Tháng Tám, ve sầu than khóc. Vu Thời Thiên vội vã tiến vào nhà tang lễ, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài gần chục độ khiến anh rùng mình.
Anh ngủ quên. Hồi chiều hôm qua tới Quảng Châu, đám đồng nghiệp kéo đi ăn, đi nhậu mát-xa chân liền tù tì một hơi, đồng hồ báo thức phải réo nhiều lần lắm anh mới dậy.
Tất nhiên không kịp ăn sáng, một khi cảm giác nôn nao dâng lên là kéo dài vô tận, tựa chừng bật nhảy một cái sẽ có rượu chảy khỏi mũi.
Vu Thời Thiên định bụng đưa tiền phúng điếu rồi về. Thành thật mà nói, thân phận của anh khá ái ngại.
Khu tang lễ treo đầy những bức ảnh khổ lớn chụp Diệp Tuyên cười đến rạng rỡ, còn có rất nhiều vòng hoa của người hâm mộ và độc giả gửi đến.
Thời buổi này vòng hoa phúng viếng không còn nhàm chán như xưa. Dường như các fans rất rõ sở thích của Diệp Tuyên, đặt cơ man vòng hoa có tạo hình đặc biệt, bách hợp trắng và tím tạo hình ngôi sao, hoa cúc trắng và vàng tạo hình trái tim, có cái còn cắm hoa thành hình chữ “Tuyên” to tướng.
Anh gửi tiền phúng, ngó quanh quất một vòng, mấy tay bạn trai trẻ Diệp Tuyên từng công khai đều tới đủ. Tưởng tượng lát nữa đứng chung một chỗ cùng nhóm trai tơ là anh lại thấy ái ngại lắm thay.
Anh rảo ra hành lang, định đánh tiếng với người nhà trước khi rời đi, coi như mình cũng có lòng.
Cách đó hai mươi mét, anh trông thấy một cô bé chừng 17-18 tuổi đang cúi đầu chào khách.
Cô bé mặc váy đen cập gối, khi khom người, hai bím tóc quai chèo vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.
Cô nghiêng người về phía anh, cái gáy trắng ngần và gò má uốn lượn của người con gái được mạ lên một vòng sáng trắng dưới ánh nắng lạnh.
Theo khoảng cách dần rút ngắn giữa hai người, đập vào mắt anh là mảnh vải đen thêu chữ “Hiếu” trắng nổi bật trên cánh tay phải, đôi vớ trắng phủ mắt cá chân đi cùng giày da Mary Jane đen như sáp, chiếc kẹp hình cúc trắng nho nhỏ trên vành tai yêu yêu, hàng mi rung rinh, tất thảy tự động hoá thành một pha quay chậm.
Hết thảy thuần màu đen hoặc trắng, tựa một cuộn phim đen trắng thuộc những năm 40 – 50.
“Tô Đồng, có cần dì giúp thì con cứ lên tiếng nhé.” Một người phụ nữ trạc tuổi Diệp Tuyên ầng ầng nước mắt ôm cô gái vào lòng.
“Dạ dạ, không sao đâu dì Hoàng ơi, dì đừng khóc, mẹ hy vọng mọi người vui vẻ mà.” Người con gái ôm lại người phụ nữ đương nức nở.
Vu Thời Thiên đứng một bên, chờ người phụ nữ khóc sướt mướt đi khỏi mới tiến lên chào: “Xin chào, mong nén bi thương.”
Anh cúi người khom lưng, vừa ngẩng đầu lên thì va phải đôi mắt nai ướt dầm dề của người con gái. Trái với sự thản nhiên ban nãy, cô gái bỗng có vẻ sốt sắng hẳn: “Chào thầy, em, em là Tô Đồng, cám ơn thầy đã bằng lòng đến đây…”
Vu Thời Thiên chẳng mấy để tâm, dợm mở miệng bảo thân thể mình không khoẻ phải về trước, bất thình lình một cơn choáng váng ập đến.
Anh lảo đảo lùi bước, chống lên bức tường trắng đằng sau, nhéo hàng mày nhức đau, chết tiệt, bỏ bữa sáng thật sự đói quá, tiếng chuông cảnh báo trong đầu lại vang lên.
“Cái này cho thầy.”
Một bàn tay trắng trẻo chìa ra trước mắt anh, lòng bàn tay có viên kẹo sô-cô-la bọc giấy đỏ.
“Cảm ơn…”
Vu Thời Thiên túm lấy kẹo, tức tốc mở bung giấy gói nhét tọt vào miệng.
Vị đắng bao trùm vị ngọt, đầu lưỡi âm ấm mau chóng ủi phẳng lớp sô- cô-la mềm mượt. Mặc cho thể xác chưa hề thuyên giảm, nhưng về mặt tâm lý anh đã thoải mái hơn chun chút.
Bấy giờ anh sực nghĩ ra điều gì đó.
Vu Thời Thiên nhìn Tô Đồng, thoáng khó hiểu: “… Sao em biết tôi hạ đường huyết?”
“Mẹ tôi từng kể trong một bài báo rằng: Thuở bé tôi hỏi mẹ liệu người ta có hoá thành ngôi sao khi họ mất không. Bà ấy đã đáp một cách vô cùng thực tế rằng, người chết sẽ bị tống vào lò thiêu và trở ra dưới dạng tro tàn, gió thổi nhẹ một phát là tan biến, nghe xong tôi oà khóc đến mức nước mũi tèm nhem.”
Lễ tiễn biệt lẽ ra vô vàn bi thương lại chốc rộn tiếng cười.
Cô thiếu nữ đứng đọc diễn văn trước di ảnh mẹ, chất giọng hệt như làn gió ấm tháng ba dìu dịu.
Vu Thời Thiên phát hiện nụ cười của em ấy có ba bốn phần hao hao Diệp Tuyên, nhất là đuôi mắt hễ cười là hơi cụp xuống, y như loài vật nhỏ đáng thương nào đó, mèo con, cún con hoặc bé hamster.
Anh từng thấy qua vô vàn người mẫu, có lạnh lùng cuốn hút, có gợi cảm nóng bỏng hoặc trong sáng đáng yêu. Song, một khuôn mặt như cô bé, có thể nở nụ cười tươi tắn trong một dịp bùi ngùi thế này, là điều lâu lắm rồi Vu Thời Thiên mới gặp.
Anh hoàn hồn, tiếp tục nghe Tô Đồng phát biểu.
“Mẹ từng bảo nhân loại quá mong manh, không có mai để chống chọi ngoại lực, không có cánh để bay cao, không có cái mang để ẩn mình dưới nước, có lẽ một con vi khuẩn xíu xiu thôi cũng đủ giết chết con người.
Vì lẽ đó, bà ấy đã sống hết sức nghiêm túc.
Mọi người ở đây chắc cũng biết, mẹ tôi có rất nhiều mối tình, bà biến mỗi một cuộc tình từng trải thành áng văn. Có người thích thì ắt cũng sẽ có người ghét văn của bà.
Từng có thời gian trên mạng có người khởi xướng các đề tài như “Tẩy chay Diệp Tuyên”, “Diệp Tuyên cút ra khỏi giới văn học” vân vân. Tôi hỏi mẹ có hối hận không, bà đáp, ‘sao mẹ phải hối hận?’ Bà hết lòng với mỗi một cuộc tình, bà ấy vô cùng biết ơn tất cả những người đã xuất hiện trong cuộc đời mình.”
Thuở ban sơ, Diệp Tuyên sáng tác tiểu thuyết lãng mạn về nỗi chông chênh của tuổi trẻ. Sau khi ly hôn, bà tiếp tục dấn thân vào giới truyền thông, đây là Tài khoản công khai tình cảm nổi lên từ những ngày đầu, cũng chính là tài khoản mà Vu Thời Thiên nhận tin báo tang.
Sau khi Diệp Tuyên ly hôn, bạn trai nào cũng có một chuyên mục bài viết riêng. Từng cuộc tình được chăm chút viết thành những áng văn thăng trầm: Luật sư trưởng thành điềm tĩnh ưu tú anh A, Bác sĩ tâm lý tiết chế tẩm ngẩm anh C, Sinh viên đáng yêu dính người em trai F, Tay chơi phong lưu phóng khoáng cậu J… Nói đơn giản, Diệp Tuyên đã tự biến đời mình thành một cuốn tiểu thuyết.
Vu Thời Thiên đã đọc qua sách của Diệp Tuyên, đây cũng là điều khiến anh xấu hổ.
Có lẽ anh là người đàn ông duy nhất không có mật danh trên Tài khoản chính thức. Bởi lúc quen anh, Diệp Tuyên chỉ mới ly thân với chồng cũ và chưa chính thức ly hôn. Anh nhủ bụng, có lẽ đề tài ngoại tình không thích hợp để viết thành truyện.
Anh véo chóp mũi hơi chua xót, kế bên không biết là chú em F hay cậu em H đã khóc nấc lên, đáng tiếc Vu Thời Thiên không có khăn giấy trên người, bằng không anh thực sự muốn đưa cho cậu ta một tờ.
Tô Đồng cũng tích lệ, đong đầy phần đuôi mắt chưa chịu rơi, cô tiếp tục bộc bạch: “Tôi học được từ mẹ mình rằng, phải sống thành thật với trái tim mình, phải giữ vững lòng chân thành. Tôi nghĩ rằng những ai tới tiễn biệt bà ấy hôm nay nhất định cũng thích điểm này ở bà ấy, là những người đã chứng kiến sự tồn tại chân thật của bà.
Mặc dù mẹ đã nói sau khi chết đi, cát bụi về với cát bụi, nhưng tôi vẫn giữ chặt niềm tin rằng, trên bầu trời đêm bà ấy sẽ dõi theo chúng ta.”
“Cảm ơn mọi người đã bằng lòng đến đây hôm nay.”
Nàng thiếu nữ tựa nhành linh lan vương đầy sương sớm, khẽ nghiêng mình, có những hạt sương trong vắt rơi xuống không trung.
Cái chốn ao tù nước lặng dẫu có ném vào thứ gì cũng chẳng gợn sóng trong cơ thể Vu Thời Thiên, bỗng ùng ục, nổi bong bóng.
Anh thoáng mê mang, một cảm giác lạ lẫm bò lên từ gan bàn chân, một thứ gì đó ních đầy lồng ngực, chặn ngang cuống họng và xoang mũi.
Khóe mắt như bị kiến cắn, xon xót đau.
Tới khi anh định thần, giơ tay quệt đi, bên má là một đường ẩm ướt nóng rẫy.