Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 63




Đồng Kinh Niên đã đổi một chiếc siêu xe mới, giá trị vẫn xa xỉ như cũ. Xe của anh lẳng lặng đỗ ở một nơi khá vắng vẻ.

Tô Tâm Đường lập tức mở cửa ghế sau.

Trong xe ngoại trừ người đàn ông mặc tây trang giày da thì không còn có ai khác.

Có lẽ tài xế đã bị anh đuổi xuống rồi.

Nếu là trước đây thì trên tay của anh sẽ đang cầm một tập tài liệu kinh tế ngập tràn những dòng chữ tiếng Anh, còn hôm nay hiển nhiên anh không có tâm trạng nhàn nhã như thế.

Khuôn mặt tuấn tú vô cùng âm u.

Tô Tâm Đường hoàn toàn không sợ hãi, sau khi chui vào trong xe còn liếc nhìn một vòng xung quanh rồi trêu chọc.

“Sao Đồng tiên sinh lại tìm đến một nơi hẻo lánh thế này?”

“Sợ chúng ta bị phát hiện à?”

“Nhưng quả thật nơi này rất thích hợp để yêu đương vụng trộm đấy.”

Đồng Kinh Niên hạ thấp giọng cảnh cáo: “Tô Tâm Đường.”

Tầm mắt của cô dừng lại trên người đàn ông đang tỏa ra áp suất cực kỳ thấp, bàn tay trắng nõn chơi đùa với mái tóc dài, cười hì hì.

“Oa, bây giờ Đồng tiên sinh biết tên của tôi là gì rồi sao?”

Tô Tâm Đường châm chọc chuyện anh giả vờ không quen biết cô lúc ở khách sạn.

Sau đó còn gật gật đầu.

“Nghe được, nghe được. Tôi biết tên của tôi nghe rất êm tai.”

Đồng Kinh Niên mím chặt môi, từ chối đưa ra ý kiến.

Cô gái tự luyến này rất nhanh đã lái sang chuyện khác, anh đã được lĩnh hội rất nhiều lần. Lúc đầu còn cảm thấy khiếp sợ nhưng bây giờ thì chẳng có chút gợn sóng nào.

“Cô không định giải thích một chút…”

Sau một lúc trầm ngâm thì anh cũng mở miệng.

Tô Tâm Đường lập tức chặn ngang: “A a a, 'em trai nhỏ' của anh có khỏe không?”

Cô thậm chí còn vươn tay muốn chào hỏi với tiểu Đồng đang nhô lên ở giữa hai chân của anh, thế nhưng lại bị Đồng Kinh Niên phát hiện nên đã kịp thời tránh đi.

Bàn tay của cô chỉ có thể chạm đến quần âu được cắt may từ vải dệt mềm mại, lành lạnh.

Tô Tâm Đường chửi một câu trong lòng, làm cũng làm rồi, chơi cũng chơi rồi. Vậy mà bây giờ còn tỏ vẻ như cô gái lớn rụt rè.



Cô thu tay về, nhún vai.

“Xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng chẳng có cách nào ~.”

“Tôi không nhớ ra là buổi trưa đã ăn nhiều gà xào ớt đến vậy, chủ yếu là do món đó ngon thật. Nếu đem ra so sánh thì cũng không kém ngô chiên là mấy, nhưng ai bảo Đồng tiên sinh của chúng ta lại đặc biệt ưu ái món ngô chiên đâu chứ.”

Tô Tâm Đường xin lỗi hoàn toàn không có một chút thành ý nào cả, cô không thấy bản thân mình có điểm nào sai. Dù sao thì khi nãy Đồng Kinh Niên còn bắn muôn vàn con cháu lên mặt của cô nữa đấy, lúc anh nói xin lỗi cũng chẳng có thành ý hơn cô là bao.

Đây là cô muốn cho Đồng Kinh Niên biết, anh biến thành “Gà” xào ớt là do chính sai lầm của anh, cho chừa cái tội một hai muốn giành đồ ăn với cô.

Thiên đạo luân hồi, trời xanh sẽ chẳng tha cho ai đâu.

“Anh đừng nhìn tôi như thế. Tuy rằng nguồn gốc của vấn đề không ở chỗ tôi nhưng là một con người có lương tâm, có trách nhiệm. Tôi xin đưa ra biện pháp cứu vãn.”

Người đàn ông vẫn luôn lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, không nói một lời. Tô Tâm Đường lấy từ trong túi xách ra một vật đưa cho Đồng Kinh Niên.

“Này, bôi đi.”

Nhìn qua cực kỳ thân thiện nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia xấu xa.

Đồng Kinh Niên không nhận lấy đồ vật của cô đưa mà chỉ cúi đầu nhìn.

“Bạc hà mạnh mẽ, lạnh lẽo biến thái.”

Vừa dứt lời, anh liền nâng mắt nhìn chằm chằm gương mặt kiều mị của cô gái.

Vốn dĩ đang nóng rát, giờ lại thêm bạc hà mạnh mẽ, lạnh lẽo biến thái… Cơ bản có thể tưởng tượng ra được sẽ xuất hiện phản ứng mãnh liệt thế nào.

Cô không cắn rứt lương tâm hay sao?

Nếu Tô Tâm Đường biết nghi vấn trong lòng của Đồng Kinh Niên thì cô sẽ quyết đoán lắc đầu.

Không không không, tiên nữ không có lương tâm.

Khuôn mặt của Đồng Kinh Niên vì tức giận nên càng thêm lạnh lẽo, nói với cô.

“Cô rất tận tâm.”

Tô Tâm Đường: “Tận tâm giống nhau mà thôi.”

Biểu cảm “Như này đâu tính là gì” của cô giống như căn bản không hiểu ý tứ châm chọc của anh.

“Muốn tôi bóc ra giúp anh à? Nếu anh càng thích mãnh liệt hơn thì tôi còn có thể bôi luôn cho anh nữa đó…”

Tướng quân thắng trận vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ biết bao.

Đồng Kinh Niên: “Đã tận tâm đến mức này rồi, vậy thì tận tâm thêm một chút nữa đi.”



Người đàn ông vẫn không thay đổi thần sắc nhưng giọng nói khàn khàn rõ ràng.

Lúc này Tô Tâm Đường mới cảm nhận được nguy hiểm, cô duỗi tay định mở cửa xe nhưng lại bị cánh tay rắn chắc như thép ôm lấy eo, cả người bị vây trong mùi hương gỗ tuyết tùng.

Hương vị trên người đàn ông lạnh lẽo như băng nhưng thân thể của anh lại nóng kinh người. So với độ ấm trên thân thể thì côn thịt cất giấu bên trong quần tây còn nóng hơn.



Tô Tâm Đường nỗ lực giãy giụa rất nhiều lần, tay chân liên tục đấm đá chống cự Đồng Kinh Niên, quần áo trên người đã sớm xốc xếch.

Dăm ba hành động chống cự này cũng không gây trở ngại tới việc tiểu Đồng gặp lại tiểu Tô.

Không hề có một chút chuẩn bị, mặc dù trước lúc cắm vào đã làm qua dạo đầu nhưng cũng chỉ cho có lệ. Anh vội vàng bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, không chần chừ tiến thẳng vào.

“Đồng Kinh Niên, mẹ nó anh dừng lại cho tôi!”

“Có ai không, cưỡng gian… Chủ xí nghiệp nổi tiếng cưỡng gian nữ sinh viên…”

“… Đồng tiên sinh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút được không… Giờ phút này anh có nghĩ đến Tư Nam hay không?”

Trước đây Tô Tâm Đường đã từng nghĩ sẽ có lúc ở trên giường dùng tên của Tư Nam để kích thích Đồng Kinh Niên. Nhưng chính cô cũng không ngờ rằng, ngày cô nhắc đến hai chữ “Tư Nam” là để xin Đồng Kinh Niên dừng lại, đừng “làm” nữa.

Tất nhiên không phải cô sợ làm tình cùng với anh, điều kiện của anh tốt như thế này thì làm gì có ai chê đâu chứ. Nhưng rõ ràng trường hợp bây giờ không hề giống nhau.

Trên côn thịt của anh vẫn còn mùi vị ớt cay nữa đấy!

Nhìn mặt anh cũng đủ để biết uy lực của ớt mạnh đến đâu, miệng của cô cũng cay không nhẹ, vậy mà hiện giờ pháo đài “Gà” lại tiến vào được rồi?

Cả người Tô Tâm Đường đều luống cuống.

Hai chữ “Tư Nam” không thể tiếp tục nói ra được nữa, bởi vì quy đầu to lớn đã mở ra tầng tầng lớp lớp mị thịt, thẳng tiến vào bên trong.

Cô nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, giống như vui thích, cũng giống như đau khổ.

“Á —-“

Tô Tâm Đường nắm chặt bàn tay, cô cảm thấy Đồng Kinh Niên bị chính “Gà” của anh kích thích đến mức chơi được ở trên xe ô tô luôn rồi.

Đồng Kinh Niên tiến vào từ phía sau, Tô Tâm Đường ghé người xuống mặt ghế. Thân thể dưới làn váy càng thêm nổi bật, trắng đen rõ ràng.

Vòng eo mảnh khảnh, cánh mông cong vểnh, bởi vì bất ngờ bị xâm nhập nên thân thể hơi cong lên. Cả người vừa yếu ớt vừa vô lực, vặn vẹo theo bản năng, hình xăm đóa hoa ở xương hông sinh động giống như thật sự mọc lên từ bên trên da thịt trơn nhẵn của cô…

Kỳ thật Đồng Kinh Niên đã bị trình độ lật mặt của Tô Tâm Đường chọc tức.

Cô gái nằm ở dưới thân dối trá quá mức, lúc đầu còn gọi thẳng tên họ của anh chửi mắng vô biên, sau đó lại bắt đầu lấy lòng để xin tha. Rõ ràng trước đây anh ghét nhất kiểu người giống như Tô Tâm Đường, nhưng hiện tại lại cảm thấy chơi cùng với cô vui vẻ một cách kỳ lạ.

Khóe môi khẽ giương lên, anh vươn tay vuốt ve tấm lưng căng cứng của người con gái, giống như muốn dùng cách thức này để trấn an cô. Mà ngay lúc này đây, anh cũng không ý thức được hành động của chính bản thân mình.