Thân thể mềm mại bỗng chốc lại căng cứng.
Tô Tâm Đường mở to đôi mắt, nói năng ngắc ngứ: “Anh… anh… Sao anh lại cứng rồi?!”
Thật sự cương cứng lại rồi.
Tô Tâm Đường cảm nhận được độ cứng cùng hơi ấm quen thuộc ở sát hai mảnh thịt non bên dưới.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy côn thịt mềm nhũn sau khi bắn tinh, vậy mà bây giờ rất nhanh sưng to trở lại. Không biết có phải do bị Tô Tâm Đường đả kích tâm lý nên côn thịt lúc này giống như còn muốn to hơn vài vòng.
Sẵn sàng chờ hiệu lệnh.
Tô Tâm Đường nghĩ tới bản thân vừa rồi còn không biết sợ mà tỏ vẻ đáng tiếc, liền nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Không thể trốn thoát.
Đồng Kinh Niên cười lạnh một tiếng, ý tứ chính là “Không ngờ phải không?”.
Tô Tâm Đường còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười của anh, côn thịt to lớn lại một lần nữa phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt tiến vào.
Bên trong hoa huyệt vẫn còn dâm dịch cùng với tinh dịch mà Đồng Kinh Niên bắn vào khi nãy, nên một đường này đi rất thuận lợi.
Tô Tâm Đường: “Á —-“
Vẫn như cũ không nhịn được mà rên rỉ.
Đồng Kinh Niên áp mình lên cơ thể cô, anh cao hơn cô rất nhiều nên cả người Tô Tâm Đường đều bị anh che lấp.
Cảm thụ được từng đường cong của người bên dưới, Đồng Kinh Niên nâng tay vuốt ve, bờ mông rắn chắc ở trên người cô nhiệt tình đưa đẩy.
Không có một chút kỹ xảo. Chỉ đơn giản là thọc vào – rút ra, thọc vào – rút ra, rồi lại thọc vào – rút ra.
“Bang —- bang —- bang —-“
Âm thanh va chạm thân thể trong phòng nghỉ liên tục vang lên, so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, bộ ghế sofa cao cấp cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Dường như đang khẳng định bản thân mình, cũng là để trừng phạt bộ dáng cười nhạo của Tô Tâm Đường.
Đồng Kinh Niên vươn một bàn tay, đem mái tóc xoăn hỗn độn của cô vén ra sau tai, đưa miệng lại gần: “Xuất tinh sớm?”
“Bệnh liệt dương?”
Từng câu từng chữ nhẹ nhàng rơi vào tai Tô Tâm Đường, mỗi một chữ phát ra là một lần cắm vào thật sâu. Hai viên cầu no đủ đánh trực tiếp lên mép thịt đầy đặn, vài sợi lông còn muốn men theo lối nhỏ cùng với côn thịt đi vào trong.
Hai cánh mông căng tròn do va chạm với bụng dưới của anh mà đỏ hồng một mảng.
Tô Tâm Đường bị đâm đến mức không nói được thành lời, hàm răng trên dưới còn đá vào nhau.
Cùng Đồng Kinh Niên làm tình là chuyện đã có trong kịch bản. Mặc dù anh chỉ đơn giản thọc vào rút ra nhưng lại mang đến khoái cảm cho Tô Tâm Đường, cảm giác khó chịu khi nãy cũng bay hết.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong đều bị khai phá, mặt mày Tô Tâm Đường cũng tràn đầy sắc xuân. Gương mặt cô vốn dĩ đã xinh đẹp bây giờ lại càng thêm yêu kiều, quyến rũ.
Hiện tại Tô Tâm Đường đã ý thức rõ ràng —-
Tiểu huyệt của cô đang kẹp chặt côn thịt của Đồng Kinh Niên.
Mà côn thịt lớn kia còn ra ra vào vào không biết mệt mỏi.
Người đàn ông cao cao tại thượng kia đã từng đuổi cô xuống xe vì cố tình sờ mó “gà con” của anh, còn hiện tại lại mạnh mẽ ép cô kẹp lấy côn thịt tôn quý của mình cơ đấy.
Tô Tâm Đường chỉ cần nghĩ đến đây liền thấy sảng khoái, cô cũng không buồn cắn vào tay nữa, trực tiếp phát ra vài tiếng kêu quyến rũ.
Cho dù rất thoải mái nhưng vẫn phải lên mặt một chút.
…
“Vậy… Đồng tiên sinh dùng cách này để chứng minh bản thân anh sao?”
Tô Tâm Đường cố ý co rút tiểu huyệt, muốn đem côn thịt bên trong hút chặt một chút, như mong đợi nghe thấy âm thanh kêu rên từ phía sau.
Cô một bên kịch liệt thở gấp, một bên ánh mắt quyến rũ nhìn anh: “Anh… rất có lòng… Để ý tôi rồi phải không?”
Tô Tâm Đường nói ra hai chữ “để ý” rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông phía sau cười lạnh, như đang châm chọc ý nghĩ kỳ lạ của cô.
Tô Tâm Đường không tức giận, cô đang định quay lại nhìn gương mặt của người phía sau, cảm giác không thể trực diện nhìn biểu tình của đối thủ khiến cô rất ảo não.
Sau đó bị anh dùng tay chặn đầu cô lại.
Tô Tâm Đường: “…”
Anh không cho cô nhìn.
Không nhìn cũng không sao, Tô Tâm Đường không ngại tiếp tục: “Ôi… Lúc trước Đồng tiên sinh đã từng gọi tôi là a miêu a cẩu. Vậy anh bây giờ có tính là… cẩu không?”
Tô Tâm Đường vẫn còn ghi hận lần gặp mặt anh ở KTV, câu nói a miêu a cẩu kia thực sự làm cô bực mình.
“Cô quyến rũ tôi chỉ bởi vì câu nói đó?”
Anh đã uống rất nhiều rượu nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, bên dưới tiếp tục vận động còn ánh mắt thì chăm chú nhìn cô gái nằm dưới thân mình.
Tô Tâm Đường theo động tác của anh mà thân thể đẩy về phía trước, rồi lại lập tức bị kéo về. Cô híp mắt, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa.
Đúng, nhưng cũng không đúng.
“Diện mạo của Đồng tiên sinh rất ngon miệng.”
Câu này tuyệt đối không phải là một lời khen.
Cô chán ghét bộ dáng ngạo mạn, cao cao tại thượng. Muốn kéo anh từ trên cao xuống trầm luân cùng mình và cũng vì điều kiện của anh rất tốt, rất ưu tú.
Nếu Đồng Kinh Niên là một tên ất ơ xấu xí thì cho dù anh có ngạo mạn đến mấy, Tô Tâm Đường cũng tuyệt đối không thèm liếc mắt một cái.
Cay hết cả mắt.
“Dù muốn chọc tức tôi thì cũng không đến mức phải tự nói cô là cẩu.” Đối với bản thân cũng quá độc ác, giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.