Ánh sáng trong hành lang bệnh viện lành lạnh như biển đêm. Vu Thời Thiên ngồi vào chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào tấm chăn phủ lên lưng Vu Bách Hiên kẻ ra những nếp gấp lồi lõm.
Phòng bệnh đã hết giường, Vu Bách Hiên được xếp nằm trên một giường bệnh con ngay hành lang. Vào giờ cơm trưa, cả hành lang sặc một mùi khó tả, mùi nước sát trùng lẫn với đủ thứ mùi thức ăn hỗn tạp xộc vào mũi Vu Thời Thiên, hôi đến mức anh buồn nôn.
“Ấy này này. Vu Thanh Sơn, tới đây, ở đây nè!”
Vu Thời Thiên nghe thấy tiếng Hoàng Nghiên, anh đứng lên vẫy tay với cha mẹ.
Hoàng Nghiên rảo nhanh tới mép giường. Thấy con út nằm nghiêng quay mặt vô vách tường, bà lo đến mức hàm răng đánh lập cập: “Sa- sao lại thế này? Sao khi không nói xỉu là xỉu vậy?”
Vu Thời Thiên nhường chỗ cho hai ông bà, anh trấn an: “Bác sĩ nói là do vận động kịch liệt đột ngột, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi dưỡng sức là ổn. Chẳng qua Bách Hiên có tiền sử bệnh bẩm sinh nên phải ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.”
Tuy nói thì nói thế nhưng Hoàng Nghiên không tài nào yên bụng cho được. Một hồi sờ trán Vu Bách Hiên, một hồi kéo chăn cho con, miệng lầm bầm mãi “Ông trời phù hộ (*)”.
Vu Thanh Sơn ra quầy y tá hỏi thăm tình trạng của Vu Bách Hiên, tới khi vòng về ông nói với Vu Thời Thiên: “Thời Thiên, con ra đây với ba một chút.”
Vu Thời Thiên theo ba ra khỏi hành lang. Vu Thanh Sơn tháo xuống kính lão cất vào túi áo khoác: “Anh em hai đứa làm sao đấy? Hôm qua mẹ bây nói có lẽ hai đứa cãi nhau ba còn chưa tin, nay sao tới nông nỗi vô bệnh viện luôn hả? Rồi nữa, sao tự dưng con lại tới trường của Bách Hiên?”
Khu nội trú của Khoa Tim mạch nằm trên tầng cao, Vu Thời Thiên chống tay lên cửa sổ, ngắm từng đợt sao băng vắt ngang qua cầu vượt. Anh im thin thít, Vu Thanh Sơn cũng không vội, hai cha con cứ đứng yên như thế nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Vu Thời Thiên chậm rãi lên tiếng: “Bạn gái con là bạn học cùng trường với Bách Hiên, cũng là sinh viên năm nhất như nó. Bách Hiên có chút hiểu lầm nên nổi giận với con.”
Anh thấy kiểu gì cha mẹ cũng biết, chi bằng thẳng thắn sớm cho rồi.
Vu Thanh Sơn thoắt trố mắt, ông quất cái bốp lên vai Vu Thời Thiên: “Vu Thời Thiên anh có lầm không vậy?! Đứa trẻ nhỏ xíu mà anh
cũng…”
Cú đánh làm Vu Thời Thiên chúi nhũi thiếu điều va vào tấm kính thủy tinh trước mặt. Anh xoa bả vai đang dần nóng lên, nhe răng nhếch miệng: “Nhỏ chỗ nào? Thành niên hết trơn rồi. Với lại hai năm nữa là em ấy đủ tuổi kết hôn hợp pháp…”
“Dù là thế đi nữa cũng cách quá nhiều. Kinh nghiệm sống của hai đứa hoàn toàn khác nhau, có giao tiếp với nhau được không? Cả tầng khoảng cách thế hệ đâu phải nói bỏ là bỏ được.”
“Con biết, nhưng con thấy giờ tụi con qua lại khá tốt, cũng đang dần thích nghi với một số thứ.” Vu Thời Thiên nhủ bụng –
Mọi khía cạnh khá tương thích đó chứ.Ngó Vu Thời Thiên hiếm khi bỏ được cái điệu ba lăng nhăng, Vu Thanh Sơn cũng rút tay về, ông hỏi: “Vậy con có nghĩ tới tương lai chưa?”
Vu Thời Thiên nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, gục gặc đầu: “Có thì có đó, nhưng con không dám nghĩ quá xa. Dù sao thì tương lai em ấy có quá nhiều khả năng.”
“Rồi thôi, con có nghĩ là tốt. Ba già rồi không quản nổi con nữa, tự con biết mình đang làm gì là được, miễn sao đừng sống u mê nữa.”
Cuối cùng Vu Thanh Sơn cũng hiểu được căn nguyên vì sao Vu Thời Thiên đột ngột chấn chỉnh cách sống. Ông dòm đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu, vươn tay đặt lên vai nó vỗ hai phát: “Không ngờ đó, rốt cuộc cũng xuất hiện người kìm được bây rồi.”
“Ừm. Ba khoan hẵng nói việc này cho mẹ, kẻo bà lại bắt đầu hối này hối nọ, dọa con người ta dông mất.”
Vu Thời Thiên cũng đáp tay trái lên vai ba. Ngay khi tay đặt xuống, anh mới cảm nhận được hai năm qua Vu Thanh Sơn thực sự già đi nhiều.
Tấm lưng vạm vỡ dày rộng mà anh thấy lúc ngồi ghế sau xe đạp hồi bé, nay đã hao gầy.
“Biết rồi, chờ đúng lúc rồi nói sau.” “Dạ.”
Hai ông bà vội vã chạy từ nhà tới bệnh viện nên lỡ cả cữ cơm chiều. Vu Thanh Sơn đưa vợ đi ăn mì, Vu Thời Thiên hàn huyên với y tá ở giường bên một hồi, nhờ anh ta chăm sóc hộ Vu Bách Hiên một đêm, chi phí tính theo ngày.
Sắp xếp xong hết thảy, Vu Thời Thiên ngồi về chiếc ghế gỗ kẽo kẹt, đưa tay vuốt phẳng nếp uốn trên chăn, anh nói thầm: “Anh biết em tỉnh rồi.”
Vừa dứt lời là dưới chăn giật giật, Vu Thời Thiên nói tiếp: “Lát ba mẹ về thì anh đi. Nếu hơi thèm ăn thì em cố ăn chút. Còn nữa, anh đã chấm dứt với Thư Mạn và giờ đang nghiêm túc quen Tô Đồng. Anh hy vọng em hiểu.”
Chàng trai trên giường bệnh im thít, Vu Thời Thiên vỗ về cậu hai phát như dỗ em bé.
Anh móc di động đang đặt chế độ im lặng, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ từ Tô Đồng.
Hiềm nỗi đang có mặt Vu Bách Hiên nên anh không gọi lại ngay. Đợi ba mẹ về trao đổi xong thì anh bước ra khỏi khu nội trú rồi gọi cho Tô Đồng.
Điện thoại được nối máy ngay chỉ sau vài hồi chuông.
“A lô…” Giọng cô gái như được bọc trong sáp ong, âm cuối có phần mơ hồ.
“Xin lỗi nha Tô Đồng, nãy anh không tiện nghe máy. Em họp xong rồi hả?” Vu Thời Thiên ra bãi đậu xe, gói thuốc lá và hộp quẹt chớm lấy ra lại nhét về túi quần.
“Ừm… Thầy Vu anh đang ở đâu đó? Không phải hồi chiều anh nói với em là anh ở nhà cả ngày hả?”
Nghe tiếng cô gái phụng phịu nhão nhoẹt, Vu Thời Thiên chợt vỡ lẽ ra điều gì đó, anh dừng chân: “Tô Đồng giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở cửa nhà anh nè, em không vào được thầy Vu ơi…”
*
Vu Thời Thiên gần như là đua xe về nhà. Thấy đèn vàng nhấp nháy anh vẫn vặn ga vọt đi, bụng bảo dạ mình không thể để Tô Đồng biết chuyện lái xe bốc đồng thế này được, bằng không là bị lên lớp nữa.
Dừng xe đúng chỗ xong, Vu Thời Thiên tiến nhanh vào thang máy, nhấn liên tùng tục nút số tầng.
Thang máy đi lên rồi dừng, cửa chưa mở triệt để anh đã lách người lao ra. Đến cửa nhà mình, anh trông thấy Tô Đồng đang ngồi bó gối dưới đất, em nhìn anh bằng đôi mắt đầy vẻ tủi thân.
Hệt như một bé mèo lẻn đi chơi, về tới nhà thì phát hiện chủ đã khóa cửa.
Khóe miệng của Vu Thời Thiên chưa từng hạ xuống kể từ lúc nhận điện thoại. Anh ngồi xổm trước mặt Tô Đồng, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu em: “Sao tự dưng tới đây vậy? Anh cứ tưởng em quên sinh nhật anh mất tiêu.”
“Làm sao quên được chứ, em định để anh bất ngờ mà…” Tô Đồng ngước mắt thoáng nhìn khuôn mặt tươi cười của Vu Thời Thiên rồi ngoảnh đi, em dằn dỗi: “Nếu anh không bắt máy nữa là em định về trường đó.”
“Nãy anh ở bệnh viện, di động tắt tiếng nên không để ý. Xin lỗi nha.”
“Bệnh viện á?” Gương mặt nhỏ nhắn chợt nâng khỏi cánh tay. Tô Đồng túm lấy mu bàn tay của Vu Thời Thiên đưa lên kiểm tra. Khớp ngón tay của người đàn ông còn lưu vài vết bầm mờ mờ vì đánh Trịnh Minh Khoan, cô nhíu mày hỏi: “Anh bị thương chỗ nào?”
“Không phải anh, là Vu Bách Hiên ngất xỉu.” Vu Thời Thiên trở tay nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô gái. Buồng thang máy về tối râm mát, gió từ các tòa cao tầng luồn qua khe cửa sổ, chả biết nhóc con này đã chờ ở đây bao lâu.
“Vu Bách Hiên? Cậu ấy sao thế ạ?”
“Chiều anh tạt qua trường, cũng định cho em bất ngờ…” Vu Thời Thiên cười, anh kể vắn tắt chuyện hồi chiều nhưng nghiễm nhiên lược đi chi tiết hai anh em cự cãi vì cô: “… Nó không có vấn đề gì to tát. Mai kiểm tra toàn diện, không có gì là xuất viện thôi.”
Không muốn tiếp tục đề tài này, anh bọc bàn tay be bé trong lòng bàn tay: “Em lên nhà bằng cách nào thế? Mốt anh sẽ đưa em thẻ ra vào nội khu và chìa khóa nhà.”
“Ban đầu em bấm chuông ở tầng dưới nhưng không thấy ai mở cửa. May mà em tình cờ gặp người bà trong thang máy kỳ trước, bà có cháu trai kêu em là dì đó. Thành thử bà ấy đã mở cửa cho em.”
Vu Thời Thiên chỉ vào hộp giấy vuông đặt kế Tô Đồng: “Đó là gì thế?”
“Quà sinh nhật em tự làm cho anh.” Tô Đồng rút tay mình khỏi bàn tay anh, cầm hộp đến trước mặt anh như hiến vật báu.
Vu Thời Thiên không mở ra, anh ước lượng một chút thì ngửi thấy mùi kem ngọt ngào thoang thoảng. Anh hỏi: “Bánh kem hả? Em làm ở đâu?”
“Có tiệm bánh ngọt gần trường mở lớp dạy làm bánh. Em làm ở đó.”
“Không phải chiều em có tiết à? Lớp Khái niệm gì đó.” Vu Thời Thiên xách hộp đứng lên, xoay người đỡ Tô Đồng.
Tô Đồng ậm ừ. Cô nương lực đứng dậy, ngồi nguyên tư thế lâu quá nên chân hơi tê, cô phải nhảy chân sáo.
Vu Thời Thiên móc chìa khóa ra mở cửa, anh phì cười: “Vậy là em cúp tiết hả?”
“Em nhờ Ngô Phỉ đi học thay…” Đây là lần đầu Tô Đồng làm việc này, giờ ngẫm lại mà thấy hoảng, cô cắn môi.
Cô khom người xách chiếc túi Longchamp nãy giờ dùng lót lưng, bên trong đựng vài bộ quần áo và đồ vệ sinh, đoạn theo Vu Thời Thiên vào nhà.
“Sáng mai em trống tiết đúng không? Anh nhớ chiều em mới có lớp?” Vu Thời Thiên bật đèn rồi bước vào bếp, mở tủ lạnh dịch đồ bên trong đặng nhường chỗ cho hộp bánh kem.
“Vâng.” Tô Đồng thay dép lê. Vừa đặt
túi bánh bao màu than chì lên sô pha thì cô đã bị người đàn ông bắt cổ tay kéo vào lòng. Cánh môi được miệng Vu Thời Thiên mút ngấu nghiến. Cô từ từ khép mi, nhón chân nâng hai tay vòng lấy cổ anh, hé miệng quện lấy môi lưỡi cùng anh.
饺子包
: túi bánh bao, ý gọi túi LongchampVu Thời Thiên ghì eo để cô bám rịt vào hông mình. Đũng quần hơi nhú chọt vào người cô. Khi lên tiếng, giọng anh đã vương hơi nóng rẫy: “Hay là, em nhờ Ngô Phỉ học hộ luôn lớp chiều mai đi?”
Tô Đồng thở hổn hển, em khẽ hỏi: “Tại sao?”
“Anh sợ em ngủ tới trưa luôn.” Vu Thời Thiên hôn lên khóe mắt đỏ hoe của em.
*
Tô Đồng giữ tay vịn ghế sô pha rên ú ớ, nức nở như mèo con.
Vu Thời Thiên ngẩng đầu khỏi kẽ mông ướt dầm dề, kể cả chóp mũi cũng dính mật dịch.
Anh nhấc một chân của cô gái đang quỳ trên sô pha, kéo chiếc quần lót trắng vẫn mắc trên đùi em xuống, vỗ cánh mông hồng hào: “Bé Đồng, nâng mông lên chút.”
Tô Đồng phát tiếng
ưm, cô cố sức chùng eo chổng mông. Chiếc váy xếp ly quanh eo tuột xuống tấm lưng trần trụi. Núm v* bị người đàn ông niết cho se đứng phát nóng nhưng vẫn còn chen trong áo nịt ren chưa cởi, bầu ngực mẫn cảm ngứa ngáy vì lớp họa tiết ren.
Hai ngón cái vạch ra cặp đào mọng nhỏ nước, Vu Thời Thiên vùi đầu, thè lưỡi liếm ngược từ âm v.ật đang hếch lên đến lỗ hoa he hé, quấy loạn xạ trong cánh bướm sũng sượi, rồi liếm về “ cánh cửa” khép kín.
Đầu lưỡi ướt át liếm lên múi mông mà anh véo tới đỏ hỏn, liếm xong mới phát giác nó hệt quả đào vừa hái còn mướt mát đọng sương.
Bụng ngón giữa khẩy chọc quanh cửa mình, hễ vỗ nhẹ là có tiếng nước lách chách tràn ra, gợi tình đến mức Tô Đồng phải vùi mặt vào cẳng tay.
“Em nghe kìa, nước nhiều ghê.” Vu Thời Thiên thò một ngón tay vào động, vách trong nóng ẩm lập tức thít chặt, giữ rịt ngón tay anh không sao nhúc nhích được.
Tô Đồng chưa quen với cảm giác có dị vật trong khe bướm, cô nắc mông đong đưa: “Ư ưm… Đừng dùng ngón tay…”
“Ngoan, ngón tay sẽ làm em thoải mái.”
Vu Thời Thiên nhấm nháp bờ mông trắng nõn nà, hàm răng nhọn găm ra những cái hố li ti, ngón giữa nguấy sâu vào con sò đẫm nước, mò mẫm từng li từng tí kiếm tìm kho báu tàng trong vách th*t. Hễ mỗi khi cô gái cong lưng rùng mình là anh ghi nhớ điểm báu nọ.
Dẫu vậy, cô bé quá đỗi nhạy cảm. Ngày một nhiều mật đào thơm ngọt dính nhớp chảy theo ngón tay và mu bàn tay lênh láng cả cánh tay Vu Thời Thiên, nhỏ ra những vệt lốm đốm trên sô pha da.
Tô Đồng nào đã nếm mùi d*m dục nhường ấy. Múi thịt mềm trong huyệt co thắt khôn cùng, cô cố ngăn cản ngón tay tiếp tục phăm phăm dò dẫm trong cơ thể mình, nhưng tiếng òm ọp vang lên, cô bé đã nuốt thêm một ngón nữa.
“Cừ quá, ngậm được hai ngón rồi. Cái mông này ăn giỏi ghê.” Vu Thời Thiên khẽ vỗ vào cánh mông mềm ra chiều khen ngợi. Con coo giần giật trong háng, chừng như thứ đang đút vào khe huyệt thắm mọng không phải ngón tay mà là cây hàng khủng của anh.
“Suỵt! Anh đừng nói nữa mà…” Tô Đồng thẹn tới ứa nước mắt, đầu gối phát rục bởi lời tục của Vu Thời Thiên. Cô quỳ hết nổi tới nơi, vòng eo mềm chực đổ sụp.
Hai ngón tay thon dài hãy lần mò trong động. Tô Đồng không biết Vu Thời Thiên đang tìm cái gì, nhưng khi một dòng điện kích từ bụng xộc lên trán, Tô Đồng vỡ lẽ Vu Thời Thiên đã tìm được rồi.
Vu Thời Thiên không cho cô cơ hội tự hỏi, anh bứt tốc ấn lên múi thịt mềm ẩn trên vách th*t, cái tay khác vòng ra đằng trước đè chặt âm h* trơn mềm.
Từng tiếng rên nỉ non và du dương cuối cùng cũng phát ra, tiếng thở dốc khắc khoải trong dục tình hỗn loạn ngập trong căn phòng nức sắc xuân. Nước mắt tuôn không ngớt. Sau cùng, ngọc trai men theo gò má sà vào biển khơi.
Bắp chân căng lên một cách bất lực, khoái cảm chất chồng từng lớp một lên cổ họng đến khoang mũi. Hơi nước trong cơ thể chực bốc hơi sạch bách. Loáng thoáng, cô nghe thấy Vu Thời Thiên nói với mình: “Đừng nín”.
Đừng nín gì cơ?Đừng nén nước mắt? Đừng nín thở? Hay đừng kìm ham muốn bài tiết đang thôi thúc trong cái bụng căng đầy?
Khi ánh sáng lóe lên trước mắt, rốt cuộc Tô Đồng cũng nhớ ra cách thở. Nước mắt tuôn trào như đứt phanh, eo lưng giãy bây bẩy, trong miệng thừa mỗi tiếng rên rỉ và thở dốc.
Vu Thời Thiên rút ngón tay. Sóng triều kẹt trong khe máng bức thiết tuôn ào ạt, đọng tí tách lên sô pha như đổ mưa.
Anh kệ xác việc bảo dưỡng ghế sô pha, móc bao cao su trong túi quần, cởi quần giải phóng con cá đang nhịn đau.
Sốt sắng đeo bao, Vu Thời Thiên ôm cô gái hãy nức nở vào lòng mình, để cô bé ghé vào vai anh thở hào hển. Cùng lúc đó, anh đỡ dương v*t cà se sẽ tại cửa mình, ngăn cho con sò mới liếm nong lại co thành khe.
Song, quy đ*u chớm dò vào một chút đã bị thịt mềm hút lấy hút để. Thành thử anh đứng yên đó luôn, hưởng thụ cảm giác âm h* như cái miệng nhỏ mút lấy mình.
Chờ Tô Đồng lấy lại nhịp thở, Vu Thời Thiên mới từ từ đưa sâu vào trong. Đến khi cắm ngập tới cuối đường, cả hai đồng thời phát ra tiếng thở dài khoan khoái.
Vu Thời Thiên ngậm vành tai trân châu mút mát, vỗ lên cái mông nẫn thịt: “Bé ngoan, tự em nhích nhé?”