Có Yêu Được Không

Chương 3




Thỏa thuận xong thì tôi mới được đi, xuống căn tin uống nước mà cũng không yên, cậu ta cũng xuống, không những thế còn được bao vây bởi một đám con gái, mỗi đứa góp một câu làm căn tin ồn như chợ vỡ ấy.

- Sao rồi mày? - Phương hỏi tôi.

- Còn sao nữa, do mày hết đấy! - Tôi phụng phịu trách móc. Tự nhiên ngựa lên lấy dép ném tôi chi để giờ mang rắc rối, mà cái dép nó cũng hay lắm cơ, trúng ai không trúng, lại đúng tên đó, giờ còn học chung lớp nữa. Đúng là không nên gáy sớm mà!

- Tao cũng đâu ngờ cậu ta lại chuyển vào lớp mình.

Chuyện lúc nào cũng vậy, cứ không ngờ cái gì nhất là cái đó tới, và đợi đi, cậu ta cũng sẽ không ngờ tôi định làm gì đâu.

- Hừ, để rồi xem, cái tên đó không hống hách được bao lâu đâu! - Tôi nghiến răng, cắn cái ống hút muốn nát ra, mắt nhìn như muốn giết cái tên đó. Bình Nguyên ngồi đó, dáng vẻ như vị vua đang được hầu hạ bởi hàng tá tì nữ vậy, trông mặt kiêu ngạo vô cùng, điều đó càng làm tôi ghét thêm, trong đầu tôi bây giờ đang nghĩ tới mấy cách giết người trong truyện Conan đây, bỗng cậu ta đưa mắt nhìn qua, tôi liền thay đổi nét mặt, cười tươi ơi là tươi, ra vẻ "nước ngon quá đi" nhưng không ngờ lại nhận thêm hàng tá ánh mắt hình viên đạn của các bạn nữ, tôi vội vàng quay đi.

- Grừ! Tao muốn cắn cái tên đó quá, tao thề nếu có cơ hội tao sẽ không bỏ qua đâu, tưởng là Hội trưởng hội học sinh là ngon sao, mà chắc gì cậu ta là Hội trưởng, mày nói xem, không phải chỉ có học sinh lớp 12 mới được làm sao? - Tôi suy nghĩ, có khi cậu ta chỉ dọa tôi mà thôi, nhưng con Phương liền nói:

- Thường là như thế, nhưng Bình Nguyên là trường hợp đặc biệt.

- Trường hợp đặc biệt? Là sao?

Đừng có nói với tôi là cái tên này có IQ 300, cái trường này là của cậu ta, nhà thì giàu nhất nhì thế giới, rồi cái gì mà đứng đầu băng đảng xấu xa nào đó, thành thạo mọi loại vũ khí, võ thì đai nâu đai đen, lạnh lùng giết người không ghê tay như mấy anh nam chính trong ngôn tình nha. Tôi chẳng tin đâu.

- Chưa đọc hồ sơ của cậu ta sao? - Nó bất ngờ hỏi tôi, sao lại lôi cái phản ứng đó ra chứ! Chẳng lẽ hồ sơ của cậu ta là sách kiến thức cơ bản hay sao mà tôi phải biết đến

- Ai rảnh đâu mà đọc! - Tôi lừ mắt trả lới, thể hiện sự không hứng thú, con Phương thấy thế liền chép miệng nói:

- Thế thì tao nói cho mày nghe, tao không biết cái IQ gì đó của Bình Nguyên là bao nhiêu, nhưng năm vừa rồi cậu ta đạt huy chương vàng học sinh giỏi Toán quốc gia với số điểm tuyệt đối, rồi cả Hóa với Lý nữa, cậu ta đều có giải, không những thế còn tham gia cả cuộc thi võ Karate với giải nhất nữa, chưa kể điểm tổng phẩy năm trước của cậu ta mày biết là nhiêu không?

Tôi lắc đầu, mấy cái này tôi có hứng thú tìm hiểu đâu mà biết.

- 9, 8. Cao nhất từ trước tới giờ.

- Thiệt á? - Tôi há hốc mồm, không ngờ cái tên này súc vật như vậy, gì chứ Toán, Lý, Hóa mà cân được tất thì thật không phải con người rồi.

- Vì thành tích xuất sắc như thế nên được làm Hội trưởng hội học sinh là điều dĩ nhiên.

Giỏi thì giỏi thiệt, nhưng tôi vẫn không phục, tên đó đáng ghét như vậy, không hề công tư phân minh, giao chức này cho cậu ta là quá sai lầm.

- Được làm thì đã sao chứ, cái tên đó, tao khinh! Hứ! Mày chờ mà xem, sẽ có một ngày, tao sẽ..

- Sẽ thế nào? - Tiếng Bình Nguyên vang lên, cậu ta đang đứng ngay sau lưng tôi, làm tôi giật bắn người:

- Sẽ hỏi cậu bí quyết học tập ấy mà, thôi nhớ, tớ lên lớp đây, cậu cứ ở lại đây cho mát.



Nói rồi tôi liền chạy vọt đi, tuy mạnh miệng là thế nhưng mỗi lần đứng gần cậu ta là tim tôi như muốn rớt ra ngoài vậy, sợ đến nổi da gà. Tự thấy bản thân mình hèn, nhưng mà kệ vậy, nhục chút không chết được. Tôi vừa vào lớp, con Tiên đã hỏi:

- Ê mày, cảm giác ngồi gần trai đẹp nó sao, có phải sung sướng đến từng lỗ chân lông không?

Nếu là người khác thì tôi sẽ gật đầu lia lịa, còn đối với Bình Nguyên, cái nỗi sợ cậu ta lấn át luôn sự mê trai của tôi rồi, nghĩ đến còn không dám chứ nói gì dám nhìn thẳng vào bộ mặt đẹp trai ấy. Tôi bĩu môi nói:

- Run sợ từng lỗ chân lông thì có, mày muốn ngồi không, tao đổi? - Tôi tựa tay lên vai nó, mặt ra vẻ mấy tên buôn lâu năm đang trao đổi thứ hàng béo bở.

- Thiệt á? - Mắt nó liền sáng lên khi nghe tôi nói thế.

- Ừa. Trông mặt tao giống đang chém gió à? - Tôi khẳng định, thể hiện sự chắc chắn.

- Lỡ Bình Nguyên không thích thì sao? Ngay lúc đầu cậu ấy muốn ngồi với mày mà?

- Không thích thì kệ cậu ta chứ, mắc mớ gì tao phải sợ, tao muốn chuyển đi đâu là chuyện..

- Bình Nguyên kìa!

Vừa nghe thấy thế tôi liền chạy về chỗ ngồi, mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Cậu vào rồi hả? - Tôi nói, lôi bộ mặt vô cùng thân thiện ra, nhưng đáp lại tôi chỉ là một cái nhìn lạnh hơn băng.

Hứ! Cứ phải ra vẻ lạnh lùng làm gì cơ chứ, ỷ mình đẹp trai, giỏi giang rồi con nhà có điều kiện giống mấy anh nam chính ngôn tình nên bắt chước tính cách người ta đây mà. Không trả lời thì thôi.

Tôi kệ cậu ta, tám với con Vy bàn trên, mới nói được vài câu thì cậu ta đã phá đám.

- Im lặng.

- Ủa, tại sao? - Tôi hỏi lại, tự nhiên khi không cứ thích gây sự trước là sao.

- Vì tôi không thích nghe cậu nói- Cậu ta trả lời với chất giọng đều đều.

Mắc cười vậy, không thích nghe tôi nói thì bịt tai lại đi, ai khiến nghe đâu.

- Không thích thì kệ cậu chứ!

Tôi vênh mặt lên nói, để coi cậu ta làm gì được tôi, Bình Nguyên mặt thản nhiên, không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng lấy quyển sổ ra, tôi vội ngăn.

- Ấy đừng mà, tôi im! - Tôi giữ tay cậu ta lại, nói phát làm luôn sao, người gì đâu mà chẳng biết đùa gì hết.

- Tốt. - Cậu ta nói, sau đó lại quay sang đọc sách.

Hừ! Không nói thì thôi, tôi ngồi xem vài ba cái nhảm nhí trên facebook, phải nói có rất nhiều cái hài ơi là hài, làm tôi cười muốn đau cả bụng, khiến cái bàn cũng rung theo.



- Cất điện thoại đi.

- Ơ, tôi..

Tôi lại định gân cổ lên cãi nhưng nhìn quyển sổ thì lại im, không được chửi cậu ta, nếu không người rước họa sẽ là tôi. Nhưng tôi cứ phải ngồi im một chỗ như vậy chán lắm, tôi đành quay sang nói chuyện với Bình Nguyên, dù biết cậu ta sẽ không trả lời nhưng có cớ để cái mồm tôi đỡ ngứa vậy.

- Bình Nguyên ơi, cậu đang đọc cái gì đấy? - Tôi hỏi, giả bộ tò mò dù biết thừa là bìa sách mang tên Sherlock Homles. Bình Nguyên không trả lời, tiếp tục đọc.

- Cậu không muốn nói cho tớ biết sao, tớ sẽ buồn lắm đấy, bị bạn cùng bàn hắt hủi, còn gì buồn hơn chứ. Hức hức! - Tôi giả làm mặt đau khổ nói.

Cậu ta vẫn không trả lời, nhưng ném cho tôi một cái lườm sắc lẹm.

Không thích thì thôi, làm gì nhìn kinh vậy. Đúng là khó ưa, mấy người thông minh hay vậy thì phải. Nhưng cái kiểu suốt ngày chỉ sách với vở thế này thì chỉ giỏi giải vài ba cái phương trình vô tỉ với mấy cái phản ứng hóa học thôi, chứ kiến thức xã hội sao bằng tôi được. Nói tôi lại nhớ đến hồi cấp hai, con của cô chủ nhiệm tôi phải gọi là thiên tài luôn đấy, học toán siêu đẳng, thế mà ngơ ơi là ngơ, nghịch kiểu gì mà để cái ruột bút bi tuột vào tận cổ họng, làm cô tôi phải hốt hoảng đưa đi bệnh viện gấp. Lỡ Bình Nguyên cũng vậy, có khi không chỉ là cái ruột bút bi mà nhét cái gì khủng bố hơn thì sao, như chùm chìa khóa chẳng hạn, chắc lúc đó..

- Ha ha ha! - Tôi bật cười thành tiếng, nghĩ tới đã thấy hả hê rồi.

- Lên cơn à?

- Lên cơn gì, tại tớ vui thì tớ cười thôi. Sống trên đời phải có niềm vui chứ. - Nghĩ sao mà thấy người khác vui vẻ mà tên đó lại tưởng tôi đang mắc chứng bênh tâm lí nào đó chứ, đúng là đồ điên

- Nói nhiều quá!

- Cái này gọi là hay nói chứ không phải nói nhiều nhá- Tôi ra sức chống chế, làm sao mà cậu ta lắt léo được như tôi

- Như nhau cả thôi, giờ thì đừng làm ồn nữa.

Tôi trề môi thể hiện thái độ không cam, nhưng cậu ta có thèm để ý đâu, vẫn chăm chú vào cái quyển sách đó, kinh không, lại còn bằng tiếng Anh nữa chứ, thể hiện cho ai xem không biết, với tôi, Tiếng Việt mới là chân lý, môn Văn muôn năm.

Sau hết mấy cái tiết tự quản chán chết đó thì tôi được về nhà, sao ngày đầu đi học mà xui thế không biết, ngày tháng sau này tôi phải sống kiểu gì đây. Tôi lên confession của trường, toàn tin về cậu ta không, mà, có cả tôi nữa, bị mấy bạn nữ kia phốt vì việc sáng nay, đúng là rảnh đời mà, có giỏi sao không nói trực tiếp với tôi đi, lên đấy mà chửi đổng, nói vậy thôi chứ nó mà chửi thật thì tôi cũng sợ lắm, chắc chỉ biết xin lỗi thôi.

Hôm sau tôi đến trường khá sớm, định bụng rủ con Phương đi ăn sáng nhưng nó chưa tới, thế tôi đành ngồi đợi nó vậy. Tôi quay đầu ra cửa sổ, nghêu ngao vài câu hát, tôi hát khá hay đấy, là cây văn nghệ của trường nên ngày lễ nào cũng tham gia góp vui, đang phiêu theo nhạc thì quay sang thấy Bình Nguyên đã ngồi đó từ lúc nào, tôi giật mình hét lên, khiến cậu ta nhăn mặt.

- Tới lúc nào mà cứ như ma vậy? - Tôi thở gấp, vỗ ngực trấn an bản thân

- Đủ lâu để nghe thấy giọng hát dở tệ của cậu - Bình Nguyên trả lời, vẫn cái mặt lạnh băng đó.

- Hả? Đúng là con người không biết cảm thụ âm nhạc. Hay như thế mà chê. - Tôi bĩu môi nói

- Mèo khen mèo dài đuôi.

Cái tên này, đúng là muốn làm người ta tức chết mà, tôi muốn bật lại lắm nhưng không dám, đành thôi vậy. Kệ cậu ta, chỉ có những người biết thưởng thức nghệ thuật mới thấy hay thôi. Chứ cái tên đó, tôi không thèm chấp. Thế đi, giờ tôi đi chơi cho thư thái đầu óc. Cứ đợi đi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chỉ hết tháng này thôi, tôi sẽ không phải sợ cậu ta nữa.