“Ủa, đó là Vu Bách Hiên kìa.” Ngô Phỉ sốt sắng lên tiếng, nuốt trọn cả miếng rau xanh vào miệng nên thiếu điều nghẹn họng.
“Ai?” Triệu Oánh Oánh quay đầu ngóng theo tầm mắt Ngô Phỉ thì thấy một cậu trai dong dỏng cao đứng trước mặt Tô Đồng, đưa điện thoại cho cô ấy.
Khoảng cách khá xa, Ngô Phỉ híp mắt xác nhận rồi bảo: “Vu Bách Hiên, chung lớp mình, theo ngành Phát thanh và Truyền hình.”
Triệu Oánh Oánh đẩy mắt kính: “Cậu ta làm sao? Bắt chuyện với Tô Đồng hả?”
“Ai mà biết. Chờ Tô Đồng về hỏi thử… Í cậu ấy về kìa.”
Nhưng Ngô Phỉ chưa kịp lên tiếng, Tô Đồng đã đặt hai ly đồ lạnh xuống, đoạn nói vào điện thoại: “Đúng, tôi đây… Vâng, cảm phiền anh chờ một chút, tôi tới ký nhận liền.”
Cô ra hiệu với nhóm Triệu Oánh Oánh, 「Mình đi lấy chuyển phát nhanh」.
Ngô Phỉ cũng ra dấu, 「Đi đi」.
Đạp lên những chiếc bóng hình ngôi sao dưới tán cây, Tô Đồng đi tới chỗ nhận hàng, nhận lấy thùng giấy vuông nho nhỏ từ nhân viên. Sau khi mở ra và kiểm tra, xác nhận không có vấn đề phát sinh, cô ký nhận.
Sau rốt, cô quyết định mua con máy Ricoh GR3. Chiếc máy nhỏ nhắn màu đen cầm lên trông to hơn bàn tay một tẹo, tiện cho cô dễ dàng xách đi bát phố.
Cô đã điền đơn tham gia vào Hội Nhiếp ảnh trong đợt chiêu sinh câu lạc bộ (CLB) hai hôm trước. CLB thông báo cuối tuần này sẽ có một bữa tiệc BBQ tại bờ biển nhằm chào đón thành viên mới.
CLB không cứng nhắc đòi hỏi trang thiết bị của mọi người, chỉ cần bạn thích nhiếp ảnh thì chụp bằng di động vẫn được, không nhất thiết phải
mang camera. Chẳng qua Tô Đồng đã dự định sẵn sẽ mua máy nên thanh toán luôn đơn hàng đang nằm trong giỏ.
Cô ngồi xổm bên đường mòn, lắp thẻ SD và pin vào máy, nhấn khởi động, bảng thao tác đúng dốt, cô ngước đầu, chụp một tấm trời xanh mây trắng.
Thẻ SD hay thẻ nhớ SD (Secure Digital card) là một định dạng thẻ nhớ được phát triển bởi Hiệp hội thẻ SD – SDAThẻ SD cô mua có chức năng tự phát wifi nên kết nối trực tiếp với điện thoại để tải ảnh. Cô lưu bức hình đầu tiên chụp bằng máy ảnh vào di động và gửi cho Vu Thời Thiên.
「Thầy Vu, tấm hình đầu tiên của máy ảnh mới nè [mặt trời] 」
Ngồi ghép bàn với đám học sinh đang chơi Vương Giả Vinh Diệu trong tiệm bánh cuốn A Hùng, Vu Thời Thiên vừa gắp bánh vô miệng vừa mở tấm ảnh của cô bé.
Anh mau mắn lùa hết phần bánh cuốn còn lại, lau miệng rồi bước ra ngoài cửa tiệm.
Tháng Chín níu kéo khúc đuôi mùa hạ. Bầu trời là tấm khăn trải bàn xanh thẳm vừa được gột rửa và phơi nắng, đính rải rác những viên kẹo bông gòn như thể nó vẫn còn nằm trong cái hè oi ả.
Vu Thời Thiên giơ di động chụp một bức và gửi cho Tô Đồng. “Bầu trời bên chỗ tôi này.” Anh nói.
A Hùng mới làm xong phần bánh cuốn cuối, thấy tạm thời không có khách nên tranh thủ ra cửa hút thuốc, tiện thể chìa một điếu cho Vu Thời Thiên.
A Hùng hút thuốc không đòi hỏi cao, còn tính Vu Thời Thiên khá dễ, anh không nề nhãn hiệu mà chỉ tùy xem ai cho mình thôi.
Anh nhận thuốc rồi đặt lên môi, châm lửa cho cả hai. “Chú đang yêu hả?” A Hùng cười hỏi.
Vu Thời Thiên bỗng trố mắt: “… Lộ vậy hả?”
A Hùng không phải người đầu tiên đề chuyện này. Anh đã nghe câu phán ấy rất nhiều lần trong tuần qua.
Đám bạn chó của anh thì miễn bàn. Kể từ hôm mua nón bảo hiểm tại chỗ Phàn Thiên là anh đã chịu bọn nó mặc định đang quen em bồ.
Về sau, A Hổ của Barber Shop, ông chủ Chu ở chỗ ga-ra, dì Vương giúp việc, huấn luyện viên Bobo của phòng thể hình, em Thanh nhân viên chỉnh sửa của studio cũng hỏi y chang. Giờ thì tuyệt, ngay cả A Hùng của tiệm bánh cuốn cũng nhìn ra luôn?!
“Lồ lộ ra đó. Ngó cái bản mặt u mê quên lối về của chú, ăn có dĩa bánh cuốn mà mặt mày hơn hớn, thế không yêu thì là gì? Chả nhẽ trúng độc đắc?”
“Chậc, làm như tôi là thằng đần ấy.”
“Có kém là bao. Bữa nào dắt bạn gái tới đi, tôi đãi bánh cuốn miễn phí, cho siêu nhiều nhân luôn.” A Hùng cắn điếu thuốc, ghẹo.
“Nói gì vậy. Đã nên cơm cháo gì đâu, chưa bàn chính thức nữa.” Vu Thời Thiên quơ tay, nhấc chân đi vào nhà.
Vu Thời Thiên sờ phần bụng hãy còn rêm, nâng chân hai lần, hôm nay cơ bắp cuối cùng cũng bớt đau.
Cả tuần nay anh không đi tìm Tô Đồng không phải vì không muốn mà do một ngày sau khi “ăn hành” tại phòng gym, Vu Thời Thiên mém chết dí trên giường.
WeChat báo tin nhắn mới, anh tưởng Tô Đồng trả lời nhưng không phải. Nội dung tin là Lý Trì hỏi chiều nay anh có ghé MONSTER không.
Phòng tập MONSTER do Lý Trì đầu tư, nhưng Trì béo không tập, nó chỉ cân khoản chi tiền và thu tiền.
Hồi chớm nghe Vu Thời Thiên muốn làm thẻ và mời thầy kèm riêng, Lý Trì đã lên cơn hú hét trong nhóm mới tạo của Phàn Thiên –
Mau kêu người nhà gom quần áo vô, trời mưa tới nơi rồi kìa.
Thú thật, trong đám đực rựa hàng băm bọn họ Lý Trì cảm thấy dáng người Vu Thời Thiên khá ngon nghẻ.
Tên này cậy thân cao thể tráng, thời trẻ có sự trao đổi chất cao nên ăn sao cũng không mập, hễ chơi bóng rổ mà có vén áo là thấy rành rành mấy múi cơ bụng nhễu nhại mồ hôi, khiến đám trai bọn họ phát hờn.
Kể đúng ra thì hai năm nay Vu Thời Thiên buông tuồng hơi quá đà, thịt bắp hóa thịt nhão, nhưng sờ cái bụng mình như của Trư Bát Giới, Lý Trì thấy bản thân không có tư cách xét nét Vu Thời Thiên, chí ít nó tròng đồ vào vẫn bịp được mấy cô em, chả bù cho y, cỡ quần áo tăng đều theo thời gian.
Lý Trì hỏi Vu Thời Thiên sao tự dưng hăng hái vậy, nghỉ làm
mắm cá rồi hả?
Từ gốc 咸鱼
– cá muối/mặn (ngôn ngữ mạng), ám chỉ những người không có ước mơ hoài bão, sống thiếu lý tưởng (Theo Baike)Vừa tập xong loạt động tác ngồi xổm squat, bật nhảy Burpee jump cộng thêm một trăm lượt chạy tới lui – Vu Thời Thiên nằm xoài hình chữ đại (大) trên sàn đấu, thở hổn hển trả lời nó –
Làm mắm lâu rồi nên muốnxuống biển quẫy.“Vì cô gái mày mua nón bảo hiểm cho đó hả?” Lý Trì hỏi.
Vu Thời Thiên ổn định nhịp tim, cân nhắc một hồi thì anh bảo: “Coi là vậy đi. Em ấy là bước ngoặt.”
Sự xuất hiện của Tô Đồng thả sợi thừng rơm cho kẻ đang ngồi dưới đáy giếng là anh, để anh biết rằng, dẫu Vu Thời Thiên có là tên nhây nhớp và sa sút cùng cực thì vẫn có người bằng lòng hôn lên môi anh.
Vu Thời Thiên cảm thấy Tô Đồng xứng đáng có được thứ tốt hơn.
*
Tô Đồng gõ cửa, gọi: “Cô Vương ơi.”
Nghe tiếng, Vương Thanh Viện ngước đầu: “Ấy, Tô Đồng, em tới rồi, vào đây đi.”
Trong văn phòng còn có vài thầy cô chuyên ngành khác, Tô Đồng chào hỏi lần lượt từng người trước khi đi đến bàn tư vấn.
“Chuyện lúc trước em hỏi cô về bạn chung phòng mãi không có tới báo danh… Ừmm, trò ấy xác nhận tạm nghỉ một năm, phòng các em hiện sẽ có ba người thôi.” Nâng gọng kính gác trên sống mũi, Vương Thanh Viện nhẹ nhàng báo.
Tô Đồng nhíu mày: “Tạm nghỉ? Tại sao ạ? Giờ mới tựu trường…”
Vương Thanh Viện lắc đầu: “Việc này liên quan đến vấn đề cá nhân của trò ấy, trường học không tiện tiết lộ.”
Tô Đồng ngờ ngợ nhưng cô tư vấn không nói, cô cũng không thể gặng hỏi.
“Còn một chuyện khác liên quan tới em.” “Em ạ?” Tô Đồng chớp mắt.
“Lãnh đạo nhà trường có biết việc mẹ em. Nếu có vướng mắc gì trong cuộc sống hay học tập, em cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Đồng gật gù: “Vâng, cảm ơn cô Vương.”
Vương Thanh Viện đẩy tờ giấy về phía cô, chỉ vào chỗ trống trên đó: “Nhưng nhà trường vẫn phải có trách nhiệm với em. Em xem, có cách nào điền vào chỗ này không?”
Tô Đồng hạ tầm mắt, mày cau tít.
Khoảng trống ghi là 「Thông tin liên lạc của phụ huynh」.
“Em vẫn khống nối máy được với ba mình sao?” Vương Thanh Viện hỏi.
Lúc thu thập thông tin, Vương Thanh Viện đã đề cập với Tô Đồng. Tô Đồng cho hay đã mất liên lạc với ba từ lâu và điền số của một luật sư họ Uông tại mục Liên hệ khác.
Nhà trường từng có những học sinh thuộc diện mồ côi nghèo khó, nhưng các em ấy vẫn còn thân thích liên lạc được.
Tô Đồng thì khác. Theo lời của cô, phía mẹ không còn ai thân thích, một hai họ hàng xa đã lâu không lui tới, đằng ba thì ngắt liên lạc.
Thảng như trên thế giới chỉ còn mỗi mình cô, trơ trọi một mình.
Tô Đồng lắc đầu, trả tài liệu cho Vương Thanh Viện: “Không ạ, không thể liên lạc được.”
Ba của Tô Đồng – Tô Dương – đã cống hiến vào Tổ chức bác sĩ không biên giới trong thời gian dài.
Cô không có ký ức sâu sắc về thuở ấu thơ, đa phần toàn dựa vào lời kể của Diệp Tuyên. Từ khi Tô Đồng hiểu chuyện tới nay, chỉ có cô và Diệp Tuyên là hai người duy nhất có mặt ở nhà suốt thời gian dài đằng đẵng, còn Tô Dương hiếm khi xuất hiện.
Diệp Tuyên tìm Tô Dương cũng rất ư khó khăn, có nối máy được cũng đóng cửa lại rồi cãi vã qua ống nghe. Bé Tô Đồng đứng ngoài cửa, nghĩ rằng ba là người xấu.
Sau khi lớn lên Tô Đồng mới vỡ lẽ là Tô Dương dấn thân vào sự nghiệp.
Hòng tìm kiếm bóng hình Tô Dương, cô đã lục tung những album cũ của Diệp Tuyên nhưng không tìm thấy ảnh chụp chung của mình và ông.
Trái lại, Diệp Tuyên vẫn giữ vài tấm hình của Tô Dương và mấy đứa trẻ châu Phi.
Người cha rám nắng đứng giữa mấy đứa nhóc suy dinh dưỡng thấy rõ, tất cả họ đều cười khoe hàm răng trắng bóc.
Cô nhớ sau khi cha mẹ ly hôn, có lần mẹ giở ảnh ra và nói –
Ba con ấy à, không nên định cư tại Mỹ mà nên nhập cư thẳng sang châu Phi luôn.Cô ngước nhìn mẹ, dẫu mẹ đang cười nhưng theo Tô Đồng – bà đang khóc.
Ắt bạn sẽ nói ba ích kỷ nhỉ?Nhưng không phải đâu. Tình yêu của ông quá lớn, bao la đến mức người phàm như họ không nhận xuể. So sánh ra, những người như Diệp Tuyên chờ chồng về và như cô chờ ba về có vẻ quá đỗi ích kỷ.
Rời khỏi văn phòng, Tô Đồng vào nhà vệ sinh. Cô hất nước lạnh lên mặt, hơi đau đau.
Cô đã gạt cô tư vấn.
Thật ra, hai ngày sau lễ viếng của mẹ, Tô Dương đã gọi cho cô. Hiếm hoi lắm cô mới nổi cơn thịnh nộ, chỉ thiết thổi bùng lửa giận lan tới lục địa châu Phi qua điện thoại.
Cô không mắng câu nào khó nghe, nhưng thay vì gọi ba, cô lại kêu thẳng tên ông. Cô nói –
Tô Dương, ông đúng là đồ vô lương tâm, kể cả khi mẹ tôi chết đi cũng không chờ được ngày ông về.Hai ngày trước, cô lại nhận được cuộc gọi là Tô Dương.
Tô Dương nói ông vừa từ vùng Sahel bay tới Burkina Faso, chuẩn bị dọn đồ bay về San Francisco.
Dải Sahel: tên gọi khu vực ranh giới ở châu Phi nằm giữa Sahara ở phía bắc và khu vực màu mỡ hơn ở phía nam là SudanBurkina Faso: một quốc gia nằm ở Tây PhiTô Dương bảo ông muốn đến Trung Quốc để gặp cô, còn hỏi rằng cô có muốn đến Mỹ sống cùng họ không.
Nghe thấy tiếng nền ồn ào và hỗn loạn qua điện thoại, Tô Đồng hỏi vặn –
Ông ngừng theo đuổi lý tưởng rồi sao.Tô Dương đáp rằng nếu Tô Đồng tới Mỹ, ông sẽ định cư luôn.