Hai người mặt đối mặt làm tình nên có thể thấy rõ từng biểu cảm của đối phương. Làn da trắng sứ của Tô Tâm Đường đã đỏ ửng, tóc mai thấm ướt mồ hôi dính ở hai bên mặt, nhưng đôi mắt của cô vẫn sáng rực, phảng phất như đang cất giấu móc câu ở bên trong.
Đồng Kinh Niên nhìn chằm chằm gương mặt kiều mị của người con gái, sau đó liền duỗi tay hạ thấp ghế ngồi để không gian được thoải mái hơn một chút.
Cho dù như vậy thì hai người lăn lộn ở bên trong xe ô tô vẫn là có hơi chật chội.
Nhưng cũng vì sự chật chội này mới khiến hai người càng dây dưa một cách chặt chẽ. Thậm chí nếu không biết rõ tình huống còn tưởng đây thực sự là một cặp đôi đang yêu nhau nữa đấy.
Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng lên, âm thanh liếm mút cùng với tiếng nước tấm tắc nối liền không dứt.
Đồng Kinh Niên thả lỏng gương mặt.
Anh chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện đạo đức bại hoại như thế này. Chỉ là từ sau khi gặp Tô Tâm Đường, anh đã có quá nhiều lần phá bỏ những quy tắc. Trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm rằng mọi chuyện đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
Dù rằng không tốt nhưng anh cũng mặc kệ.
Nếu như anh không muốn thì sự việc giống như bây giờ cũng chẳng thể xảy ra được. Từ lúc Tô Tâm Đường bước lên xe thì hết thảy mọi chuyện đều là do tự anh lựa chọn.
Đồng Kinh Niên không dừng lại, anh chỉ cố gắng khống chế một chút để thân xe đừng rung lắc quá mạnh.
Xe xịn, tính năng tốt, sàn xe vững chắc. Nhưng cho dù như vậy thì động tĩnh mà anh tạo ra vẫn quá lớn, mặc cho ai đi qua cũng sẽ biết ở bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Địa điểm mà anh chọn tương đối ổn nhưng dù sao thì bọn họ vẫn đang ở trong khuôn viên Đại học A. Không cẩn thận lại có một sinh viên nào đó bất ngờ nhảy ra ấy chứ.
Tô Tâm Đường vươn hai cánh tay trắng nõn vờn quanh cổ của người đàn ông. Một bên cảm thụ sự bành trướng của anh ở bên trong thân thể cô, một bên lại hỏi: “Tại sao lại đến Đại học A?”
“Nhớ tôi?”
Thân thể của Đồng Kinh Niên hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã hồi phục như thường. Anh dùng tư thái cao lãnh trước sau như một trả lời cô, trường học mời.
Ẩn ý chính là cô đừng có suy nghĩ vớ vẩn.
Tô Tâm Đường nhướng mày, thật ra cô cũng không nghĩ sâu xa gì đâu, người đàn ông này đúng là vừa xấu tính lại vừa ương bướng mà.
Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Nhìn mà xem, sắc mặt của Đồng Kinh Niên bây giờ chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Tô Tâm Đường đưa đôi môi đỏ ghé sát lại gần bên tai của người đàn ông, nhẹ nhàng thổi hơi lạnh: “Tôi muốn ở trên.”
Đồng Kinh Niên chiều theo ý cô, Tô Tâm Đường cảm thấy sao đột nhiên anh lại dễ nói chuyện thế nhỉ. Hơn nữa cô cũng đạt được ý nguyện cảm thụ cảm giác cưỡi ngựa trên siêu xe… Không, là cưỡi đàn ông.
Tuy rằng cô đã mất hết sức lực sau hơn mười lần lên lên xuống xuống, phải hoàn toàn dựa vào Đồng Kinh Niên mới có thể chuyển động.
Hô hấp không ngừng tăng lên, bàn tay mảnh khảnh của Tô Tâm Đường chống lên cửa kính tạo thành một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng bị một bàn tay khác thuộc về người đàn ông bắt lấy, kéo xuống…
…
Xong việc.
Tô Tâm Đường mồ hôi đầm đìa, sau khi sửa sang lại váy áo liền liếc mắt nhìn Đồng Kinh Niên cũng đang chỉnh lý bộ tây trang và thắt lại cà vạt.
Vốn dĩ anh chỉ định cởi thắt lưng mà thôi nhưng sao Tô Tâm Đường có thể để anh được như ý. Trong lúc hai người dây dưa, cô đã đem quần áo của anh kéo xuống không ít.
Mà giây phút này Tô Tâm Đường lại muốn làm chuyện xấu nữa rồi.
Cô vươn mũi chân, kẹp một bên ống quần của anh.
“Đồng tiên sinh, làm tình s͙ư͙ớ͙n͙g͙ chứ?”
“Có phải là anh sẽ không giết tôi nữa đúng không?”
Đồng Kinh Niên: “…”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Sau khi lăn lộn một hồi, cả người Tô Tâm Đường không còn khô héo mệt mỏi mà ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn, tươi đẹp. Bàn chân đang kéo lấy quần của anh vốn dĩ có mang giày, nhưng vừa rồi vận động mạnh quá nên đã đá bay chiếc giày từ lúc nào.
Vì thế mà Đồng Kinh Niên chỉ nhìn thấy một bàn chân mềm mềm, trắng nõn, phần móng có màu hồng nhạt khỏe mạnh. Đặt trên quần tây màu đen của anh trông rất chói mắt.
Trước đó Tô Tâm Đường có thể sắm vai một nữ sinh viên yếu đuối run bần bật, còn bây giờ cô đã chuyển sang một trạng thái khác, không còn cúi đầu xin tha nữa mà là đang câu dẫn. Toàn thân từ trên xuống dưới hiện rõ dòng chữ “Tới cắm tôi đi”.
Ánh mắt của Đồng Kinh Niên hơi lóe, vừa mới mở miệng thì bên ngoài chợt có người gõ lên cửa sổ xe.
“Là… Đồng tổng sao?”
…
Kính xe ô tô của Đồng Kinh Niên là loại kính một chiều, từ bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong.
Tô Tâm Đường không nghĩ lại có người bất ngờ xuất hiện ở đây, cô cũng không quá hoảng loạn, từ phía sau bả vai của Đồng Kinh Niên nhìn ngó ra ngoài.
Thì ra là người quen, cô em Bội Bội gì đó thuộc khoa diễn xuất. Tại buổi tọa đàm cô ta ngồi ở hàng ghế ngay trước mặt cô.
Đồng Kinh Niên chú ý tới động tác của Tô Tâm Đường nên anh bèn di chuyển thân mình, dùng thân thể che chắn cho cô. Lúc này mới hạ cửa xe xuống, nhưng cũng chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Giọng điệu lãnh đạm.
Tô Tâm Đường bị anh che lại nên cô chỉ ngồi nghịch với móng tay của chính mình, bèn cười nhạo một tiếng.
Tìm anh có việc gì sao?
Nhìn bộ dạng e thẹn của đối phương cô liền biết cô em Bội Bội kia có mưu đồ gây rối.
Lúc này Tô Tâm Đường chợt cảm thấy thẳng nam EQ thấp giống như Đồng Kinh Niên chơi khá vui.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông khiến cho Bội Bội có chút hoảng hốt. Mặc dù anh không để lộ hoàn toàn khuôn mặt, nhưng cũng đủ để lấn át không biết bao nhiêu nam sinh trong trường rồi.
Lúc ở khách sạn cô ta đã chú ý đến xe và cả biển số xe của Đồng Kinh Niên, vừa rồi cô ta vẫn luôn đi lang thang tìm kiếm không mục đích, không ngờ cuối cùng cũng thật sự tìm được.