Tô Đồng gục đầu ngồi trên chiếc valy màu be, hai chân gầy guộc duỗi thẳng dưới lớp váy xếp ly ca-rô đỏ, giày da đen di lên nền bê tông, chiếc valy trượt qua trượt lại, hai lọn tóc bím cũng theo đó lắc lư.
Từ xa Vu Thời Thiên đã trông thấy đoá cúc non héo rũ.
Hơ, dũng khí gọi anh là “Cưng” đi đâu rồi? Mấy cô nhóc thời nay toàn gọi bạn trai thế hả?Ngay từ đầu nhận được cuộc gọi anh cũng sốc tợn,
cô nhóc này gọi ai là cưng đấy?Nhưng sau đó, nghe thấy giọng nói run run của nhóc ấy có gì đó sai sai, Vu Thời Thiên thôi hỏi nhiều, dặn cô giờ hãy ra chỗ đông người.
“Đối diện lối ra có đậu chiếc xe cảnh sát tuần tra quanh năm, em tới đó chờ tôi. Đừng cúp máy, cứ giữ vậy, giờ tôi qua liền.”
Khéo sao đón người ở sân bay, sân bay cách nhà ga chừng mười cây số, Vu Thời Thiên lái tới nơi mất mười phút.
Anh đeo tai nghe lẳng lặng một đường cùng cô, chỉ nghe tiếng sột soạt, tiếng thở dốc, tiếng bánh xe lăn, chừng như cô bé đang lóc cóc chạy.
“Đừng chạy, từ từ thôi, chớ cuống.” Anh nói rồi đạp ga.
Qua hồi lâu, tiếng thở hổn hển bên kia dần hoà hoãn, âm thanh xung quanh cũng bắt đầu xôn xao.
“…Thầy Vu, phù… Xin lỗi, vừa rồi em nói bừa, vì có tài xế xe dù quấn lấy em miết, nhất thời sốt ruột nên em gọi cho thầy…”
Vu Thời Thiên lặng im nghe cô kể những gì đã xảy ra từ khi ra khỏi nhà ga, tỉnh thoảng đáp lời.
Giọng người con gái ươn ướt, tựa như dòng suối mát rượi rót vào tai Vu Thời Thiên, một giọt hai giọt, đánh vào phiến lá xanh đang cuộn mình dưới cái nắng thiêu đốt.
Mãi đến khi nhà ga lọt vào tầm mắt của Vu Thời Thiên, anh mới cúp máy.
Anh tấp xe vào lề, tắt máy xuống xe, bước đến chỗ cô gái héo úa.
Tô Đồng cúi gằm đầu cho tới khi bóng tối bao phủ, vừa thấy Vu Thời Thiên thì hoảng hốt bật dậy, quên mình đang ngồi trên valy lăn, dùng sai lực nên mất trọng tâm, ngả người ra sau.
Tiếng “A” chưa thoát khỏi miệng, cánh tay đã được kéo lại.
Vu Thời Thiên cũng lấy làm lạ. Rõ ràng hôm lễ viếng anh thấy đứa trẻ này chín chắn lắm mà, trơn tru đọc diễn văn có lý có tình, còn biết an ủi
người lớn,
sao lần nào cũng hấp tấp trước mặt anh?“Cẩn thận vào,” Anh thấy Tô Đồng đứng vững, buông cánh tay trắng ngần trong tay mình, “Đi thôi, đừng đậu xe quá lâu ở đây.”
Anh kéo valy của Tô Đồng cất vào cốp xe, nói với cô: “Em lên xe trước đi.”
Tô Đồng chắp tay sau lưng, độ ấm ở nơi tiếp xúc với làn da của Vu Thời Thiên, cùng sắc hoàng hôn vàng cam rắc chút ấm áp cuối cùng sót lại trong ngày lên đôi má hây hây.
Vóc dáng cao lớn săn chắc của người đàn ông và góc áo đen xốc lên bởi gió thổi, ghim chặt vào đôi mắt cô.
Bí mật bé nhỏ không thể tỏ bốc cháy trong khoang ngực lấp lánh những đốm sáng đầy sắc màu.
Cô thoáng nhìn qua ghế phụ, thôi vẫn nên ngồi ghế sau đi, nhưng kéo cửa mới hay hàng sau lỉnh kỉnh chất đầy thiết bị chụp ảnh và máy ảnh.
“Em ngồi đằng trước đi, phía sau bừa quá.” Vu Thời Thiên nhẹ nhàng xếp valy, đóng cốp xe.
Tô Đồng mở cửa ghế phụ, không ngờ ở đây có hộp bánh kem. “Ầy, tôi quên mất thứ này.”
Vu Thời Thiên duỗi tay lấy hộp bánh, toan tìm thùng rác, phía sau vang tiếng loa nhắc nhở: “Xe khách không được dừng lâu! Mời rời đi ngay bây giờ!”
Chậc lưỡi, Vu Thời Thiên dúi hộp bánh cho Tô Đồng đã cài dây an toàn: “Em cầm trước đi, chờ lát vứt.”
“Vâng.”
Tô Đồng mau chóng nhận hộp,
bánh bên trong trông khá ngon mà ta, sao thầy Vu lại muốn bỏ?Chiếc SUV màu nâu sẫm rời khỏi làn đường đón khách, hòa vào dòng xe xếp hàng, Tô Đồng phá vỡ thế bế tắc trước: “Cảm ơn thầy Vu ạ, thật sự ngại quá, gây thêm phiền cho thầy.”
“Không sao, đúng lúc tôi ở gần đây, lái tới nhanh.”
“Sao tự dưng một mình chạy tới đây?” Xe đằng trước lăn bánh, Vu Thời Thiên theo sau.
“Em muốn đến ngắm biển.” Tô Đồng đáp.
Vu Thời Thiên nghẹn lời,
vì chuyện hải táng ư?Anh hỏi: “Sau đó em liên hệ với công ty mai táng hả?”
Ngày đó, Vu Thời Thiên đi Cục Dân Chính tư vấn chuyện hải táng, tháng Tư một lần, tháng Mười một lần, chỉ cần thẻ chứng minh của thân nhân và Giấy xác nhận lưu giữ tro cốt của người quá cố là có thể đăng ký miễn phí.
Song, nó giới hạn nội trong những công dân có tro được gửi vào các cơ sở dịch vụ tang lễ hợp pháp tại Thành phố S.
Tô Đồng gật đầu: “Rồi ạ, vẫn là công ty hỗ trợ hậu sự cũ. Họ sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển tro cốt đến đây và ký gửi đến tháng 10 trước khi tham gia hải táng tập thể.”
“Vậy thì tốt, thủ tục không rắc rối chứ?”
“Không ạ, một luật sư là bạn của mẹ làm giúp em. Những việc hậu sự cũng nhờ có chú ấy, chú ấy cũng lo liệu thủ tục nhận tài sản thừa kế…” Kính trước xe hứng ánh tà dương, Tô Đồng giơ tay chắn ánh sáng chói mắt.
Vu Thời Thiên thả tấm che nắng bên ghế phụ: “Vậy lần này em tới mấy ngày? Ở đâu?”
“Hai đêm ạ, chiều thứ Sáu chạng vạng đi tàu cao tốc về Quảng Châu, em ở tại Sheraton bên Trung tâm h*i nghị.”
“Mấy ngày nay có sắp xếp gì không?” Vu Thời Thiên vào sân bay chưa tới 15 phút nên đi ra mà không cần trả phí, phóng xe theo hướng đường cao tốc.
Tô Đồng lấy di động từ túi đeo chéo, nhấp vào bản ghi nhớ: “Không có hành trình cụ thể ạ. Em chỉ liệt sơ mấy điểm chính, công viên mà mẹ từng ghé hồi bé, nhà cũ từng sống. Còn mấy quán ăn cũ nữa, hồi xưa mẹ em có dắt tới, chè ngũ quả, bánh cuốn… thêm vài món ăn vặt mà em không nhớ tên…”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của người con gái, Vu Thời Thiên vô thức quay mặt nhìn cô, và anh suýt không thể thu hồi tầm mắt.
Ngoài cửa sổ là ráng chiều rực rỡ trải dài đến tận đường chân trời, gò má thanh tú của người thiếu nữ là bóng hình tuyệt đẹp phác trên bức rèm màu cam cháy, máy điều hòa đằng trước thổi bay mái tóc trước trán phất phơ, rèm mi cong mảnh tựa cánh bướm rơi vào hũ mật màu hổ phách, đôi cánh run run, gió mùa ùa về khiến lòng ai chới với.
Ùng ục, đầm lầy u tối kia lại nổi bong bóng.
Vu Thời Thiên siết chặt vô lăng bằng cả hai tay.
Đột nhiên, anh có xúc động cầm máy ảnh.