Tô Đồng có đọc được vài từ hơi tục tĩu trong các bài viết khác, nhưng chưa từng vấp phải pha sắc tình trực tiếp nhường này.
Tô Đồng mở chiếc hộp Pandora, đào sâu mấy chương như bị ma ám.
Hầu như cứ ba chương sẽ có một chương mang cốt truyện diễm tình, còn có nhiều thuật ngữ chuyên ngành và từ miêu tả cảm xúc mà cô không biết. Câu nào câu nấy đều làm cô nóng thân và nhũn người, tim đập rộn hết cả lên, chực vọt ra khỏi cuống họng.
“Bé Đồng ơi, dọn đồ chỗ đó xong chưa con?”
Tiếng Diệp Tuyên vọng từ hành lang cắt ngang ảo tưởng hường phấn và gợi tình của Tô Đồng.
Cô cuống quýt giấu tiệt xấp giấy ra sau lưng, tựa như đứa trẻ giếm đi bài thi trứng ngỗng.
“Sắp, sắp xong rồi ạ!” Cô gắng bật tiếng từ cổ họng phát khô và ngứa ngáy.
“Vậy con thay đồ đi, mình ra ngoài ăn cơm!” Tiếng Diệp Tuyên vẳng xa, chừng như bước vào phòng ngủ.
“Dạ dạ, ra liền!” Cô siết chặt xấp giấy đằng sau, có giọt mồ hôi chảy xuống từ sau tai.
Đêm ấy là lần đầu tiên cô khóa trái cửa phòng mình, chẳng dám bật đèn, trốn vào chăn dùng đèn pin di động, soi hàng chữ gợi lỗ chân lông mình
nở ra.
Cô đọc tới nửa chừng, quyết định lấy di động Baidu những từ ngữ lạ lẫm như “lỗ sáo”, “khe mũ”. Kết quả hiện ra khêu người cô nóng lên mấy độ, hệt như cảm nắng.
Người thiếu nữ lần đầu hé trộm một góc thế giới của người trưởng thành, như nàng Alice rơi vào hang thỏ đầy sắc cầu vồng huyễn hoặc. Cô chạy theo chân Ngài Thỏ. Có vô vàn bong bóng hồng lửng lơ trôi ngỡ sẽ vỡ chỉ bằng một cú thọc, mà hễ bong bóng nào vỡ tan sẽ khêu nên một cơn rùng mình trong cơ thể cô.
Cuối cùng cô theo chân Ngài Thỏ ra bờ biển. Gió biển ẩm ướt xốc lên mái tóc đẫm mồ hôi, chẳng biết cớ sao làn váy cũng ướt át, cô nghĩ ắt là do bọt sóng táp vào.
Bọt nước giữa không trung sà vào biển cả, sóng xô tầng tầng, đến khi sấn đến bàn chân trần thì chỉ còn lại bọt biển tím hồng, ấy là màu kỳ lân mộng ảo.
Có một thứ gì đó đang lên men trong cơ thể cô.
Tô Đồng chưa bao giờ uống rượu, nhưng cô ngỡ cơ thể mình rót đầy hoa bia anh đào, bọt khí hồng phấn róc rách chảy từ thành cốc, cũng tràn ra giữa hai chân cô.
Cô vén tà váy, hỏi người đàn ông đưa lưng về phía mình, bằng chất giọng rất đỗi ngây thơ rằng,
Ngài Thỏ ơi, em thấy lạ quá.Người đàn ông có đôi tai thỏ ngoái đầu, ngược sáng, Tô Đồng không thấy rõ bộ dạng của anh ta.
Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm lắng của người ấy truyền đến: “Em ướt rồi.”
Trong giấc mộng xuân đó, cái tên “Vu Thời Thiên”, chính là Ngài Thỏ của cô.