Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 24




“Ê ê ê—— Mấy người đang làm gì đó?! Ở đây cấm đốt pháo!!”

Tiếng quát thình lình đánh vỡ thế giằng co giữa cả hai. Hai anh lính tuần cảnh xuống cầu thang, đồng thời tức tối mắng đám thanh niên sắp sửa bắn pháo hoa.

Tô Đồng ủ nước mắt nửa chừng phải ừng ực nghẹn về, từng ngóc ngách trong con tim bị lời xin lỗi của Vu Thời Thiên thít chặt, nhưng cô chưa kịp bi thương đã phải hộc tốc giấu hai que pháo bông ra sau lưng.

Vu Thời Thiên ngoái đầu nhìn thoáng qua. Bọn trẻ không kịp gom đồ, dợm bỏ chạy thì bị tiếng gào của lính tuần bắt thót.

Y chang bầy chim cút.

Anh quay đầu lại, tầm nhìn rơi vào đôi mắt một mực luân phiên giữa triều dâng và triều rút suốt đêm nay.

Lặng thở dài, đây cũng có bé gà con này.

Vu Thời Thiên lên tiếng: “Cái nên nói tôi đã nói hết. Mai mốt em phải nghĩ lại mình nên chọn con đường nào, vào đại học rồi em sẽ hiểu ý của tôi.”

Tô Đồng hãy cau chặt mày. Cô cảm thấy Vu Thời Thiên coi thường tình cảm của mình, anh ấy vẫn xem cô là đứa trẻ.

Song cô không muốn tranh cãi vô nghĩa với Vu Thời Thiên tại trường hợp này.

Vào độ tuổi của Vu Thời Thiên có những vấn đề anh cần phải suy xét. Cô biết chứ, nhưng, không thể cho cô thêm ít thời gian nữa à?

Thật ra giờ Tô Đồng không biết mình sẽ làm được gì nếu có thêm thời gian.

Có lẽ là giống hiện tại. Cất người thương vào lòng lâu ơi là lâu, náu mình ba bốn năm, để đến khi anh đăng tin kết hôn, đăng ảnh chụp con cái, cô sẽ dằn nỗi chạnh lòng nhấn thích trên Weibo.

Nhưng cô muốn thử ra khỏi vùng an toàn để đến gần Vu Thời Thiên chút xíu.

Cô đã dồn hết lòng dũng cảm đơn độc vào ngày điền đơn nguyện vọng.

Năm cuối cấp, khi Diệp Tuyên biết được nguyện vọng của cô là Đại học S đã làm thinh hồi lâu. Mẹ hỏi tại sao cô không lựa trường bản địa, cô lấp liếm bằng nguyên nhân đường hoàng đã tập dượt trong bụng bấy lâu nay.

Diệp Tuyên không cho câu trả lời ngay tức thì. Mãi đến tối hôm sau mới rủ cô tỉ tê thâu đêm.

“Mẹ không muốn nói những câu đại loại như mẹ ăn muối nhiều hơn con ăn gạo … các thứ blah blah. Mẹ chỉ hỏi con lần cuối, con nghĩ kĩ chưa?”

Nguyên văn 我吃过的盐多过你吃的米: nôm na chỉ người lớn trải đời và giàu kinh nghiệm sống hơn lớp trẻ

Tô Đồng nhìn mẹ, gật đầu chắc nịch: “Nghĩ kĩ rồi ạ.”

Nhưng Tô Đồng không cách nào lường được nửa tháng qua xảy ra bấy nhiêu chuyện. Cô không ngờ mình gặp Vu Thời Thiên nhiều lần đến thế.

Gây nhiễu loạn nhịp điệu vạch sẵn ban đầu. Chỉ vì một câu của Vu Thời Thiên mà sợi chỉ gai vương vướng trong lòng chốc thành một đống bùi nhùi vấn vương, còn đầu sợi vùi mất tăm không sao tìm thấy được.

Nếu được phép chỉnh lại thời gian, cô muốn quay ngược kim giờ hai vòng để quay về hai mươi mấy tiếng trước, cô sẽ không đánh cuộc gọi kia cho Vu Thời Thiên.

“Đi thôi, tôi đưa em về khách sạn.” Vu Thời Thiên lướt qua cô đi về hướng cầu thang.

Lên đến đường cái, anh phát hiện Tô Đồng hãy đứng yên tại chỗ. Từ góc độ này, anh trông thấy mái tóc cô nhuộm một màu hạt dẻ sẫm dưới ánh đèn đường, hai cánh tay như nhành bách hợp thõng bên hông, bím tóc đáp im ả trên ngực, tựa như một bé chim sơn ca chịu sóng biển thốc cho ướt cánh hết cách bay lên trời.

Anh khát thuốc, nhưng nơi này trước không có xóm sau không có tiệm, không có mảy may thứ gì ngoài biển đen giáp ranh và bầu trời đêm loè nhoè những đường nét.

Tô Đồng cử động, Vu Thời Thiên cuối cùng cũng trút đi cơn ngột ngạt nghẹn ứ trong lồng ngực.

Cô bỏ que pháo vào túi đeo chéo. Cây pháo mỏng dài nằm trong túi mà hãy dôi ra ngoài một đoạn.

Vu Thời Thiên nhìn cô đi lên thềm đá từng bước một, ngay khi cô bước lên đường, anh xoay người đi tới chỗ đậu xe.

Lính tuần hãy nạt đám trẻ, đám đông bu lại nhốn nháo. Vu Thời Thiên không quay lại nhìn Tô Đồng có đuổi kịp chăng. Anh đi từ tốn, bước

chân thả nhẹ.

Anh gạt hết mọi tạp âm và chỉ lưu ý mỗi tiếng giày da nhịp trên con đường mòn.

Lúc Vu Thời Thiên đội nón bảo hiểm, Tô Đồng mới đi tới chỗ xe. Anh đưa nón bảo hiểm trắng cho cô, cô nhận.

Chỉ thế mà thôi.

Anh lại biến con mô tô thành con cừu non lần nữa.

Thậm chí còn tệ hơn cừu con. Có mấy đứa nhóc đi xe điện khịt mũi lúc vượt qua anh.

Cô gái đằng sau vẫn một mực lặng im. Bé chim sơn ca ngừng bay, và cũng thôi hót.

Chính anh bẻ gãy đôi cánh của cô, chính anh bóp nghẹt giọng hát của cô.

Bé chim non giật người. Hệt như gã thợ săn núp trong lùm cỏ quan sát bầy chim, Vu Thời Thiên thoắt cái căng lưng.

Góc áo anh bị túm.

Vu Thời Thiên nghĩ. Góc áo mà thôi, để cô ấy túm đi.

Nhưng Tô Đồng không chỉ níu lấy nó.

Cô dò mình ra trước, vòng tay ôm lấy nỗi đắm say quyến luyến đang héo khô dưới bóng trăng, quấn dải ruy băng mong manh quanh eo anh bằng ngón tay, hôn lên tấm lưng như cao nguyên Pamir bằng chóp mũi.

Cao nguyên Pamir: nằm tại Parkistan. Nơi đây nằm lọt thỏm giữa dãy nũi Pamir – dãy núi cao thứ hai thế giới sau Himalaya.

Khép lại mí mắt sưng mỏi, cô hãy chưa kịp hỏi Vu Thời Thiên dùng sữa tắm hay xà phòng thơm mùi hoa cam hiệu nào, đành dựa vào ký ức khứu giác có hạn khắc ghi hương vị hôm nay của anh.

Con tim mang theo lỗ thủng phập phồng theo từng nhịp thở sâu, quằn quại trong biển cả, mặc cho nước biển cực mặn rót vào khe hở.

Tô Đồng thấu tỏ cùng cực – Hoá ra nỗi đau lòng khi bị từ chối là thế này.

Ngón tay trên phanh xe suýt bóp lại, mém tí Vu Thời Thiên chực phanh gấp.

“…Tô Đồng…”

Vu Thời Thiên nghiến răng hàm, nghiến luôn cả tên cô gái.

Tô Đồng ngoảnh mặt sang bên đồng thời ghì vòng tay, ép thân trên dán sát rạt lên lưng Vu Thời Thiên, thảng như muốn dùng nhiệt độ cơ thể làm tan tuyết tụ trên cao nguyên Pamir, muốn nghe thấy tiếng tim đập của anh qua nón bảo hiểm.

“Thầy đừng nói nữa. Dầu gì thầy đã cự tuyệt em, lần cuối cho em ôm xíu đi.”

Thiếu nữ không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng bấy giờ cô muốn khẩn cầu ông trời hãy làm người tốt mười phút, đừng để người ấy tách tay cô ra.

Cô chỉ thiết có Vu Thời Thiên thêm mười mấy cây số thôi.

Nỗi bi thương của cô gái lờ mờ truyền đến từ phía sau, từng chữ một y chang viên đá, đập tùm tùm vào đầm lầy.

Vu Thời Thiên nghĩ. Một chiếc ôm giã từ mà thôi, cho cô ấy đi.

Anh rồ tẹt ga, con số trên bảng điện tử bắt đầu vọt lên 40, 50, 60.

Đường quốc lộ ven biển vẫn mênh mang và vắng lặng y. Anh chóng vượt qua loạt xe đạp điện mới rồi, vứt lại tiếng cảm thán đầy ước ao của đám nhóc trong nháy mắt.

Sóng âm nhấp nhô dữ dội của đôi xi-lanh phi bạt mạng trong bóng đêm, Vu Thời Thiên mong sao nó che đi nhịp tim đập như nổi trống.

Gió biển lành lạnh và ẩm ướt luồn vào cổ áo, Vu Thời Thiên mong sao nó làm dịu đi da thịt bỏng rát.

Má nó, nóng kinh. Vu Thời Thiên cắn răng.

Vu Thời Thiên rút ngắn cuốc xe nửa tiếng xuống chưa tới mười lăm phút.

Ngay lúc xe dừng ở cổng Sheraton, Vu Thời Thiên cảm thấy sau lưng nhẹ tênh. Tô Đồng buông anh ra, xuống xe, cô thành thạo cởi nón bảo hiểm rồi dúi vào ngực anh.

“Thầy Vu. Ngày mai thầy bận thì không cần đến tiễn em đâu, tự em bắt xe tới ga tốc hành là được. Mấy bữa nay phiền hà cho thầy, cảm ơn thầy ạ.”

Tô Đồng cúi đầu sâu kiểu chín mươi độ.

Lần nữa ngẩng mặt, Vu Thời Thiên nhận ra mình gặp lại cô gái điềm đạm và giỏi giang biết cách an ủi bạn mẹ tại lễ viếng.

Không chờ anh lên tiếng, Tô Đồng nói “tạm biệt” rồi xoay người đi tới cổng.

Rành rành đội nón bảo hiểm, nhưng Vu Thời Thiên cảm thấy gió biển thốc vào mặt đau cực.

Rành rành không đổ mồ hôi, nhưng lưng Vu Thời Thiên có một mảng ẩm ướt. Đó là gì, trong lòng anh biết rõ.

Đây không phải là kết quả mày mong muốn hả? Đẩy cô ấy ra xa, đừng lại gần mày.

Vu Thời Thiên máng nón bảo hiểm trắng lên tay ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn. Anh cần mua thuốc lá, anh cần uống rượu.

Anh cho phép mình yên dạ yên lòng chìm trong sa sút.

Tiếng động cơ uỳnh uỵch sau lưng khiến Tô Đồng không kìm được nước mắt. Một giọt hai giọt ứa ra từ khóe mi, cô lục thẻ phòng trong túi trong khi ù chạy đến thang máy.

Không kiếm ra thẻ phòng nhưng rờ thấy hai que pháo bông, và một chiếc túi nhựa be bé nằm dưới đáy túi đeo chéo.

Đó là thức ăn cho cá Vu Thời Thiên mua tại công viên hồi sáng.

Cô không rải hết chúng mà trộm đựng vào túi zip trong nho nhỏ, giấu thức ăn thừa vào túi mình.

Cô muốn đem về nhà và cất chúng vào hòm báu.

Nhưng mà, đuôi que pháo nhọn quá nên đã chọc thủng cái túi mỏng manh và rẻ tiền lúc nào không hay.

Từng viên thức ăn cá rơi vãi. Chúng màu đỏ, nhỏ vụn và có mùi tanh.

Thốt nhiên Tô Đồng cảm thấy có lẽ niềm thích của mình không phải viên báu lóng lánh. Có khả năng nó chỉ là bịch thức ăn cá giá ba đồng phổ thông và tầm thường nhường này.

Không biết người trưởng thành suy sụp trông ra sao, nhưng cô khuỵu mình ôm lấy đầu gối, khóc oà như một đứa trẻ không chiếm được đồ chơi.

Nhanh chóng có nhân viên trực sảnh bước tới hỏi cô làm sao vậy, có cần trợ giúp không. Tô Đồng vùi mặt vào cánh tay, lắc đầu lẩm bẩm mãi không thành câu.

Cô nhớ tới một câu hỏi đáp nhưng một chốc không nhớ ra là đọc nó trên Zhihu hay Weibo.

“Câu hỏi: Người bạn thích không thích bạn là cảm giác gì?”

Phía dưới là cả rừng câu trả lời đủ mọi sắc thái. Tô Đồng đọc từng câu một, ngộ ra trên thế giới có nhiều người đơn phương đến thế.

Và có một câu trả lời như vì sao băng sa vào lòng, đến nay cô vẫn nhớ như in.

“Đáp: Như ngày hạ tàn.”

Với Tô Đồng, mùa hạ năm nay là kết thúc kì thi tuyển sinh Đại học, là đám tang của mẹ, là lần đầu gặp gỡ Vu Thời Thiên, là đĩa sò lụa xào húng quế, là chén chè ngũ quả ướp đá lạnh thấu tim và que pháo bông chưa kịp bén lửa.

Là mối tình đơn phương chết yểu của cô.