Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 4: Cứng




Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức đầu óc Đồng Kinh Niên không kịp hoạt động. Bàn tay mềm mại trắng nõn, cho dù có cách hai lớp vải thì anh cũng cảm nhận được độ ấm của nó.

Trên xe chỉ có hai người, anh cùng với bạn gái của Tư Nam.

Không thể nào anh lại tự đặt tay của mình lên đó được, vậy chỉ có thể là…

Chiếc xe bất ngờ phanh gấp.

Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường tạo ra âm thanh thật chói tai.

Cách đó không xa đang có tín hiệu đèn đỏ nên mọi xe đều đang đi chậm dần, cũng may không xảy ra tai nạn giao thông. Tuy vậy nhưng cũng không thể tránh được những tiếng chửi mắng cùng tiếng còi inh ỏi phía sau.

“Tưởng có tiền mua siêu xe là ghê gớm chắc!”

Đồng Kinh Niên cũng không có tâm tư tranh cãi với mấy người kia. Anh tấp xe vào ven đường, ánh mắt tức giận nhìn cô gái ngồi bên cạnh.

Khiếp sợ! Phẫn nộ!

Đồng Kinh Niên từ trước tới giờ chưa từng nghĩ bản thân anh sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Mà Tô Tâm Đường lại tỏ ra bộ dáng như chẳng có việc gì, bàn tay vỗ vỗ ngực, ánh mắt chớp chớp, nhẹ giọng oán trách: “Anh đột ngột phanh gấp như vậy làm gì chứ? Làm tôi sợ muốn chết.”

Thanh âm của cô rất cao, tùy tiện nói vài câu lại giống như đang ve vãn làm nũng vậy.

Đồng Kinh Niên sa sầm mặt mày, ngày thường anh vốn ít cười nói nên khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng khó gần, còn giờ phút này lại giống như tảng băng trôi nghìn năm vậy.

“Cô Tô còn dám hỏi sao? Chính cô vừa làm ra loại chuyện gì mà còn không biết?”

Bất kỳ ai gặp phải trường hợp bị người khác đột nhiên sờ soạng côn thịt giống anh thì cũng không thể bình tĩnh được.

Vậy mà cô gái này còn cố tình hỏi lại anh.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô Tô đây là người đã có bạn trai.”

“Cho dù không có bạn trai đi nữa thì một cô gái có lòng tự trọng sẽ không thể làm ra chuyện như thế này được.”

Đồng Kinh Niên không chừa cho Tô Tâm Đường một chút mặt mũi nào, nếu như đối diện anh là một nữ sinh khác e là đã sớm phát khóc.

Tô Tâm Đường đợi anh nói xong liền đáp: “Anh kích động quá rồi.”

Cô nâng móng tay mình lên ngắm nghía.

“Đương nhiên tôi biết mình có bạn trai.”



“Thật ngại quá… Giải thích với anh một chút, tôi có một người bạn muốn biết kích cỡ của anh lớn hay nhỏ, trong lúc nhất thời không suy nghĩ nhiều nên tôi mới làm như vậy.”

Đồng Kinh Niên không có biểu cảm gì: “Bạn của cô?”

Đúng vậy, người bạn của cô chính là bản thân cô đấy.

Tô Tâm Đường: “Là một cô gái lần trước có đến KTV đó.”

Tô Tâm Đường nói dối không biết ngại.

Vốn dĩ quan hệ giữa hai người không quá tốt, mà tiểu võng hồng kia đúng là đã từng nói qua với cô về chuyện này, nói không chừng cô ta mà biết còn đến cảm tạ cô vì kiểm hàng giúp đấy.

Tất nhiên Đồng Kinh Niên không hề có một chút ấn tượng với cô bạn tiểu võng hồng kia.

Tô Tâm Đường cảm thấy mình đã cố hết sức rồi, ai bảo cô gái kia cứ nhất định muốn làm một gương mặt copy – paste với người khác chứ, không có ấn tượng cũng là chuyện thường.

“Đồng tiên sinh, anh tức giận thật sao?”

Tô Tâm Đường còn bổ sung một câu: “Của anh rất lớn đó.”

Lời khen không chút giả dối, vì thật sự chỗ đó rất lớn.

Cho dù cự long đang ngủ say nhưng vẫn có thể cảm nhận được kích cỡ tuyệt vời đó vượt xa người thường.

Đồng Kinh Niên: “…” Sắc mặt lạnh hơn vài phần.

Gương mặt siêu cấp đẹp trai cộng thêm biểu tình lạnh lùng này khiến Tô Tâm Đường lập tức muốn đem anh làm một tác phẩm điêu khắc.

Cô vươn lưỡi liếm môi dưới, đầu lưỡi nhỏ xinh đỏ hồng khẽ lướt qua cánh môi trên, làm cho cả đôi môi thêm phần kiều diễm ướt át.

“Nếu anh không thích… Vậy thì… rất nhỏ đi.”

Đồng Kinh Niên: “…”

Tô Tâm Đường: “Nói anh lớn cũng tức giận, nói anh nhỏ… anh xem… trên đời làm gì có người đàn ông nào muốn bị chê nhỏ chứ, anh thật sự khó hầu hạ mà.”

Đồng Kinh Niên không thể hiểu nổi, ai là người gây chuyện trước mà bây giờ lại đảo thành anh khó hầu.

Hai cánh môi mỏng mím chặt, hàm răng cắn chặt, dường như bị chọc giận thật rồi.

Lúc này ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống, Tô Tâm Đường chợt nghĩ đến lời nói hôm trước của tiểu võng hồng, cảm thấy cũng không sai biệt lắm.

Nhìn người khác giống như đang nhìn một “phàm nhân ngu xuẩn”.



Tô Tâm Đường trong lòng nghĩ như vậy nhưng gương mặt vẫn nở một nụ cười tươi như hoa, lộ rõ cả lúm đồng tiền, ánh nhìn thẳng tắp về phía đôi mắt thâm thúy kia.

“Vậy thì cho tôi xin lỗi, nếu không anh cũng có thể sờ lại tôi đấy, có đi có lại.”

“Xem như không ai chiếm tiện nghi của ai?”

Tô Tâm Đường vừa nói vừa nghiêng mình về phía người đàn ông.

Khoảng cách bỗng nhiên thu hẹp lại, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Cô gái mang theo hơi thở ướt át sát lại gần người đàn ông, khiến toàn bộ khoang xe phủ đầy hương thơm của cô, đôi mắt long lanh, cánh môi hồng nhuận.

Tô Tâm Đường thả lỏng cánh tay, hoàn toàn là bộ dáng “mau mau đến chà đạp ta”.

Sờ ở đâu?

Ngực Tô Tâm Đường rất đẹp, căng tròn no đủ, giống như hai trái mật đào treo trên cành cây.

Còn làn váy bên dưới kia…

Đồng Kinh Niên gương mặt vô cảm gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nhìn Tô Tâm Đường phun ra ba chữ.

“Cút xuống xe.”



Người đàn ông thái độ chán ghét cực điểm, nhìn Tô Tâm Đường vẫn mang gương mặt si mê, anh hoàn toàn không muốn che dấu thái độ của mình nữa.

Trực tiếp dạy dỗ.

“Tôi sẽ nói chuyện này với Tư Nam.”

Tô Tâm Đường tạm dừng hai giây, đứng dậy mở cửa xe, cười lạnh.

“Đi đi, nói là phải làm đó, nếu không thì anh chính là cháu trai tôi.”

Đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc đẹp của chính mình, Tô Tâm Đường quét mắt nhìn đến chỗ giữa hai chân Đồng Kinh Niên, khiến anh bất giác khép chân mình lại.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói đầy châm biếm của cô gái.

“Anh cứng rồi.”

Đồng Kinh Niên khi đi làm đều mặc quần tây nên bình thường chỗ đó cũng phồng lên một đoạn, bây giờ còn bị cô gái này trêu chọc, đũng quần trực tiếp nhô cao bất thường.