Cổ bị người đàn ông cắn phát đau, côn thịt thô dài đang không ngừng phun tinh dịch vào nơi sâu nhất bên trong hoa huyệt.
Song song kích thích làm cho hai mắt Tô Tâm Đường trở nên mê ly, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy, mười ngón chân nhỏ nhắn cùng đều cuộn tròn lại.
Phía trước có tủ bếp chống đỡ, phía sau có cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy, nếu không thì cô đã sớm ngã xuống đất mất rồi.
Cả người mềm oặt không ra một bộ dáng gì cả.
Tô Tâm Đường sắc mặt ửng đỏ, hơi thở hổn hển, bộ ngực phập phồng kịch liệt. Phải mất một lúc mới có thể ổn định lại được.
Tất nhiên sau đó cô không quên bản thân mình còn phải tính sổ với Đồng Kinh Niên.
…
Mới vừa rồi thân thể hai người còn kề sát, giờ đã sớm tách ra. Thời điểm làm tình, Đồng Kinh Niên không cởi quần áo mà anh chỉ tháo bỏ thắt lưng, kéo khóa quần rồi từ trong quần lấy ra tiểu Đồng Kinh Niên.
Cho nên bây giờ Tô Tâm Đường nhìn qua vô cùng chật vật, cả người giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, sợi tóc dính ở hai bên má, phía sau gáy còn bị Đồng Kinh Niên cắn một phát rất đau. Mà kẻ đầu sỏ thì vẫn quần áo chỉnh tề, ngoại trừ trên áo và quần có vài nếp nhăn, vầng trán có chút mồ hôi ra thì nhìn tổng thể cũng không có gì khác lúc đầu.
Trông rất giống vầng trăng sáng giữa trời quang.
Tô Tâm Đường: “…”
Thật tức giận.
Dường như gã điên cắn người cùng với anh không có nửa xu quan hệ.
Cô nhất định phải đòi lại công bằng cho chính mình.
Đối diện với gương mặt đang nổi giận đùng đùng của Tô Tâm Đường, Đồng Kinh Niên cũng đưa ra phương án giải quyết.
“Vậy cô cắn lại tôi đi.”
…
Tô Tâm Đường bật cười.
Tức giận mà cười.
Mẹ nó những lời này rất quen thuộc.
Đây không phải là mấy câu luôn treo sẵn ở trên miệng của Tô Tâm Đường sao. Tôi abc với anh, vậy thì anh cũng abc lại với tôi.
Trước đây đều dựa vào kịch bản này chọc cho Đồng Kinh Niên tức không thở ra hơi.
Nào biết anh sẽ dùng cách này trả lại cô chứ.
Tô Tâm Đường hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng Đồng Kinh Niên học được mấy thứ này từ cô. Hơn nữa anh nghĩ cô không dám cắn lại sao?
Chuyện này thật sự oan uổng cho Đồng Kinh Niên.
Anh căn bản không hề muốn chọc giận Tô Tâm Đường như cô nghĩ.
Lúc ấy anh cắn cô là vì muốn hả giận.
Anh có chút ảo não, không biết ảo não vì bản thân bị ma quỷ ám nên mới dễ dàng bị dụ hoặc, hay ảo não vì thân thể tuyệt vời của cô gái này.
Dù sao cắn thì đã cắn rồi, Đồng Kinh Niên cũng cảm thấy chuyện anh làm không quá thích hợp.
Nếu Tô Tâm Đường muốn cắn lại anh là chuyện rất bình thường.
Nhưng ở trong mắt Tô Tâm Đường, trên gương mặt tuấn tú không biểu tình của anh dường như có viết dòng chữ: Cho cô cơ hội đấy, cô dám không?
Tô Tâm Đường: Ha, cô thật sự dám!
“Anh cao quá…”
Tô Tâm Đường khua tay múa chân xác nhận chiều cao chênh lệch của hai người, nếu cô muốn cắn lên cổ anh thì có hơi khó khăn.
“Anh thấp xuống một chút.”
Hàm răng của cô đã sẵn sàng đợi lệnh!
Đồng Kinh Niên khẽ nhíu mày, nghe theo ý cô ngồi xổm xuống. Tô Tâm Đường bèn vòng ra phía sau, chống tay lên bả vai của người đàn ông.
Xác định đúng vị trí. Xông lên!
…
Tô Tâm Đường không hề keo kiệt sức lực chút nào.
Cắn đến mức đổ máu.
Thậm chí cô còn có cảm giác như đang ngậm một miếng thịt.
Tất nhiên là không có miếng thịt nào rơi xuống nhưng Tô Tâm Đường quả thật dùng rất nhiều sức. Trong miệng toàn là mùi vị tanh ngọt, Tô Tâm Đường đi đến chỗ vòi nước súc miệng nhưng ánh mắt vẫn quan sát sắc mặt của Đồng Kinh Niên.
Đồng Kinh Niên cũng chỉ nhăn mày, mặc dù ăn đau nhưng không kêu một tiếng, trực tiếp đón lấy ánh mắt của Tô Tâm Đường: “Được rồi chứ?”
Nói xong liền quay ra tắt bếp.
Vốn dĩ trong nồi đang nấu thức ăn nhưng vì trận náo loạn của hai người nên thức ăn đã sớm cháy. Trong không khí vẫn đang tỏa ra mùi khét, Đồng Kinh Niên không thích chút nào.
Tô Tâm Đường nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn, cô đoán ở trong lòng.
Cô không tin là anh không đau. Chỉ có thể nói Đồng Kinh Niên muốn bảo toàn mặt mũi nên chết cũng không dám kêu.