Đồng Kinh Niên nghĩ lẽ ra anh nên nhắm mắt lại nhưng rốt cuộc tầm nhìn của anh đã hoàn toàn bị hấp dẫn. Trên thực tế không những không nhắm mắt mà anh còn xem rất nhập tâm.
Mái tóc xoăn dài như rong biển theo động tác của cô tán loạn sang hai bên, nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của Đồng Kinh Niên.
Thật ngứa.
Liệu có phải vì khoảng cách từ nơi đó đến trái tim tương đối gần nên anh có cảm giác tim của mình cũng ngứa theo?
Tay của Đồng Kinh Niên đang bị trói nên ý muốn sờ mái tóc kia phải từ bỏ, anh nhíu mày nói với Tô Tâm Đường: “Tóc cô dài quá, cọ lên người tôi.”
Dường như anh đã gạt chuyện côn thịt của mình vừa bị lĩnh một cái tát qua một bên.
…
Xấu tính.
Tô Tâm Đường chẳng buồn để ý đến lời nói của Đồng Kinh Niên. Cô duỗi một bàn tay chạm đến bầu ngực của chính mình nhéo hai cái.
Mềm mại, đàn hồi giống như kẹo dẻo.
Cô là con gái tự sờ còn thấy thích, huống chi đàn ông?
Tô Tâm Đường chơi đùa một lúc rồi nhìn về phía người đàn ông: “Bạn học Đồng nói cho cô giáo biết, đây là cái gì?”
Hình ảnh cô gái xinh đẹp, quyến rũ chết người đang tự mân mê bầu ngực trong tay tạo nên một cú kích thích cực mạnh.
Sắc mặt Đồng Kinh Niên không thay đổi.
Một lúc lâu sau mới có thể nói ra được từ: “Bubby.”*
*Từ lóng chỉ những người phụ nữ ngực to.
Không thể không nói ngữ điệu khi phát âm của đối phương cực kỳ tốt.
Nhưng Tô Tâm Đường đâu có đùa, anh nghĩ đây là lớp học tiếng Anh vui nhộn chắc?
Bàn tay không lưu tình “Bang —-” một phát vào vật đang dựng đứng giữa hai chân của anh, côn thịt thô to lại thêm một lần run rẩy.
Gương mặt của Đồng Kinh Niên đỏ bừng vì tức giận.
“Tô…”
Anh muốn nói “Tô Tâm Đường” nhưng đột nhiên nhớ lại hậu quả vì đã gọi thẳng tên của cô khi nãy.
“Cô giáo Tô.”
Xưng hô được thay đổi.
Tô Tâm Đường gật gật đầu, cười tủm tỉm: “Bạn học Đồng nói tiếng người đi.”
“Mau trả lời tôi, đây là cái gì?”
Đồng Kinh Niên: “… Ngực.”
Câu trả lời chính xác nhưng giọng điệu của anh lại rất không tình nguyện.
Tô Tâm Đường gật gù sau đó còn bổ sung thêm: “Tên khác là … nhũ hoa.”
Nhấn mạnh chữ cuối cùng.
Không hiểu tại sao Đồng Kinh Niên lại cảm thấy có hương vị của bầu ngực trong miệng mình, đôi mắt càng nhìn chằm chằm vào hai trái anh đào hồng hồng xinh xinh.
nhũ hoa sao?
…
“Đáp án vừa rồi tạm chấp nhận được, bây giờ chúng ta chuyển sang câu tiếp theo.”
“Cái này gọi là gì?”
“Ưm… Chính là thứ đang chọc vào mông của cô.”
Tô Tâm Đường chỉ mặc mỗi một chiếc quần lo̶t̶"̶ ngồi trên bụng của người đàn ông, phía sau mông cô chính là côn thịt sưng to của Đồng Kinh Niên. Gậy kình thiên này chọc vào mông cô có hơi đau.
Tô Tâm Đường hơi nâng mông, âm hộ cách một lớp quần lo̶t̶"̶ ren ma sát lên quy đầu.
“Cô giáo Tô…”
Giọng nói nặng nề của người đàn ông vang lên: “Cô đang làm gì?”
Động tác của Tô Tâm Đường chính là một loại tra tấn với Đồng Kinh Niên. Từ lúc bước vào phòng anh đã phải nhẫn nhịn ý muốn lập tức đem cô gái này đè xuống, vậy mà bây giờ lại phối hợp cùng cô chơi cái trò tra tấn này.
Thậm chí Đồng Kinh Niên còn cảm thấy côn thịt của anh sắp nổ tung.
“Bạn học Đồng không muốn sao?”
Tô Tâm Đường chống hai tay lên ngực của người đàn ông, ánh mắt mị hoặc.
“Nếu bạn học Đồng trả lời đúng câu hỏi này thì cô giáo Tô sẽ cho em rất nhiều phần thưởng đấy… Em nhìn mảnh vải này đi, có chướng mắt không?”
Đối với Đồng Kinh Niên mà nói thì miếng vải kia vô cùng chướng mắt.
Ngay bây giờ anh chỉ muốn xé rách quần lo̶t̶"̶ của Tô Tâm Đường sau đó đem côn thịt nhét vào lỗ nhỏ, không ngừng đưa đẩy.
Có lẽ là do vừa rồi đã trả lời một lần nên lần này Đồng Kinh Niên cũng không quá ngượng ngập.
“côn thịt.”
“Hả?” Tô Tâm Đường làm như không nghe thấy gì: “Bạn học Đồng nói to hơn một chút, cô giáo nghe không rõ.”
“Không được phép chê bai tôi chưa già đã nghễnh ngãng. Nếu em dám làm như vậy thì đừng nói khen thưởng, mà ngay cả môn học này tôi cũng đều đánh trượt.”
Trước khi anh mở miệng thì Tô Tâm Đường phải đe dọa vài câu.
“côn thịt.”
Âm thanh của Đồng Kinh Niên đã lớn hơn một chút.
Tô Tâm Đường vui vẻ, duỗi tay miết lên gương mặt của Đồng Kinh Niên: “Bạn học Đồng thật ngoan.”
Lúc thần tiên nghiêm túc trả lời liền toát ra bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Đồng Kinh Niên: “… Khuyên cô tốt nhất nên buông tay ra.”
Gương mặt bị miết có chút đau.
Huyệt thái dương của Đồng Kinh Niên vẫn luôn giật giật.
Tô Tâm Đường thả lỏng bàn tay: Tốt. Thần tiên biến mất, tính chó trở lại.
Cô vẫn không quên véo má anh hai cái.