Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 10: Kêu cho tôi nghe




Thời điểm nhận được thông báo thêm Wechat của Đồng Kinh Niên thì Tô Tâm Đường đang ở trong lớp học.

Lên đại học những người nghiêm túc nghe giảng không phải là không có, nhưng ở khoa nghệ thuật thì những người này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tất nhiên không bao gồm Tô Tâm Đường.

Cơn buồn ngủ bỗng biến thành hư không, Tô Tâm Đường lộ ra nụ cười của người chiến thắng.

Nhấc điện thoại ấn vào nút đồng ý, Tô Tâm Đường tiện thể xem luôn tài khoản của Đồng Kinh Niên. Ảnh đại diện là ảnh ban đầu của hệ thống, vòng bạn bè cũng chẳng có gì, không biết do anh không sử dụng hay là do cô bị người ta giới hạn lại rồi.

Tô Tâm Đường chậm rì rì nghiên cứu những người bạn trên Wechat của anh nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Không có cái rắm gì để xem hết, ngay cả tên Wechat cũng chỉ đơn giản là “Đồng Kinh Niên”.

Dù sao thì cô cũng không cần vội vàng làm gì, sẽ có người phải tìm cô trước thôi.

Quả nhiên có một tiếng chuông.

Người đàn ông gửi một tin nhắn qua Wechat.

[ Đó là cái gì? ]

[ Cái gì là cái gì? ] Tô Tâm Đường biết rõ còn cố hỏi.

Khoảng một phút đồng hồ sau, đầu bên kia mới gửi đến một cái ảnh chụp chiếc quần lo̶t̶"̶ ren màu đen, còn kèm theo một dấu hỏi chấm.

Tô Tâm Đường rất muốn cười.

Cho dù cách màn hình điện thoại, Tô Tâm Đường cũng có thể tưởng tượng ra được bộ mặt không tình nguyện của anh lúc cầm chiếc quần lo̶t̶"̶ trên tay, lại càng thêm ghét bỏ khi phải lôi nó ra chụp ảnh.

Tô Tâm Đường vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cười chảy cả nước mắt, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.

[ quần lo̶t̶"̶ ren hả? ]

[ Sao Đồng tiên sinh lại có thể gửi cho bạn gái của bạn anh cái thứ này được chứ? ]

Bàn tay đang cầm điện thoại của Đồng Kinh Niên bỗng cứng lại.

Còn dám hỏi ngược lại anh? Vì sao anh gửi tấm ảnh này chẳng lẽ cô còn không biết?

Không phải là do chính tay cô nhét vào sao?

[ So với ai khác thì cô là người rõ ràng nhất không phải sao? Tôi khuyên cô nên một vừa hai phải thôi. ]

Đồng Kinh Niên đem những lời này gửi đi, nhìn đến tấm ảnh chiếc quần lo̶t̶"̶ nằm trên sàn nhà lại khiến anh không giữ được bình tĩnh.

Lần đầu tiên Tô Tâm Đường đến nhà anh, anh đã ý thức được ý đồ của cô.

Lúc ấy cũng chỉ cho là cô muốn bày trò dạy dỗ khiến anh không thể xen vào chuyện tình cảm của cô và Tư Nam được nữa.

Nhưng cho đến khi nhìn thấy chiếc quần lo̶t̶"̶ này thì Đồng Kinh Niên không thể tự lừa dối bản thân thêm được nữa.

Cô xác định muốn làm anh.

Nhưng… là một kiểu “làm” khác.



Khuyên cô nên biết một vừa hai phải.

Những lời này thật sự rất Đồng Kinh Niên.

Tô Tâm Đường cười nhạo một tiếng, bắt chéo hai chân, lộ ra một bên đùi vừa thon vừa đẹp.



[ Anh đang vu khống sao? ]

[ Đến cảnh sát đi bắt tội phạm cũng là nói có sách mách có chứng. Anh có bằng chứng là do tôi làm không? Đồng tiên sinh à, tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội phỉ báng đó. ]

Tô Tâm Đường nhất quyết không thừa nhận.

Không thấy đối phương trả lời, Tô Tâm Đường cảm thấy trong lòng ngứa ngáy liền thuận tay gửi đi một tin nhắn như thế này.

[ Gửi tiếng kêu trên giường của anh cho tôi nghe đi. ]

Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân cô bây giờ rất giống với ông chú lớn tuổi đi quấy rối trẻ vị thành niên.

Bên kia vẫn không có động tĩnh.

Tô Tâm Đường liền tưởng tượng ra một khung cảnh —-

Có người đang nhảy cẫng lên chửi cô không biết liêm sỉ, lộ ra bộ dáng giống như đã bị xâm phạm, liên tục lải nhải một đống đạo lý.

Chậc.

Tô Tâm Đường cảm thấy cực kỳ thú vị nhưng phòng học không phải là nơi thích hợp để cô có thể nảy ra được những ý tưởng xấu xa, suy nghĩ vài giây liền đứng dậy.

“Đi đâu thế?”

Nữ sinh ngồi bên cạnh hỏi.

“Có chút việc thôi.”

Tô Tâm Đường quơ quơ điện thoại, cũng không nói gì thêm.



Cô nữ sinh nhìn dáng người quyến rũ dẫm trên đôi giày cao gót của Tô Tâm Đường bước ra khỏi phòng học, cho dù cô đã rời đi nhưng trong không khí vẫn còn vương lại một cỗ hương thơm.

Nhịn không được mà co rút cánh mũi, ngửi ngửi.

Những lời đồn ở trường học về Tô Tâm Đường thì kiểu nào cũng có.

Ví dụ như cô không phải là phú nhị đại*, chỉ có cái mã ngoài mà thôi; cùng với người bạn trai cao-phú-soái bây giờ là quen biết từ tình một đêm, hai người ai muốn chơi kiểu nào thì chơi…

*Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai.

Dù sao cũng không có điểm nào tốt.

Kỳ thật nữ sinh này cũng không tin, Tô Tâm Đường lớn lên như vậy nên khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét. Nhìn qua cô ấy cũng không để tâm đến mấy lời đồn thổi đó chút nào, vẫn cứ làm theo ý mình.

Nhưng có một điều mà nữ sinh này biết đó là Tô Tâm Đường rất đẹp, vừa rồi còn bị cô hút hồn mấy giây.

Đôi mắt khi cười thì trong sáng long lanh, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng như lưu li, ngực đại eo thon, là báu vật trời sinh. Vừa rồi lúc cô ấy nhắn tin với ai đó, thân thể nhẹ run, mặt mày vui vẻ trông rất giống một hồ ly tinh.

Tốt đẹp như vậy.

Đến nữ sinh này là con gái còn yêu, nói gì đến đàn ông.



Tô Tâm Đường cũng không biết mình còn được một người cùng giới yêu thích. Lúc này, cô đang dựa lưng vào bồn rửa mặt trong WC nữ mà gửi cho Đồng Kinh Niên vài tin nhắn âm thanh.

Tiếng thở gấp yêu kiều.

[ Ưm… A… Ưm..m… ]



Đứt quãng – mềm mại – quyến rũ.

Giọng nói của Tô Tâm Đường vốn dĩ đã ngọt ngào nên khi cô cố tình phát ra thanh âm kia lại càng giống như một chú mèo con khát sữa.

[ Anh trai mau tới làm em. ]

Cô dựa lưng vào bồn rửa mặt, một cánh tay chống ở bên trên.

Bây giờ vẫn đang trong tiết học nên WC không có người, mà cho dù có người tiến vào thì Tô Tâm Đường cũng không để ý.

Nếu Đồng Kinh Niên không muốn kêu vậy thì để cô.

Tô Tâm Đường tự cảm thấy hai đoạn âm thanh kia cũng không tệ nên đều gửi hết cho anh.

Dường như còn nghĩ đến chuyện gì đó, liền nhanh tay gửi thêm mấy chữ.

[ Nếu anh dám hủy kết bạn thì đừng mong lần sau có thể thêm lại Wechat với tôi. ]

Đầy tính uy hiếp.

Nếu anh dám làm như vậy, cô sẽ một lần nữa nhét thứ gì đó vào quần áo của anh, khiến cho anh phải tự động đến tìm gặp cô.

Đầu bên kia cũng không trả lời lại nhưng Tô Tâm Đường chắc chắn rằng anh đã nghe xong hai đoạn âm thanh đó.

Như vậy là đủ.

Tô Tâm Đường rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, trên môi vẫn còn nụ cười đắc ý khi hoàn thành trò đùa dai, sau đó liền đối diện với tầm mắt của một người đàn ông trang phục chỉnh tề mới bước vào.

Trong mắt người nọ mang theo tia sáng, Tô Tâm Đường cũng không lạ gì với ánh nhìn chăm chú như vậy từ mấy gã đàn ông.

Người này là trợ giảng của tiết học vừa rồi, tuổi không lớn, nhìn qua cũng sạch sẽ, ôn tồn lễ độ. Tô Tâm Đường biết có không ít nữ sinh trong khoa hứng thú với hắn.

Cô hướng đến hắn gật đầu một cái rồi bước ra ngoài, cũng không muốn hỏi tại sao hắn lại xuất hiện trong WC nữ.

Thế nhưng lại bị chặn đường.

“Bạn học Tô còn muốn anh trai nữa không?”

Thì ra hắn nghe được câu “Anh trai mau tới làm em” kia.

“Tôi có bạn trai rồi.”

Tầm mắt lười biếng nâng lên, Tô Tâm Đường quơ quơ điện thoại.

Mặc dù cũng không phải là gửi cho bạn trai.

Nếu người khác nghe được lời này cũng biết không phải nói đùa, nhưng gã đàn ông trước mặt vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Tâm Đường.

Nhìn từ cánh tay lõa lồ trơn bóng, trắng nõn cho đến chiếc cổ thiên nga thon dài rồi cả bộ ngực đầy đặn…

“Không ngại thêm một người nữa chứ?”

Tô Tâm Đường lắc đầu: “Ngại đấy.”

Cô cũng không thèm để ý đến gương mặt gã, chẳng thèm coi ai ra gì liền nâng gót giày bước đi.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Tuy rằng cô có ý đồ không tốt đẹp với Đồng Kinh Niên, nhưng người đàn ông ấy trên mọi phương diện đều rất tuyệt vời. Gã trợ giảng kia còn không đủ tư cách mà so với Tư Nam ấy chứ.

Cô rõ ràng có thể tìm được một người đàn ông ở tầng cao hơn, vì cái gì mà phải hạ thấp bản thân mình để tiếp một kẻ như thế chứ?